Trong cung, sắc mặt Văn Cảnh Dương có chút u ám khi nghe Nghiêm An bẩm báo sự việc, qua một lúc cậu mới lên tiếng: "Bắt đầu lan truyền tin đồn rồi sao? Có biết bắt nguồn từ đâu không?"
"Bẩm điện hạ, trước mắt chỉ biết tin đồn được lan truyền trong phạm vi nhỏ ở hậu cung, nô tài nghe tin này, cảm giác có vấn đề nên mới đặc biệt đến báo với điện hạ." Chân mày Nghiêm An nhíu lại, ông có chút lo lắng về tin đồn này, nếu cứ để nó lan truyền có thể sẽ ảnh hưởng đến việc cai trị của Quân Lạc Huy nên ông buộc phải nhanh chóng báo cho Văn Cảnh Dương biết.
Văn Cảnh Dương trầm tư một lúc rồi nói: "Lập tức đưa người biết tin đồn này đến cho bổn điện hạ, ta phải hỏi tường tận." Văn Cảnh Dương ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Nghiêm An.
Nghiêm An lập tức gật đầu, sau khi hành lễ, khom người lui ra. Đợi đến khi trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Văn Cảnh Dương, cậu mới lộ ra vẻ mệt mỏi, cái ghế này không dễ ngồi chút nào. Văn Cảnh Dương xoa xoa trán, bắt đầu suy nghĩ về tin đồn mà khi nãy Nghiêm An nói: 'Quân Lạc Huy là người Tây Cương, là con trai của Tây Cương Khả Hãn."
Chuyện này nghe ra thì đúng là buồn cười nhưng Văn Cảnh Dương lúc này lại không cười nổi. Một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện giả lan truyền lâu ngày sẽ thành thật, huống chi tin đồn này còn có bài bản hẳn hoi, vì vậy Văn Cảnh Dương cần phải nghiêm túc xử lý, hơn nữa cậu cũng đã hiểu câu nói mà Quân Lạc Huy trước khi đi đã nói với cậu nghĩa là gì, trong cung cần cậu trấn giữ.
Vậy thì cậu nhất định không thể để Quân Lạc Huy thất vọng, đúng không? Nghe ngoài cửa vang lên tiếng động, Văn Cảnh Dương khôi phục lại thần sắc, giấu đi tất cả sự mệt mỏi, ngồi thẳng lưng sau thư án, Văn Cảnh Dương hỏi cung nữ được Nghiêm An đưa tới: "Nói đi, ngươi từ đâu mà nghe được tin đồn này?"
Cung nữ này từ lúc vào liền không ngừng run rẩy, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Văn Cảnh Dương, cúi đầu run rẩy nói: "Nô tì khấu kiến hoàng hậu điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Nói xong cũng không dám nhiều lời, đầu cúi rạp xuống đất không dám lên tiếng.
Văn Cảnh Dương liếc nhìn cung nữ bên dưới một lúc lâu rồi mới nói: "Nghe Nghiêm công công nói, trong hậu cung có một tin đồn được lan truyền giữa các cung nữ và thái giám, không biết ngươi có thể nhắc lại cho bổn điện hạ nghe không?" Giọng nói tương đối dịu dàng vang lên, Văn Cảnh Dương cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ ôn hòa hơn một chút.
Nhưng cậu đâu biết, cho dù cậu cảm thấy giọng nói của mình dịu dàng, dễ gần nhưng khi truyền đến tai cung nữ đang quỳ kia lại khiến cô ta cảm giác như rơi xuống hồ nước lạnh, toàn thân lạnh buốt, hai hàm răng run cầm cập, cung nữ dùng giọng nói bình tĩnh nhất có thể trả lời: "Bẩm... Bẩm điện hạ, nô... Nô tì cũng chỉ là nghe đồn, hôm trước, Hồng Khai của Dược ty cục nói với nô tì, nói hoàng thượng là người Tây Cương..." Đến cuối, cô ta nhỏ giọng đến mức không thể nào nhỏ hơn.
Cũng nhờ bên trong ngự thư phòng yên tĩnh nếu không sợ là Văn Cảnh Dương cũng không nghe thấy. Lúc này, cơ thể Văn Cảnh Dương nghiêng về phía trước, lại hỏi cung nữ kia: "Ồ? Nói thế nào? Ngươi nói rõ ta nghe." Cậu muốn nghe xem đám người này rốt cuộc bịa đặt như thế nào, còn bịa đặt một cách bài bản như vậy.
"Nói... Nói hoàng thái hậu là muội muội của Tây Cương Khả Hãn nhưng thân phận này trước khi vào cung đã được các chư hầu có mưu đồ bất chính che giấu đi, đến cả hoàng đế Lâm Thanh Tông cũng không phát hiện ra..." Sau khi nói qua một lượt, cung nữ này cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa, ít nhất cô ta cũng đã diễn đạt một cách rõ ràng.
Văn Cảnh Dương nghe xong khẽ nheo mắt lại, qua một lúc lâu mới nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
Được Văn Cảnh Dương cho phép lui xuống, cung nữ mừng đến phát khóc, cô ta liên tục gập đầu với Văn Cảnh Dương, cô ta tưởng rằng lần này mình sẽ chết ở đây, không thể rời khỏi hoàng cung này nữa, không ngờ Văn Cảnh Dương thật sự chỉ gọi cô ta đến để hỏi chuyện mà thôi.
Thấy dáng vẻ đội ơn, cảm kích của cung nữ kia, Văn Cảnh Dương cảm thán, sống chết của những người này quả nhiên là phụ thuộc vào suy nghĩ của bậc bề trên. Sau khi cho cung nữ lui xuống, Văn Cảnh Dương liền trầm tư suy nghĩ, tin đồn nếu đã bắt đầu lan truyền, vậy việc cậu cần làm bây giờ chính là ngăn không cho tin đồn lan rộng và phản kích lại.
Ánh mắt cậu chợt lóe lên, sau đó Văn Cảnh Dương phân phó Nghiêm An đang đứng bên cạnh cậu: "Ở buổi thượng triều sáng ngày mai, ta sẽ tuyên bố một chuyện. Trước đó, bổn điện hạ cần Nghiêm công công làm giúp một chuyện." Nói đến đây, Văn Cảnh Dương ngoắc ngón tay, ra dấu cho Nghiêm An tiến lên trước và thì thầm vào tai ông dặn dò.
Đến khi Văn Cảnh Dương nói xong, Nghiêm An có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Văn Cảnh Dương, nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt của Văn Cảnh Dương, Nghiêm An chỉ đành gật đầu, trong lòng thầm nói: "Nói đến ác, hoàng hậu điện hạ ngài không hề thua kém hoàng thượng đâu nha."
Thấy Nghiêm An lần nữa nhận lệnh lui ra, Văn Cảnh Dương đứng lên rời khỏi thư án, cậu bước từng bước đi ra ngoài, nhìn đám người đi theo sau lưng, Văn Cảnh Dương cũng không nói gì, cứ để mặc bọn họ đi theo phía sau, đến lúc về đến điện Long Miên, Văn Cảnh Dương mới nói với đám người phía sau: "Được rồi, các ngươi ở bên ngoài canh giữ đi, bên trong không cần người hầu hạ."
Để tất cả cung nữ, thái giám ở lại bên ngoài, một mình Văn Cảnh Dương tiến vào trong, sau khi vào sâu trong điện, Văn Cảnh Dương mới khẽ gọi: "Ám Lân."
Trong phút chốc, một bóng người liền xuất hiện trước mặt Văn Cảnh Dương, Ám Lân quỳ một gối, im lặng đợi lệnh của Văn Cảnh Dương.
Văn Cảnh Dương nhìn người trước mặt và nói: "Đi thôi, đưa ta đến gặp Lâm Mật Nhi." Từ lúc giấu người đàn bà này đi, cậu chưa từng gặp lại cô ta, cũng không biết cô ta hiện giờ ra sao. Nói xong, Văn Cảnh Dương ra dấu cho Ám Lân dẫn đường, cái gọi là "dẫn đường" ở đây tức là tránh tai mắt của tất cả mọi người.
Lúc này trời vẫn còn sáng, đu tường vượt mái gì đó chắc chắn là không thực tế, sau khi thay quần áo, Văn Cảnh Dương đi theo Ám Lân, thông qua lối đi bí mật trong điện Long Miên rời đi. Chẳng bao lâu sau, hai người bọn họ đi ra từ một điện khác cách điện Long Miên không xa, Ám Lân né tránh tầm mắt của tất cả người, đưa Văn Cảnh Dương đến thiên lao nằm ở phía Đông Bắc của hoàng thành, cách tường thành không xa có một đường hầm được Ám Lân che giấu rất cẩn thận.
Đường hầm rất sơ sài, giống như một đường hầm đất mới đào, dấu vết đào xới vẫn còn rõ ràng. Văn Cảnh Dương sau khi theo Ám Lân đi hết thời gian một tuần trà liền gặp một cánh cửa gỗ thô sơ. Cửa gỗ chỉ khép hờ, Ám Lân chỉ dùng chút lực đã đẩy được cánh cửa gỗ thô sơ đó vào trong.
"Ám Lân? Hôm nay sao sớm vậy?" Cửa vừa mở ra liền nghe một giọng nam vang lên, sau đó người kia khi thấy rõ người đến là ai lập tức quỳ một gối nói: "Ám Kỳ tham kiến hoàng hậu điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Văn Cảnh Dương ra hiệu cho Ám Kỳ nhanh chóng đứng lên và nói: "Đứng lên đi, mấy ngày qua cực cho ngươi quá, Lâm Mật Nhi hiện thế nào rồi?" Sau khi cho Ám Kỳ đứng lên, Văn Cảnh Dương liền hỏi Ám Kỳ, người canh giữ ở đây hàng ngày, so với Ám Lân, Ám Kỳ phải biết rõ hơn hết.
"Bẩm điện hạ, Lâm Mật Nhi gần như ngủ mê man cả ngày, lúc tỉnh dậy cũng không nói năng gì, không có gì khác thường." Ám Kỳ đem tất cả những gì mình biết kể cho Văn Cảnh Dương nghe.
Văn Cảnh Dương khi nghe những lời này thì khẽ cau mày: "Phần lớn thời gian đều ngủ? Cơ thể có gì khác lạ không?" Đây là điều mà Văn Cảnh Dương lo lắng, nếu là vậy sẽ khó tránh việc ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng của Lâm Mật Nhi.
Ám Kỳ lắc đầu nói: "Trước khi đến đây đã vậy rồi, Thân thái y nói đây là di chứng của việc trúng cổ, là vấn đề về mặt tinh thần, cơ thể không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ có điều, trí nhớ của Lâm Mật Nhi sẽ dần dần trở nên vô cùng rối loạn, có lúc cô ta thậm chí còn không nhớ chuyện đã xảy ra trước kia."
Văn Cảnh Dương nghe xong liền nhíu chặt chân mày, cậu không ngờ Lâm Mật Nhi lại thành ra thế này, mất một lúc Văn Cảnh Dương mới nói tiếp: "Mở cửa bên trong, ta vào xem xem." Vừa nói vừa ra dấu cho Ám Kỳ mở cửa, lần này cậu đến chẳng phải là để thăm hỏi sức khỏe Lâm Mật Nhi sao.
Không bao lâu sau khi cửa được mở ra, Văn Cảnh Dương ra hiệu cho hai người chờ ở bên ngoài, tự mình đi vào trong. Sau khi vào đến căn phòng bên trong, Văn Cảnh Dương quan sát một lượt căn phòng này, đây là lần đầu tiên cậu đến đây, đúng là có sơ sài nhưng không khí vẫn được lưu thông, không có mùi khó chịu, trong phòng còn có một chiếc giường gỗ, trên giường có mền bông vô cùng thoải mái, ở đây hơi âm u, lạnh lẽo, đắp mền này là thích hợp nhất.
Sau khi quan sát một hồi, Văn Cảnh Dương mới dời ánh nhìn về phía Lâm Mật Nhi đang ngủ say trên giường, dù Lâm Mật Nhi nằm nghiêng, Văn Cảnh Dương vẫn có thể nhìn thấy rõ bụng của Lâm Mật Nhi đã rất to, nghĩ kĩ thì qua một hai tháng nữa, đứa con này của Quân Lạc Huy cũng sắp chào đời rồi nhỉ.
Văn Cảnh Dương không kêu Lâm Mật Nhi dậy, cậu chỉ đứng nhìn nhưng có lẽ do trong phòng có người lạ hay sao đó, lúc này, Lâm Mật Nhi trên giường mở hai mắt, trong ánh mắt hoàn toàn không có cảm giác như vừa tỉnh dậy, hai mắt cô ta nhìn thẳng Văn Cảnh Dương đang đứng cách giường không xa.
Một lúc sau, Lâm Mật Nhi khẽ bật cười, cô ta nói: "Văn quân điện hạ giá lâm, xin thứ lỗi cho sự bất tiện của tiểu nữ, không thể đứng lên nghênh đón." Cô ta nói rất lễ phép nhưng Văn Cảnh Dương vẫn nghe ra được ý bỡn cợt trong lời nói, điều này khiến Văn Cảnh Dương không khỏi cau mày, không phải nói là Lâm Mật Nhi không nhớ chuyện xảy ra lúc trước sao? Không lẽ lúc này lại bình thường?
"Hôm nay, ta đến đây chỉ để nói cho cô biết một chuyện, Quân Lạc Hải hiện đã làm Tây Cương Khả Hãn rồi, cô cho rằng hắn ta còn có khả năng trở lại hoàng cung này sao?" Văn Cảnh Dương vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Mật Nhi, muốn biết Lâm Mật Nhi sẽ có phản ứng gì trước lời nói của mình.
Và cậu thấy Lâm Mật Nhi khẽ sửng sờ nhưng rất nhanh Lâm Mật Nhi lại nở một nụ cười như ban nãy, đồng thời nói: "Lạc Hải nhất định sẽ quay lại, ở đây có ta và con của ta cùng huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ quay lại."
Câu nói của Lâm Mật Nhi khiến Văn Cảnh Dương sững sờ, đứa bé này rõ ràng là của Quân Lạc Huy, tại sao Lâm Mật Nhi lại nói là của Quân Lạc Hải? Mà lúc này Ám Kỳ tiến đến bên cạnh Văn Cảnh Dương, nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu: "Lúc trước, Lâm Mật Nhi nhiều lần muốn bỏ đứa bé này, để bảo vệ đứa bé, Thân thái y bèn dùng thuật thôi miên và ám thị, nói với Lâm Mật Nhi rằng đứa bé này là con của cô ta và Quân Lạc Hải, từ đó trở đi Lâm Mật Nhi luôn tin vào điều đó."
Nghe vậy, Văn Cảnh Dương mới bỏ đi sự hoài nghi trong lòng, tiếp đó cậu nói với Lâm Mật Nhi: "Quân Lạc Hải trở thành Tây Cương Khả Hãn cần có một điều kiện, chính là Quân Lạc Hải có huyết thống của người Tây Cương, sau khi đã chắc chắn được điều kiện này, ngươi cho rằng Quân Nguyên ta còn ai sẽ thừa nhận một người có huyết thống của ngoại tộc làm hoàng tử chứ? Không nói đến chuyện hiện nay Quân Lạc Hải là Tây Cương Khả Hãn an phận ở Tây Cương, cho dù hắn ta có dẫn binh tấn công Quân Nguyên ta, cô cho rằng hắn ta có thể đánh đến hoàng thành Quân Nguyên ta sao?" Văn Cảnh Dương nói xong thì cười lên một cách giễu cợt.
"Lạc Hải không phải là người Tây Cương! Huynh ấy sẽ quay lại, huynh ấy đã nói huynh ấy sẽ cưới ta!" Sau khi nghe những lời Văn Cảnh Dương nói, Lâm Mật Nhi đột nhiên phản đối một cách kịch liệt.
"Ồ? Không phải sao? Chúng ta đường nhiên biết hắn ta không phải nhưng hắn lại tự mình thừa nhận với toàn thể người Tây Cương rằng hắn ta là người Tây Cương, mẫu phi của hắn ta có phải có huyết thống của người Tây Cương hay không, hiện tại cũng không thể kiểm chứng được, hắn ta một mực nhận mình có huyết thống của Tây Cương và vì thế mà trở thành Tây Cương Khả Hãn, cô cho rằng hắn ta còn quay lại Quân Nguyên này sao? Nói không chừng lúc này hắn đang có cuộc sống ung dung tự tại, hạnh phúc vui vẻ ở chốn biên cương." Trên môi nở một nụ cười mỉa mai, Văn Cảnh Dương cố ý giải nghĩa sai cho Lâm Mật Nhi nghe.
Lâm Mật Nhi lúc này đột nhiên thở hổn hển, cô ta hung dữ ngẩng đầu nhìn Văn Cảnh Dương, cao giọng nói: "Lạc Hải là hoàng tử mà hoàng thượng thương nhất! Huynh ấy sao có thể có huyết thống Tây Cương! Nhất định là kẻ khác vu khống! Ngươi là ai! Sao ngươi dám bôi nhọ Lạc Hải! Bôi nhọ hoàng tử là tội chết! Ngươi thật to gan!"
Thấy dáng vẻ dữ tợn, nói năng lộn xộn của Lâm Mật Nhi lúc này, Văn Cảnh Dương mới thật sự nhận ra tinh thần của Lâm Mật Nhi dường như có vấn đề thật, không lẽ cô ta còn cho rằng lúc này lão hoàng đế kia vẫn chưa chết sao? Văn Cảnh Dương nheo mắt nói với Lâm Mật Nhi: "Lời này không phải là ta nói, bây giờ không có ai có thể chứng minh đại hoàng tử có huyết thống thuần khiết của Quân Nguyên..."
"Ta có thể chứng minh!" Lâm Mật Nhi đột nhiên hét lên.
Đối với điều này, trên môi Văn Cảnh Dương nở một nụ cười hời hợt, mục đích lần này đến tìm Lâm Mật Nhi coi như thành công rồi, cậu vốn cũng không hi vọng gì nhiều.