*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lễ nặng?
Đúng rồi, tối qua Tuân Nghiệp có nói, chàng còn phải đưa một món quà lễ cho Tuân Miễn nữa.
Nói là lễ nhưng rốt cuộc có khi lại là thứ đồ chơi gì đó không chừng.
Cảnh Vương phi cuộn lại thánh chỉ của tiên đế đang trải dài bên cạnh lại nhếch nhếch khóe môi, có điều….
dù sao cũng không phải là thứ gì tốt là chắc chắn.
Sao Vân Thái phi lại không nghĩ tới điều này chứ, Nhưng nghĩ tới phụ tử kia đã sớm chọc cho trong cung phát phiền, bản thân bà ta cắn răng để mình không ngã xuống, sống chết của Cảnh Vương cũng không thèm quan tâm nữa, cùng ra ngoài nhận lấy phần lễ lớn bên trên cố ý đưa tới đang ở bên ngoài kia vào cùng với Cảnh Vương phi.
Vương công công không đi cửa chính của Cảnh Vương phủ, nói thế nào thì chuyện này cũng liên quan tới mặt mũi của hoàng gia.
Không cẩn thận là sẽ ảnh hưởng không tốt tới hoàng thất ngay.
Ông đi ở phía trước, những thái giám cùng đi với ông lúc tối qua nối đuôi ở phía sau, tay khiên hai cái rương gỗ lớn, sơn màu đỏ, phía trên còn đặc biệt quấn dải lụa hồng thành hình quả bóng nhỏ, nhìn qua rất có không khí vui mừng nhưng lại đâm một nhát thật đau đớn vào mắt Vân Thái phi vừa mới mất đi nhi tử.
Đoàn người đi về phía viện của thế tử, nhóm nhà hoàn bà tử gã sai vặt đều tránh qua một bên quan sát chuyện lạ.
Cảnh thế tử ở trong Dật An Viện của vương phủ, gần sát thư phòng.
Hai viện cách nhau một cánh cửa, thông với nhau.
Thấy bóng người cuống quýt từ trong viện nhào ra, người đi lên đón gọi là Họa Thư.
Bởi vì chuyện bức tranh Lý Mỹ nhân trong thư phòng kia mà Cầm Thư đụng phải lửa giận của Vân Thái phi, phạt đi giặt y phục, Họa Thư tiếp nhận công việc của nàng ta.
“Thế tử ở trong phòng nhỉ?” Hỏi chuyện chính là Cảnh Vương phi.
Họa Thư nhìn trộm hai cái rương chói mắt cực kỳ kia, đáp: “Bẩm Vương phi, thế tử đang ở trong thư phòng ạ.”
Cảnh Vương phi gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Đi gọi nó lại đây.”
Hoạ Thư nhanh chóng chạy qua đó, người bên này thì nâng hai cái rương vào nhà chính.
Trong thư phòng giấy phủ đầy đất, còn nồng nặc mùi rượu.
Họa Thư che che mũi, thầm nghĩ, thư phòng này càng ngày càng giống viện của Cảnh Vương, xông người ta đến khó chịu
“Thế tử, Vương công công tới, Thái phi Vương phi cũng ở đó, mời ngài qua đó ạ.”
Tuân Miễn ngồi trên giường nhỏ trước cửa sổ, dựa thân mình lên tường.
Chuyện đã xảy ra nhiều ngày rồi nhưng ấn tượng với y vẫn còn rất sâu đậm, thế tử Cảnh vương chưa từng bị đánh bại bao giờ, thoáng chống cảm thấy mịt mù mất phương hướng.
Thấy y nửa ngày không lên tiếng, Họa Thư tới gần một chút, cất cao giọng, “Thế tử, mấy người Thái phi còn đang chờ ạ.”
Tuân Miễn nhìn nàng ta một cái, giọng nói nghẹn ngào: “Là có chuyện gì?”
Họa Thư đáp: “Nô tỳ cũng không rõ lắm, Vương công công đưa hai rương đỏ thẫm từ trong cung qua đây?
Trong cung? Vương Hiền Hải?
Mày Tuân Miễn nhăn lại, tay thuận theo tay vịn giường nhỏ mà đi xuống, y ngồi quá lâu rồi, chân có chút tê cứng, đầu gối run lên một cái, cũng may Họa Thư nhanh tay đỡ lấy chứ không thì đã ngã chúi xuống rồi.
Bước ra khỏi cửa phòng, gió lạnh buổi sáng thổi ập vào mặt, trong nháy mắt đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, đẩy Họa Thư cạnh người ra, tự mình đứng thẳng đi qua cửa thông tường viện.
Trong phòng rất an tĩnh, Vân Thái phi và Cảnh Vương phi không có tâm trạng nói chuyện tán gẫu gì.
Vương công công cũng lười lên tiếng, bóng dáng Tuân Miễn vừa mới xuất hiện, ông liền chắp tay ra vẻ làm một cái lễ, cười nói: “Chào buổi sáng, Thế tử gia.
Mấy ngày nay ngài xin nghỉ, cũng không biết dạo này sức khỏe thế nào.
Bệ hạ rất lo lắng nên đã sai nô tài đưa một phần quà lớn tới, cũng để cho ngài vui vẻ thêm chút.”
Phất trần trong tay ông vung lên, phất phất qua cái rương lớn, môi dẩu lên, “Còn đang chờ ngài tới mở hoa khai rương đấy ạ.”
Vương công công âm thầm siết chặt tay mình, đây là lần đầu tiên trong đời ông làm chủ trì hôn sự cho người ta đấy.
Cho dù mọi thứ đều giản lược đi hết nhưng ngẫm lại cũng khó tránh khỏi có chút kích động.
“Thể tử, mời nhanh lên ạ, lát nữa nô tài còn phải về cung phục mệnh nữa.”
Mở hoa…… Khai rương?
Mày Tuân Miễn nhíu càng chặt hơn, khó hiểu nói: “Bên trong là gì đấy?”
Vương công công trả lời: “Nói ra thì không còn gì là ngạc nhiên bất ngờ nữa rồi.”
Tuân Miễn do do dự dự, Cảnh Vương phi lạnh lùng nhìn, bà đã mơ hồ đoán được nó là cái gì.
Xem thái độ của vị kia với Lý Mỹ nhân lúc tối qua, lại nhìn đóa hoa hỉ to đỏ này, trong đó sợ là để…..
Cởi đi hoa lụa đỏ thẫm, mở ra khóa rương gỗ, ánh mắt Tuân Miễn nặng nề, thoáng chốc đối diện với đôi mắt rưng rưng đỏ bừng.
Người bên trong bị trói chặt không thể nào nhúc nhích nổi, trong miệng cũng bị nhét đồ, không phát ra tiếng được.
Tuân Miễn cứng người ngay tức khắc, không dám tin nói: “Nguyệt nhi?”
Sao có thể, là nàng ấy?
Tối qua bị đổ thuốc, xém tý nữa Lý Nam Nguyệt đã cho rằng mình xong đời thật rồi.
Nào ngờ đâu ly rượu kia cũng chả phải là độc dược chết người gì, chỉ là khiến thần trí người bị hôn mê mà thôi.
Từ lúc bị nâng vào cửa Cảnh Vương phủ nàng ta đã tỉnh lại, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài thì phản ứng lại ngay.
Không biết Nguyên Hi đế thực sự phóng khoáng hay chỉ giả nhân giả nghĩa, lại đưa nàng ta tới chỗ Tuân Miễn này!
Sao lại không giống với kịch bản đã định trước vậy?
Nguyên Hi đế này có phải đàn ông không nữa thế, tốt xấu gì nàng ta cũng là phi tần trong cung của hắn ta, còn đội nón xanh lên đầu hắn ta nữa, thế mà xem như không có chuyện gì, cứ thế tác thành cho nàng ta với Tuân Miễn?
Đây, đây là thánh phu sống à? Hay là chỉ xem bọn họ như đám diễn kịch mà thôi?
Trong lòng Lý Nam Nguyệt có chút hụt hẫng, nhưng tình huống lúc này không cho phép nàng ta rối rắm.
Nếu bị đưa vào Cảnh Vương phủ như vậy, có lẽ sau này sẽ phải ở lại đây.
Lý Nam Nguyệt không biết những chuyện trong quá khứ của cô cô Lý Thái hậu và Cảnh Vương của nàng ta.
Nhưng không cần dùng tới đầu óc cũng biết được, thân phận nàng ta là mỹ nhân trong cung, vai vế thím lại sánh đôi với Tuân Miễn vai cháu trai, sao mà Vân Thái phi và Cảnh Vương phi có thể tươi cười với nàng ta được.
Sau này, ngày lành trong phủ đương nhiên là muốn dựa hết vào Tuân Miễn rồi.
Suy nghĩ tạm dừng lại, Tuân Miễn vẫn còn giữ vẻ mặt kinh ngạc, Lý Nam Nguyệt rưng rưng hai mắt, tròng mắt chuyển động nháy mắt đã trào ra nước mắt, nức nở vài tiếng.
Người bị trói cứng lại càng hiện lên vẻ mảnh mai đáng thương.
Thoáng chốc Tuân Miễn phản ứng lại, muốn đi lên đỡ lấy nàng ta, dư quang chạm phải ánh mắt cười khanh khách của Vương công công, sợ hão cả kinh, ngay lập tức thu tay vừa mới vươn ra về.
Vương công công vẫn cười tươi, “Không sao cả, không sao cả, nô tài hồi cung phục mệnh đây, thế tử là Lý thị thiếp cứ thong thả ôn chuyện cũ, chúc nhị vị bạch đầu giai lão.”
Nói xong rồi cũng mặc kệ, vẫy vẫy tay, dẫn theo nhóm thái giám cứ thế đi mắt.
Mấy người này vừa đi, Tuân Miễn bay nhanh tới bên cạnh rương, nửa ngồi xổm người xuống kéo miếng vải đang nhét trong miệng Lý Nam Nguyệt ra, lại vội vàng cởi dây trói trên tay và chân cho nàng ta, kéo người ôm vào lòng.
Lý Nam Nguyệt thấy thái độ của y như vậy, trong lòng thả lỏng, nước mắt lại càng ngày càng rơi nhiều, nhào vào ngực y, cắn môi nỉ non khóc, chất chứa đầy uất ức tủi hờn, ngực Tuân Miễn cứng lại.
Mấy ngày nay, y đang vì sự nhẫn tâm của phụ thân mà y luôn kính trọng làm cho bàng hoàng, chịu đả kích không thôi, lại càng ghét cay ghét đắng Lý Thái hậu.
Nhưng nói cho cùng thì y cũng không có tình cảm gì với vị muội muội mất sớm kia.
Nhiều lắm thì cũng chỉ là thương tiếc, hoàn toàn không có cách nào đồng cảm với Cảnh Vương phi được.
Đối với Lý Nam Nguyệt, bọn họ gặp nhau trong mộng, hoàn toàn là vận mệnh vô tình sắp xếp, ai cũng không nghĩ tới sẽ phát triển tới tình huống bây giờ, huống chi bọn họ hoàn toàn không biết những chuyện liên quan giữa những bậc trưởng bối.
Sao mà có thể trách nàng ấy được đây?
Người trong ngực cứ nỉ non khóc mãi không có dừng lại.
Cả người đều run rẩy, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi, y an ủi nói: “Không sao hết, không sao hết.”
Cảnh Vương vừa mới chết, Vân Thái phi vẫn còn uất nghẹn chưa xả ra được, bà ta chưa từng mở miệng nói một câu, gắng gượng tới tận lúc này.
Bây giờ nhìn thấy hai người trong sảnh đường như vậy, trong nháy mắt uất nghẹn tột độ, mặt mũi run rẩy phun ra một ngụm máu, tý nữa thì đang sống sờ sờ bị làm cho tức chết.
Tôn ma ma hét lớn một tiếng, hạ nhân luống cuống tay chân.
Lý Nam Nguyệt và Tuân Miễn đều cả kinh, song song đứng lên, nhất thời phản ứng không kịp.
Vân Thái phi được người nâng vào trong phòng, Cảnh Vương phi đi tới trước mặt hai người, liếc mắt nhìn Lý Nam Nguyệt chỉ mặc áo lót màu trắng, chân dài eo thon, dáng vẻ bị người khinh bạc, bà giơ tay lên quăng một cái tát vang dội.
Tuân Miễn: “Mẫu phi!”
Y vừa cất tiếng, Cảnh Vương phi quay mặt lại trở tay một cái, lại một cái tát đáp xuống mặt y, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, vừa vang dội lại nặng nề, dùng hết sức lực mà tát, đến mức tay bà cũng tê rần.
Trên mặt Lý Nam Nguyệt và Tuân Miễn, mỗi người in một dấu tay, vô cùng rõ ràng.
Cảnh Vương phi nhìn bọn họ, lạnh giọng nói: “Thứ không biết xấu hổ, tiện nhân không biết liêm sỉ, một đôi khốn nạn trời đất tạo nên.”
Cảnh Vương phi phất tay áo rời đi, lười phải nhìn thêm nữa.
Trên mặt Lý Nam Nguyệt thương tâm rơi lệ, trong lòng thì tức giận tới mức giậm chân, Tuân Miễn bụm mặt, cúi đầu không nói, miệng đầy chua xót.
…………
Bên Trúc Vũ Hiên truyền ra tin tức Lý Mỹ nhân bệnh chết, Minh Nhiễm chuyển dù trong tay, cứ thế tự nhiên nhớ tới tối qua Tuân Nghiệp nói “lễ lớn.”
Lễ đưa cho thế tử Cảnh vương này, chắc là Lý Mỹ nhân nhỉ?
Minh Nhiễm: “……”
Thế thì đúng thật là….
Thủ đoạn và tâm tư của bạn trai nàng cũng thú vị thật.
“Sai rồi! Sai rồi!” cái quạt của Nguyễn Thục phi đập lên cánh tay nàng một cái, kéo suy nghĩ của nàng về: “Phải giơ dù lên trên mà!”
Điệu múa này của Nguyễn Thục phi rất đơn giản nhưng khổ nỗi, mặt này nàng không có thiên phú gì cả, động tác cứng đờ, mấy ngày nay không tiến bộ được chút nào.
Nàng bị Nguyễn Thục phi rống lớn một trận như vậy, không còn tâm tư đâu mà nghĩ nữa.
Lại một buổi sáng nữa trôi qua thật nhanh, lúc Minh Nhiễm đi ra khỏi cung của Nguyễn Thục phi, tay cầm quạt lụa còn hơi run run.
Trở lại Phù Vân Điện, Tây Tử xoa bóp cho nàng thì mới cảm thấy khá hơn một chút.
Nhân lúc còn chưa tới giờ cơm chưa, nàng nằm lên giường chợt mắt một lát.
Chờ tới lúc nàng tỉnh lại, hơi mở mắt ra thì thấy có người trên giường, cả người khoác áo lụa màu trắng nhạt, trong tay cầm một quyển sách, tay áo rộng trượt xuống một nửa.
Minh Nhiễm lật lật người, lắc lắc đầu, đầu gối lên đùi chàng, nhẹ nắm tay áo chàng, nhìn sách chàng cầm trong tay.
Tuân Nghiệp dời cuốn sách ngăn trở tầm mắt đi, đúng lúc đối mặt với đôi mắt hoa đào mênh mang sương mù của nàng.
“Tỉnh rồi?”
Minh Nhiễm khẽ ừ một tiếng, ngáp một cái.
Tuân Nghiệp cười nói: “Tỉnh đúng lúc thật, Tây Tử vừa mới dọn chén đũa xong”
Minh Nhiễm ngồi ngay ngắn, cong cong mắt cười với chàng, “Đói tỉnh.”
Nàng lại ngồi một lát cho tỉnh táo, lúc chuẩn bị xuống giường dùng cơm đột nhiên nhớ tới chuyện gì, kề miệng sát tai chàng nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, người đưa Lý Mỹ nhân tới Cảnh Vương phủ rồi?”
Tuân Nghiệp trả lời: “Lưỡng tình tương duyệt là khó có được nhất, quân tử có đức nên tác thành cho người khác.”
Minh Nhiễm tin gì nổi lời này, nhìn chàng một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Tuân Nghiệp sờ sờ đầu nàng, khẽ mỉm cười.
Rõ ràng là Lý Nam Nguyệt với Tuân Miễn chỉ gặp mặt nhau một lần vào lúc rơi xuống hồ ngày ấy.
Gặp mặt lần nữa là hẹn hò trong Trúc Vũ Hiên, tình cảm phát triển kiểu gì đúng là khó hiểu, quái dị vô cùng.
Đứa cháu trai Tuân Miễn này là dạng người gì, có bản lĩnh gì chàng biết quá rõ.
Vấn đề này do Lý thị mà ra phần lớn.
Lý Nam Nguyệt tâm tư bất chính, người cũng mưu mô xấu, để lại trong cung sớm muộn cũng xảy ra chuyện, nên đưa sớm đi, nói là hai người bọn họ có tình kết thành đôi còn gì tốt hơn nữa, cũng đỡ phải giữ lại mối họa trong cung.
------oOo------