Khiên Huyền Mộc trên người Ám Tư Thuẫn ngưng tụ, sắc mặt anh ta mang theo vẻ vô cùng dữ tợn, tức giận nói: “Mạc Cam Lâm là bạn ta, nhân loại, ngươi dám giết ta trong vùng đất vòng xoáy sinh tử này?”
“Mạc Cam Lâm?” nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh hơi thay đổi, đó là sự tồn tại kh ủng bố có thể tùy ý miểu sát mấy chục cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp đó.
Cho dù là hắn, đoán chừng cũng chẳng đỡ được mấy đòn tấn công.
“Nhân loại, đưa bảo vật để bồi thường, việc lần này ta có thể không truy cứu.”
Ám Tư Thuẫn nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tinh, lòng khẽ buông xuống, sau đó lại gào lên.
Trong lòng anh ta đang tính toán làm sao để tấn công Diệp Tinh.
“Đưa đồ bồi thường ư?” dường như Diệp Tinh hơi suy nghĩ một chút.
Vút!
Kiếm Hủy Nguyên trong tay hắn tiếp tục vung lên.
“Nhân loại Kiếm Ngân, ngươi làm gì vậy?” Ám Tư Thuẫn ngây ra, sau đó tức giận nói.
“Làm gì ư?”
Trên mặt Diệp Tinh tràn ngập sự lạnh lùng: “Không nhìn ra ư? Giết ngươi!”
Mảnh vỡ trên người cường giả trước mặt hắn nhất định phải lấy được, sao có thể thu tay.
“Nhân loại, ngươi giết ta, Mạc Cam Lâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!” trên mặt Ám Tư Thuẫn tràn ngập vẻ dữ tợn, tức giận gào lên, mà anh ta cũng đang điên cuồng trốn về phía xa.
“Không bỏ qua cho ta cũng chẳng ảnh hưởng tới việc ta giết ngươi.”
Thân thể Diệp Tinh bạo động, nhanh chóng tới gần Ám Tư Thuẫn, công kích của kiếm Hủy Nguyên không ngừng đánh tới, tốc độ nhanh tới cực hạn.
“Thật là khó giết!” lúc này hắn thầm nói.
Thực lực của Ám Tư Thuẫn chỉ là Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, nhưng đón nhận nhiều công kích của hắn như vậy mà vẫn chưa chết.
“Nhân loại đáng chết.” Lúc này trong mắt Ám Tư Thuẫn tràn ngập sự tức giận.
“Ngươi giết ta, ngươi sẽ hối hận, chắc chắn ngươi sẽ hối hận.”
Mặc cho anh ta điên cuồng chạy trốn, nhưng sức sống vẫn đang không ngừng giảm xuống.
Oành!
Bỗng nhiên, Ám Tư Thuẫn trực tiếp quay người tấn công Diệp Tinh.
“Hửm?” nhìn thấy động tác của Ám Tư Thuẫn, sắc mặt Diệp Tinh hơi thay đổi, rõ ràng hành vi của Ám Tư Thuẫn có chút không bình thường, hắn phải cẩn thận mới được.
Thân thể lay động, Diệp Tinh lập tức rời đi.
“Nhân loại Kiếm Ngân, ta đợi tin tức ngươi ngã xuống truyền tới!”
Trong hư không, một giọng nói tức giận, không cam lòng truyền tới, trong giọng nói này còn có chút tuyệt vọng.
Vút!
Chính vào lúc này bỗng nhiên trên người Ám Tư Thuẫn xuất hiện một luồng sáng màu xanh lam, nhanh chóng đánh về phía Diệp Tinh.
“Nổ!”
Nhưng không kịp suy nghĩ, Ám Tư Thuẫn lại tức giận quát lên một tiếng!
“Đùng đùng đoàng!”
Nguồn sáng màu xanh này nhanh chóng phát nổ, sau đó không ngừng khuếch đại ra xung quanh, Diệp Tinh nhanh chóng tránh đi, nhưng căn bản không tránh được, có một chút ánh sáng màu xanh chạm tới cơ thể hắn, sau đó dung nhập vào cơ thể.
Theo bản năng Diệp Tinh cảm thấy có gì không ổn, hắn thúc động đạo tắc muốn bài trừ, nhưng lại cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Mà trong không trung, sau khi ánh sáng màu xanh phát nổ, ánh mắt Ám Tư Thuẫn hoàn toàn tối đi, sức sống hoàn toàn biến mất.
“Chết rồi?” tay phải Diệp Tinh vung lên, sau đó bảo vật trên người Ám Tư Thuẫn bay ra.
Hắn nhanh chóng kiểm tra, sau đó phát hiện ra một thứ giống quả cầu thủy tinh trong nhẫn không gian, bên trong phong ấn một mảnh vỡ lớn.
“Mảnh vỡ nay còn lớn hơn tất cả mảnh vỡ của mình cộng lại.” nhìn mảnh vỡ này, trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ vô cùng vui mừng.
Thu hoạch lần này còn lớn hơn lần trước nhiều.
Lòng kích động, nhưng nhanh chóng được Diệp Tinh thu lại.
“Tiểu Hắc, ánh sáng màu xanh lúc nãy là gì?” Diệp Tinh nhanh chóng hỏi.
Soạt!
Một ánh sáng lóe lên, sau đó Tiểu Hắc xuất hiện trên vai Diệp Tinh.
Tiểu Hắc nhíu mày, lắc đầu, nói: “Không biết, nhưng trông có vẻ chẳng phải thứ gì tốt, ngươi cẩn thận một chút.”
Sắc mặt Diệp Tinh ngưng trọng, tâm niệm chợt động, thân hình hắn nhanh chóng biến hóa, nháy mắt đã biến thành một cường giả khác.
“Đi!”
Thân thể lay động, hắn nhanh chóng bay về phía xa.
...
Thiên giới hỗn độn, một vùng đất có diện tích lớn nhất trong vũ trụ, cũng là nơi ở của thiên tộc.
Cường giả của thiên tộc rất ít, vĩnh viễn không thể so sánh với nhân tộc, nhưng trên người họ có thiên phú cường đại của riêng mình, cực kỳ khó chơi.
Lúc này trong mộ cung điện, một chàng trai đang ngồi khoanh chân bỗng nhiên nổi giận, trong mắt lộ ra vẻ thù hận ngất trời.
“Nhân loại Kiếm Ngân!”
Dao động trên người anh ta không mạnh lắm, nhưng trông khuôn mặt, lại giống hệt Ám Tư Thuẫn.
Ám Tư Thuẫn có thiên phú mạnh mẽ, giống như hồi sinh, nhưng có điều anh ta hồi sinh ra một bản thân khác, hai bản thân, chỉ có thể lựa chọn một có thực lực cường đại, một bản thân còn lại thực lực rất yếu, hơn nữa không thể chuyển đổi.
Vậy nên cơ thể cường đại của Ám Tư Thuẫn ra ngoài khám phá, còn cơ thể yếu đuối lại trốn trong cung điện của mình.
“Cơ thể mạnh nhất của minh bị giết rồi, muốn hồi sinh lại lần nữa, cần ít nhất một triệu năm, bảo vật trên người cũng mất hết.” Mặt Ám Tư Thuẫn dữ tợn.
Trong khoảng thời gian một triệu năm, anh ta không thể ra ngoài khám phá.
“Nhân loại Kiếm Ngân!”
Trong mắt Ám Tư Thuẫn lóe lên tia sáng hung ác.
Anh ta không hề do dự, lập tức bấm đồng hồ trên tay.
Ong...
Ánh sáng lóe lên, một ảo ảnh xuất hiện trước mặt anh ta.
Chàng trai này có thân thể giống người, tóc màu đỏ, tùy ý thả sau lưng, chỉ có một con mắt, sau lưng có một chiếc đuôi, trông tổng thể rất bình thường.
Lúc này bên cạnh ảo ảnh đó còn có một cường giả khác, cường giả đó giống như sinh mệnh nham thạch, trên người còn có gợn sóng màu vàng lưu chuyển, cơ thể vô cùng vạm vỡ.
“Ấy? Ám Tư Thuẫn, ngươi làm sao vậy? Giờ ngươi đã tới vùng đất vòng xoáy sinh tử chưa?” chàng trai vạm vỡ đó nhìn thấy Ám Tư Thuẫn, lập tức cười, nói.
“Hừ, Linh Khuê Mộc, cách đây không lâu ta đã tới rồi.” sắc mặt Ám Tư Thuẫn khó côi, nói: “Nhưng có thể mạnh nhất của ta bị giết rồi.”
“Bị giết rồi?” chàng trai vạm vỡ Linh Khuê Mộc ngây ra.
Chàng trai tóc đỏ đứng phía trước khẽ nhíu mày, nói: “Ám Tư Thuẫn, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trông mặt chính là cường giả đẳng cấp vô địch Bất Tử Cảnh Mạc Cam Lâm.