*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đám vãn bối trẻ đồng trang lứa thì lấy Tuân Miễn đứng đầu, tiểu công tử hai tuổi nhà Tấn Vương nhỏ nhất.
Chỉ là trước đây lúc tặng lễ ở Tử Thần Điện, Tuân Miễn luôn là người dẫn đầu, lần này lại là Ninh Vương Vương Thế Tử.
Quà tặng đơn giản là chút kỳ trân dị bảo, cộng thêm chút đồ vật hiếm lạ, them chút long thành.
Người Minh gia cũng không đưa theo đồ vốn có trong nhà đi tham gia cung yến, lần này là lần đầu tiên Minh Nhiễm thấy, lại thêm chuyện nàng đang nhớ nhung hoa lăng chi kia, khó tránh khỏi để ý thêm vài phần.
Thuận Ninh quận chúa đang cảm thấy quái lạ vì mãi chưa thấy mấy người Vân Thái phi, hỏi Tần cô cô.
Tần cô cô chỉ nói còn đang có chút việc nên tới trễ.
Thuận Ninh nghe vậy thì nhíu nhíu mày, ngoan ngoãn ngồi một mình.
Lúc đến phiên cô bé thì là Tần cô cô nắm tay dắt bé lên.
Cô nhóc quỳ trên đất bái lễ, lại vái lạy, nói: “Thuận Ninh cung chúc cửu thúc vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tuân Nghiệp gọi cô nhóc đừng lên, lại vẫy vẫy tay ý bảo bé tới gần, hỏi thêm mấy câu, cô nhóc đều đáp lần lượt rồi mới có chút hưng phấn nói phải để chàng xem quà bé tặng.
Rất nhanh đã có hai cung nhân nâng một cái rương lớn đi vào, đúng là cái mà hôm qua Minh Nhiễm nhìn thấy ở Ngọc Huy Điện kia.
Chàng mỉm cười gật đầu, Tần cô cô liền chỉ thị cung nhân hai bên tắt bớt đèn trong điện đi.
Không gian trong Lục Ngạc Lâu bỗng nhiên tối sầm xuống, Thuận Ninh mới từ từ chạy xuống dưới, tự mình xốc mở cái rương lên, lấy lẵng hoa ta, đóng cái rương lại rồi đặt lên trên.
Ánh sang trắng lung linh, không đến mức chói mắt nhưng lại thu hút toàn bộ tầm mắt của mọi người tập trung lại đây.
Quá nửa người trong số đó đều hít hà một hơi.
Mấy đại thần lớn tuổi suýt nữa thì kích động tới mức bứt luôn râu của mình.
Đó là vì Đức Tông hoàng đế và Chiêu Văn Hoàng Hậu, hai vợ chồng đã đồng lòng tẩy não thuộc hạ hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng thành công.
Đa số thần dân Đại Diễn đều cảm thấy đây là thánh vật, tín ngưỡng hoàng triều.
Năm đó hoa lăng chi tuyệt tích, những người này luôn canh cánh trong lòng, suốt bao đêm liền không ngủ được.
Bây giờ hoa lăng chi đột nhiên xuất hiện, còn là trong vạn thọ của đương kim, Tiền Thừa tướng và Tôn lão đại nhân đại diện cho văn nhân học sĩ vừa nhìn thấy hoa kia thì dẫn đầu quỳ xuống trước tiên, hô to vạn tuế.
Một tiếng hô tình cảm mênh mông mãnh liệt kia làm cho những người khác cũng tỉnh thần lại, rối rít quỳ theo đầy đất.
Minh Nhiễm nhìn lên trên, người ngồi trên đó vẫn nở nụ cười lạnh nhạt, dường như mí mắt cũng không động đậy, chậm rãi gọi người thắp đèn lên, lại miễn lễ cho mọi người đứng dậy.
Minh Nhiễm lại ngồi về vị trí thì nghe thấy chàng từ tốn nói: “Hoa lăng chi lại xuất hiện lần nữa, đúng là chuyện cực vui mừng.
Bây giờ trẫm cũng có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông được rồi, phụ hoàng dưới suối vàng cũng có thể an giấc ngàn thu.”
Mọi người liên tục nói vâng, nâng chén cùng chung vui, Hàn thừa tướng buông chén trong tay xuống, thần sắc kích động, đứng dậy chắp tay: “Bệ hạ, việc cấp bách bây giờ là cấy ghép hoa lăng chi ra rồi chăm sóc nó.” Nói rồi chuyển hướng hỏi Thuận Ninh quận chúa, “Xin phép cho thần hỏi một câu, hoa này quận chúa cắt từ đâu vậy ạ?”
Nói tới chữ “cắt” trong long Hàn thừa tướng đau không chịu nổi.
Phải bao nhiêu đóa mới có thể để đầy một rổ như thế này.
Đúng là phí phạm của trời, phí phạm của trời thật mà.
Nhưng vị quận chúa này cũng mới chỉ có bảy tuổi, sao mà hiểu được những thứ này, nên ông ta cố gắng hết sức dịu giọng: “Quận chúa?”
Thuận Ninh quận chúa vừa mới bị một màn mới rồi dọa sợ, ngơ ngác mất một hổi, không rõ ra làm sao.
Tần cô cô gọi bé hai câu rồi lại dịu dàng trấn an, nhóc mới nắm lấy váy của Tần cô cô nhỏ giọng nói: “Là tỷ tỷ ở trường đình cắt?”
Hàn thừa tướng vội hỏi: “Tỷ tỷ ở trường đình là ai?”
Căn bản là Thuận Ninh quận chúa không biết người đó là ai, mờ mịt lắc đầu.
Hàn thừa tướng gấp tới mức lại muốn nói nữa, Tuân Nghiệp chặn ông ta lại, bảo: “Được rồi, Vương Hiền Hải, ngươi đi với Thuận Ninh một chuyến tới trường đình, dẫn người đó lại đây là được.”
Vương công công đáp vâng, cùng Tần cô cô đi theo Thuận Ninh quận chúa cùng đi tới trường đình.
Yến tiệc an tĩn hẳn lại, những người này đang cân nhắc xem rốt cuộc là ai ở trường đình.
Hoa lăng chi đó, cho dù là ai, đúng là gặp vận may lớn mà.
Minh Nhiễm phất phất quạt lụa trong tay, nhìn hoa văn hoa sen trên dòng nước xanh ở đó, ánh mắt dại ra, nghĩ tới hoa lăng chi và Minh Ngạn, suy nghĩ bay đi xa xa.
“Nhiễm khanh.”
Tuân Nghiệp ngồi phía trên, lại uống một chén rượu, đột nhiên lên tiếng, theo phản xạ Minh Nhiễm “dạ” một tiếng, ngẩng đầu, “Bệ hạ?”
Tuân Nghiệp gật đầu, ý bảo nàng lại đây.
Minh Nhiễm hơi do dự, Trần Đức phi đẩy đẩy nàng mới chịu đứng dậy đi lên phía trước.
Ngự tòa cũng đủ rộng, hai người ngồi chung cũng dư dả.
Tuân Nghiệp dịch dịch qua một bên, đợi nàng tới gần thì kéo người ngồi xuống bên cạnh.
Vị trí này có thể thu hết quang cảnh vào đáy mắt, đồng thời cũng xuất hiện trước mắt bao người.
Minh Nhiễm vốn tự tại quen rồi, ngồi thế này thì có chút không quen lắm, túm chặt tay áo nhéo nhéo, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ?”
Tuân Nghiệp đảo tay nắm lấy tay đang túm tay áo chàng, khẽ cười nói: “Chán chết đi được.” Lại gọi Uẩn Tú lấy rượu trái cây tới, “Ngồi cùng một chỗ dễ nói chuyện hơn.”
Minh Nhiễm gãi gãi lòng bàn tay chàng, hỏi: “Người ở trường đình kia là ai?”
Tuân Nghiệp trả lời: “Một lát là biết thôi.”
Minh Nhiễm kinh ngạc, “Bệ hạ cũng không biết là ai sao?”
Tuân Nghiệp cười mà không nói, minh buông rượu trái cây trong tay ra, nhướng nhướng mi, biết rõ chàng đang giả vờ giả vịt.
“Hôm nay có rất nhiều chuyện hay, thú vị phết.” Chàng nói đùa một câu, cầm ly rượu nàng vừa mới buông xuống, hé môi mỏng nhấp một ngụm, nói: “Ngọt lịm lìm lim, chả thú vị gì.”
Minh Nhiễm lại thấy Lục Tử rót cho chàng đầy ly, lấy qua nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày: “Bỏng hết cả cổ họng, cay xè cả cổ.”
Tuân Nghiệp nhìn nàng uống liên tiếp hai ly rượu trái cây, không khỏi bật cười, lắc lắc đầu.
Hai người bọn họ chụm đầu nói chuyện phía trên, giọng nói không lớn, người bên cạnh cũng không nghe thấy gì, nhìn lén với tâm tư khác nhau.
Có người ngồi gần người nhà Minh gia, cười nhỏ giọng nói: “Đúng là người tính không bằng trời tính, thế sự vô thường mà.”
Muội muội thay tỷ tỷ tiến cung, vốn tưởng rằng sẽ chết già trong viện thái phi, nhìn thấy người đang ngồi trên nơi cao, có khi một ngày nào đó lại ngồi vào vị trí chủ trung cung.
Ban đầu vốn thấy thế tử Cảnh vương tiền đồ vô lượng, ai biết được nổi bật quá lại ngã ngựa, bị đuổi về thư viện Triều Lăng học lại.
Người vốn giữ mình trong sạch bây giờ trong phủ lại thêm một thị thiếp.
Còn thêm giữ đạo hiếu ba năm, chờ tới khi Minh nhị gia gả vào cửa, có khi lại làm nương ngay.
Chậc, chậc, chậc, thảm thì cũng chỉ có Minh nhị gia thảm.
Nhìn đi nhìn lại, toàn chuyện gì đâu không.
Nếu lúc trước tiến cung là nàng ta, không chừng lại là chuyện khác rồi.
Trình gia cách cũng không xa lắm, Trình nhị phu nhân thấy cháu gái ngoại sống tốt, thiêt tình vui mừng, Trình lão phu nhân lại nhăn chặt mày.
Lúc trước đã nói rồi, ngồi phía trên tầm nhìn tốt, Minh Nhiễm thu hết vẻ mặt của hai nhà Trình, Minh vào mắt không sót tí gì, chẳng qua cũng không để trong lòng.
Tuân Nghiệp ngồi bên cạnh, rũ rũ mắt, trong lòng cũng vững vàng.
……
Vương công công gọi người đi tới trường đình, cũng không gọi quản sự, để cho Thuận Ninh quận chúa dẫn đường đi vào trong.
Thời tiết càng ngày càng nóng, trường đình lại không để băng, Loan Nha đang kéo nước trong đình viện, thở hồng hộc dựa vào tường nghỉ ngơi.
Nàng ta nhìn Minh Ngạn ngồi ở chỗ thềm đá, mặc váy thô màu xanh, gầy gầy yêu yếu, ngồi ngây người hồi lâu.
Đừng nói là tiểu thư được nuôi dưỡng chăm chút, cho dù là người hầu cũng cảm thấy khó coi lắm.
“Tiểu thư, người về phòng ngồi đi, bên ngoài nhiều muỗi lắm.”
Minh Ngạn nhỏ giọng nói: “Không sao cả.”
Nói xong nàng ta nhìn về phía cửa viện, giống như đang xuất thần, Loan Nha cũng mặc kệ nàng ta, lại từ từ đổ nửa xô nước, chuẩn bị lau người.
Ngoài tường truyền tới tiếng bước chân, nàng ta cũng không để ý, chỉ nghĩ là nội thị trường đình tuần tra, tiếp tục đổ nước vào chậu, không ngờ cửa lớn đang đóng lại bị người đẩy ra.
Nàng ta sợ tới mức làm rơi cả thùng nước trên đất, lại nhìn bóng người dưới ánh đèn lồng, kinh hô thành tiếng: “Vương công công!”
Vương công công cũng không để ý tới nàng ta, chỉ vào Minh Ngạn, hỏi Thuận Ninh quận chúa: “Quận chúa, có phải là người này không?”
Thuận Ninh quận chúa nắm chặt tay Tần cô cô, gật gật đầu, ý bảo người phía sau, “Lục soát.”
Minh Ngạn co quắp đứng dậy, đôi tay nắm chặt váy vải bố che trước người, “Muộn như vậy mà Vương công công còn tới đây là có chuyện gì?”
Vương công công vẫn không lên tiếng trả lời, người đi vào trong nhanh chóng quay lại, trả lời: “Phía sau có xác hoa lăng chi.”
Lúc này Vương công công mới nói với Minh Ngạn: “Minh Bảo lâm đi theo nô tài một chuyến đi.”
Loan Nha kinh hãi: “Làm gì thế này, đây là có ý gì!”
Mấy tiểu thái giám ngăn nàng ta lại, cũng không đợi lâu, dẫn theo Minh Ngạn đi khỏi trường đình, lập tức đi về phía Lục Ngạc Lâu.
Minh Nhiễm đang nói về món ăn trên bàn với Tuân Nghiệp, nghe thấy động tĩnh thì gác đũa xuống.
Người đi theo Vương Hiền Hải cúi thấp đầu, tay giao trước người nắm thật chặt, cơ thể có chút cứng đờ, có vẻ rất căng thẳng.
Quả đúng như nàng suy đoán, đúng là Minh Ngạn.
Nàng thì còn đỡ, người hai nhà Minh Trình, nhất là Minh Từ rất là kinh ngạc.
“Tội thiếp Minh thị, cung thỉnh Bệ hạ thánh an.”
Tuân Nghiệp gật gật đầu, cũng không bảo đứng lên, Minh Ngạn cứ quỳ trên đất.
Trong phút chốc không có ai như vậy, trong lòng Hàn thừa tướng nhớ thương hoa lăng chi, trực tiếp mở miệng hỏi Vương công công: “Bên phía trường đình như thế nào rồi?”
Vương công công thuật lại tình huống hoa lăng chi bên kia, Hàn thừa tướng cười thấy răng không thấy mắt.
Tuân Nghiệp lên tiếng bảo thừa tướng tạm thời ngồi xuống trước, nhìn Vương công công liếc mắt một cái.
Vương công công hiểu ý, giương cao giọng hỏi, “Minh Bảo lâm, hoa lăng chi ở trường đình từ đâu ra?”
Giọng nói của Minh Ngạn yếu ớt, chẳng qua phần lớn mọi người ở đây đều nghe thấy rõ, “Là, là hôm đó thiếp quét nhà, phát hiện túi hạt giống ở góc, góc tường.
Thiếp cũng không biết đó là thứ gì.
Trường đình hoang vu, thiếp chăm nó ở hậu viện, không nghĩ tới thời gian nửa năm thì nở hoa thật…..”
Nói đến chỗ này, nàng ta hoảng sợ nói: “Thiếp cũng không biết đó là hoa lăng chi, vô tình cắt xuống.
Bệ hạ thứ tội, Bệ hạ thứ tội!”
Tuân Nghiệp ngưng mắt không nói nhưng Hàn thừa tướng lên tiếng trước: “Minh Bảo lâm có tội gì, rõ ràng ngài có công mới phải.” Hoa lăng chi tuyệt tích nay lại tìm thấy, ngắt xuống tuy là tiếc thật, nhưng mà không sao hết.
Chỉ cần còn đó, kiểu gì cũng có thể mọc ra mới.”
Có vài vị đại thần đi theo phụ họa, Minh Nhiễm nghiêng đầu, vẻ mặt của Tuân Nghiệp lãnh đạm, nói: “Nói xong cả chưa?”
Giọng nói không phân biệt được vui giận, mấy người vội im lặng.
“Đúng thật là Minh Bảo lâm có công.” Chàng khẽ nắm lấy tay Minh Nhiễm đang nhúc nhích, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát đầu ngón tay nàng, nhỏ giọng nói: “Thế là xuất hiện ở trường đình.”
Minh Ngạn quỳ dưới đất vẫn cúi thấp đầu, nhếch nhếch khóe môi.
Đúng lúc này, bên trên đột nhiên vang lên tiếng cười nhạt, nhẹ giọng nói, “Dù vậy, công của ngươi hôm nay cũng không đủ để bù lại tội ngày đó.
Vì hoa lăng chi khó chăm sóc, Minh Bảo lâm lại có bàn tay tài hoa.
Thế thì tước phân vị, tới nhà ấm trồng hoa chịu trách nhiệm chăm sóc hoa lăng chi.
Nếu như có sai sót gì, trẫm hỏi tội ngươi.”
Lời này hoàn toàn dự đoán của mọi người, công lao lớn như vậy, rõ ràng nên là….
Minh Ngạn ngạc nhiên ngẩng đầu, lại chạm vào tầm mắt lạnh lùng của người phía trên, đột nhiên co rụt lại.
Trên mặt Tuân Nghiệp có ý cười, ánh mắt lại lạnh băng.
Từ trước tới giờ chỉ có chàng tính kế người khác, có người lại cố tình không có mắt, một hai phải tính kế tới trên đầu chàng.
Chuyện lần trước của Lý thị, chàng đã không so đo, bây giờ tới trường đình rồi mà còn không an phận.
Nếu đã vội vàng đưa hoa lăng chi tới, chàng cũng không có lý nào lại không thu.
Muốn rời khỏi trường đình, vậy thì như ý nàng ta mong muốn, đang lo không tìm được người thích hợp để dạy bảo để chăm sóc hoa lăng chi đây.
Còn những thứ khác, trong mơ mới có đấy..