Trà Lê khiếp hãi kêu lên:
– Anh đã biết hết rồi á! Thế sao anh còn cho chúng em vào đoàn đội của anh thực tập?
Nghị viên Hồng cười cười:
– Tôi cũng muốn xem hai em muốn làm gì. Hai em rất thú vị, không có ác ý với tôi, có lẽ điều này làm gia tăng gia vị trong cuộc sống nhàm chán của tôi chăng.
Trà Lê nói thầm trong lòng, hà, thế thì anh nhầm rồi, hai chúng tôi rất có ác ý với anh, đang chuẩn bị hại anh đây.
Nhưng anh cũng không nói ra, làm những chuyện âm mưu quỷ kế này anh không thành thạo, tốt nhất là vẫn nghe theo sắp xếp của Úc Bách, không thể phá hỏng thiết lập được.
– Sao anh lại thấy nhàm chán? – Trà Lê thắc mắc, – Những gì anh đang làm không phải để thực hiện lý tưởng của đời anh đó sao? Cái này cũng thấy chán ư?
Nghị viên Hồng nói:
– Việc theo đuổi lý tưởng không phải lúc nào cũng đầy niềm vui. Nếu con đường theo đuổi ước mơ đầy niềm vui thì mọi người trên thế giới đều nên biến ước mơ của mình thành hiện thực. Nhưng chỉ vì con đường này vốn gập ghềnh và cô đơn, nên hầu hết mọi người trên thế giới đều phải sẽ bỏ cuộc giữa chừng.
Trà Lê nghiền ngẫm những lời này và thừa nhận sâu sắc, nói:
– Anh nói rất có lý. Thực ra em chưa bao giờ cảm thấy chán nản, nhưng em lại thường cảm thấy cô độc.
Nghị viên Hồng hỏi:
– Em muốn thực hiện lý tưởng gì?
Trà Lê nói:
– Em hy vọng thế giới hoà bình ổn định, mỗi người đều có thể an cư lạc nghiệp.
Nghị viên Hồng khá là bất ngờ, rồi lại nở nụ cười, nói:
– Vậy thì hai chúng ta cũng coi như là đồng chí hướng nhỉ.
- … – Trà Lê càng thấy khó chịu trong lòng, rất không muốn lừa gạt anh ta, do dự một hồi rồi vòng vo hỏi, – Em hỏi anh một vấn đề …Anh có thông tin bẩn nào không?
Nghị viên: –?
Sau một hồi âm mưu và sử dụng miệng lưỡi sắc bén, Úc Bách cuối cùng cũng biết được tin tức nội tình, rất khác với những gì hắn mong đợi, khiến trong lòng hắn rất phức tạp.
Lúc chạng vạng, nghị viên Hồng cùng đoàn đội quân sư mở họp.
Vệ sĩ Trà Lê kéo ghế đến bên cửa, ngơ ngẩn ngồi một mình ở đó, nhìn thấy Úc Bách đi tới liền nhanh chóng đứng dậy kéo Úc Bách đến một nơi cách cửa xa hơn.
– Mới có một ngày không gặp anh sao trông anh tiều tuỵ vậy? – Trà Lê lo lắng.
Đoàn đội chấp hành vừa tan làm, Úc Bách ngoài mặt thì đi theo làm công việc chuẩn bị tài liệu trong một ngày, thực tế là tiêu tốn rất nhiều tế bào não, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, hắn nói:
– Sau khi quay về anh sẽ không đi làm công chức nữa đâu, cuộc sống này anh không theo được đâu.
Trà Lê xót xa sờ sờ mặt hắn, nói:
– Nhìn anh mệt chưa này, vẫn là khuôn mặt này sao cảm thấy như xấu đi rồi này.
Úc Bách: – …
Âm thanh thảo luận trong phòng họp có thể mơ hồ được nghe thấy.
Không muốn trêu đùa nữa, Úc Bách hạ giọng hỏi Trà Lê:
– Bên em thế nào?
Trà Lê được nhắc nhở, lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh đưa cho Úc Bách xem. Từ sau khi đi vào nơi này, di động của anh không có tín hiệu, nhưng có thể nạp pin, cổng sạc cho điện thoại di động địa phương cũng giống như vậy ở thành phố Noah, có thể được sử dụng rộng rãi. Về điểm này, Úc Bách từng có một phân tích, Nại Lạc là thế giới truyện tranh thứ cấp của Noah, bối cảnh xã hội và nhu cầu thiết yếu hàng ngày đều là những hình chiếu cụ thể hoặc trừu tượng của thế giới cấp cao, giống như rất nhiều thứ của thành phố Noah, Úc Bách cho rằng đó cũng đều là những hình chiếu biến tướng của thế giới ba chiều.
Úc Bách xem album ảnh của Trà Lê, trong ảnh mới nhất là mấy báo cáo tài chính, hắn xem xét kỹ càng, lông mày dần dần nhíu lại.
Lúc này có người đi ngang qua, Úc Bách vội vàng tắt màn hình, người ta đi hết rồi, hắn mới khẩn trương hỏi Trà Lê:
– Những cái này em chụp lén ở đâu thế? Nếu bị phát hiện chúng ta nắm giữ cái này, anh sợ chúng ta sẽ bị diệt khẩu mất.
– Cái này…là nghị viên Hồng tự lấy ra rồi cho em chụp đấy. – Trà Lê nói.
Úc Bách mờ mịt khó hiểu.
Trà Lê nói chuyện từ tối hôm qua thân phận đã bị bại lộ cho Úc Bách biết, đồng thời cũng kể lại chuyện hôm nay mình với nghị viên Hồng thảo luận chuyện này như thế nào.
Úc Bách lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn thật sự đánh giá thấp người trong sách này, cho dù ở trong thế giới truyện tranh cấp hai, nghị viên Hồng vẫn là một chính trị gia và đồng thời còn là một kẻ mạnh phản kích đi lên thượng vị trong hoàn cảnh xã hội phức tạp như Nại Lạc.
– Anh quá khinh địch. – Úc Bách tự suy ngẫm, – Người này rất không đơn giản, hôm nay anh cũng biết được một số chuyện nội tình khó tin.
– Lát anh hẵng kể cho em nghe anh đã tìm hiểu được gì. – Sự nghi ngờ của Trà Lê đã tích tụ gần như cả ngày, bản thân thật sự nghĩ không ra nên chờ Úc Bách về để bàn bạc với hắn, nói, – Những gì anh nói thật hay giả vậy? Nếu là thật, anh ta biết rõ chúng ta tính kế với anh ta, vì sao còn chủ động cho em chụp ảnh? Còn nếu là giả, anh ta tìm thấy niềm vui ở chỗ em? Em cảm thấy anh ta không đến mức rảnh rỗi nhàm chán như thế.
Úc Bách nói:
– Đây là nội tình mà anh muốn nói với em, luồng thông tin này là có thật, hơn nữa chỉ là một phần nhỏ. Trong chiến dịch tranh cử lần này đoàn đội của nghị viên Hồng đã tiêu tốn hàng chục triệu rồi.
– Cái gì? Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền vậy? – Trà Lê sững sờ, lập tức nghĩ tới một chi tiết của ngày hôm nay, nói, – Anh ta nói mình có kim chủ, là kim chủ đã hỗ trợ tài chính cho chiến dịch của anh ta sao? Kim chủ gì …mà có nhiều tiền như vậy?
Trà Lê nói, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, không phải bọn họ vô tình đánh bậy đánh bạ đã bóc trần bộ mặt giả của nghị viên xuống đấy chứ? Nghị viên Hồng dựa vào sự ủng hộ của người dân bình thường một đường vượt ải chém tướng thực tế là do kim chủ chống lưng, mà kim chủ là đại phú hào…Nại Lạc có cứu được hay không đây?
– Không, có lẽ không như em nghĩ đâu. – Úc bách nhìn những ảnh chụp thông tin kia kết hợp với hành động của nghị viên Hồng, dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cuộc họp trong phòng họp kết thúc, nhóm cố vấn đoàn đội tranh cử lần lượt đi ra ngoài.
Trà Lê và Úc Bách lặng lẽ đứng ở cửa, các cố vấn biết họ là sinh viên đại học mới tham gia vào trong đoàn đội, cũng không mấy quan tâm đến hai người trẻ tuổi nên lần lượt rời đi.
Khi chỉ còn lại hai người, hành lang trở nên yên tĩnh, những người còn lại trong phòng họp có lẽ cho rằng bên ngoài không còn ai nên đã nổ ra tranh chấp không chút che đậy.
Một giọng nam nói rất to:
– Anh nên biết rõ thân phận của mình! Đừng có mà nói một đằng làm một nẻo.
– Là thư ký của nghị viên Hồng. – Trà Lê nhận ra giọng nói này, có chút ngờ vực, lặng lẽ nói với Úc Bách, – Anh ta nói người này là do kim chủ phái tới giám sát anh ta.
Úc Bách trong nháy mắt đã hiểu.
Nghị viên Hồng trả lời:
– Cậu không hài lòng thì đi mà nói với ông chủ của cậu, đừng có mà lớn lối ở trong văn phòng tôi.
Thư ký gay gắt nói:
– Anh đừng tưởng chỉ còn mười ngày nữa là chắc chắn giành được chức thị trưởng và cho rằng ông chủ sẽ không làm gì được anh nữa. Tỉnh táo lại đi, anh làm gì cũng giỏi, nhưng đến cuối cùng vẫn phải làm công cho ông chủ mà thôi.
Nghị viên Hồng nói:
– Làm công gì? Tôi không ký hợp đồng lao động nào cả. Không có việc gì nữa thì mời cậu ra ngoài cho, sau này cũng đừng tới nữa.
Điều này có nghĩa là gì? Nghị viên Hồng qua cầu rút ván, tưởng mình chắc chắn sẽ thắng cử nên muốn đoạn tuyệt với kim chủ có đúng không? Nhưng vốn đã bỏ ra mấy chục triệu, anh ta muốn đoạn tuyệt là đoạn tuyệt được hay sao?
Thư ký vẻ mặt lạnh lùng đẩy cửa ra, không ngờ nhìn thấy Úc Bách và Trà Lê công khai nghe lén ở cửa, tức giận nói:
– Hai người đang làm cái gì ở đây?
Trà Lê nói:
– Tôi là vệ sĩ, tôi đang làm việc của mình.
Úc Bách nói:
– Tôi tan làm rồi, tôi tới gặp vệ sĩ để yêu đương.
– … – Thư ký tức tối nói to, – Thứ đồng tính luyến ái chết tiệt.
Anh ta chửi đổng một câu vô cớ, giống như đang nói cho người trong phòng họp nghe, rồi nói xong sải bước đi ra ngoài.
Úc Bách: – …
Xuyên vào truyện tranh lâu rồi, hắn gần như quên mất rằng trên thế giới này vẫn còn có người kỳ thị đồng tính.
Trà Lê từ trước đến nay chưa nghe những lời nhận xét kỳ thị đồng tính bao giờ cả, chờ thư ký đi rồi mới kịp phản ứng hiểu ra là có ý tứ gì… Anh thật khó để tưởng tượng Úc Bách đã lớn lên như thế nào trong bầu không khí kỳ thị đồng tính của thế giới thực, chắc chắn là rất khó khăn.
Úc Bách đi vào phòng họp trước, Trà Lê vội hoàn hồn thoát khỏi suy nghĩ đi theo sau hắn.
Nghị viên Hồng đưa lưng về phía họ, đứng ở bên cửa sổ, nghe có người bước vào thì quay đầu lại, thấy là hai người thì mệt mỏi nói:
– Sao hai em còn ở đây? Tôi cứ nghĩ hai em đi rồi.
Ý tứ là đã lấy được “tin bẩn” rồi, sao vẫn còn ở đây?
Trà Lê nghĩ đến kết luận mình vừa đoán, trong lòng cảm xúc lẫn lộn nhìn nghị viên…Đây là một người tốt sa đoạ có đúng không?
Úc Bách ngả bài luôn:
– Anh rất muốn chúng tôi gửi những bức ảnh này cho Lam Quân đúng không?
Nghị viên Hồng không trả lời.
Úc Bách nói tiếp:
– Anh hoàn toàn không lo lắng, anh còn chủ động để Trà Lê chụp ảnh là bởi vì anh biết, cái này chia sẻ cho ai thì cũng không tạo nên sóng gió gì, có đúng không?
– Vì sao? – Trà Lê khó hiểu, – Không phải anh nói nếu đạt được thành quả thực sự thì có thể hạ tỷ lệ ủng hộ của anh ta xuống đó sao?
Úc Bách thẳng thắn nói:
– Bởi vì anh đã đoán sai, so với vị chính trị gia này, anh vẫn còn chưa đủ âm hiểm xảo trá.
Nghị viên Hồng nói:
– Chỉ là em chưa từng chơi thôi. Em thật sự không suy xét tới làm việc cho tôi à? Tôi thấy em rất phù hợp cho trò chơi chính trị đấy.
Úc Bách còn chưa nói gì, Trà Lê đã nói:
– Tôi phản đối, tự anh thích ăn mì gói thì thôi đi, cần gì phải vẽ bánh nướng lớn nữa.
Nghị viên Hồng không nói gì, anh ta đứng bên cửa sổ, phía sau là cảnh đêm tối tăm của Nại Lạc ở bên ngoài, thành phố mờ ảo như trong sương mù.
Trà Lê lại bối rối nói:
– Anh có nhiều kinh phí vận động như vậy, sao không thể thêm xúc xích vào mì ăn liền cho bữa trưa đi làm?
Nghị viên Hồng không nhịn được nữa bật cười lên thành tiếng.
Trà Lê: – …Anh đừng có cười, anh mới là kẻ lừa đảo.
Nghị viên Hồng ngừng cười.
Úc Bách nói:
– Ban đầu tôi cho rằng đối thủ bôi đen anh đã hối lộ mua chuộc cho cuộc tranh cử, thì ra là sau lưng anh có kim chủ, mà vị kim chủ này có quyền có thế hơn nhiều so với Lam Quân, có thể trấn áp mọi tin tức tiêu cực về anh. Mà đối thủ của anh Lam Quân dù có làm nhiều thủ thuật đi chăng nữa thì trong mắt kim chủ của anh, đó cũng chỉ là một tên hề mà thôi. Anh luôn miệng nói mình muốn lên tiếng cho tầng lớp người dân ở tầng chót xã hội và đấu tranh cho quyền lợi của người dân, tất cả đều là giả, từ lâu anh đã phản bội xuất thân của anh rồi.
Trà Lê nhìn nghị viên Hồng, có chút khó chịu trong lòng.
Nghị viên Hồng chỉ lẳng lặng đứng đó, không nói gì cả.
Một tuần sau, vẫn còn ba ngày nữa mới đến ngày bầu cử cuối cùng cho tân thị trưởng Nại Lạc, hầu như mọi người đều tin rằng nghị viên Hồng, người luôn chiếm ưu thế áp đảo nhất định sẽ thắng trong cuộc bầu cử này.
Ngày hôm đó, một đài truyền hình trung lập đã ném hai quả bom vào chương trình tin tức buổi sáng:
Thứ nhất, đó là về dòng tài chính của nghị viên Hồng và đoàn đội của anh ta trong suốt chiến dịch tranh cử kéo dài hơn nửa năm. Nghị viên Hồng luôn công khai thân phận là một người dân bình thường cấp thấp tuyên bố cam kết cải thiện sinh kế của người dân ở khu ổ chuột Loan Yêu chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã đầu tư hàng chục triệu vào chiến dịch tranh cử của mình.
Thứ hai, chương trình thời sự đã phát sóng đoạn video phỏng vấn giữa Nghị viên Hồng và phú hào X. Trong video, phú hào X chế nhạo đoàn đội của Lam Quân kém cỏi:
– Loại nhà giàu mới nổi của nhà họ Lam này nổi lên dựa vào nghề đánh giày ở khu nhà giàu có, thế mà thổi phồng gì mà danh môn thế gia, 120 năm qua họ vẫn đang vươn lên dẫn đầu bằng cách liếm chân các tập đoàn công nghiệp. Họ mãi chỉ là gen hạ đẳng của những người thuộc tầng lớp thấp mà thôi.
Vào cuối cuộc nói chuyện, phú hào X nói với nghị viên Hồng:
– Gì mà chủ trương bình dân, cứ làm dáng làm bộ lừa gạt người nghèo bầu phiếu cho mình, cứ nói nhiều theo đề cương, đừng để bản thân tin vào nó là được.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, chỉ trong một đêm tỷ lệ tán thành của nghị viên Hồng đã giảm mạnh, thậm chí còn bắt đầu lan truyền những tin đồn vô căn cứ rằng anh ta thực sự là con hoang của một đại gia, trùng hợp với những tin đồn trước đó về bối cảnh và tuổi thơ của anh ta sinh ra và lớn lên ở khu đèn đỏ.
Nhưng tình hình bên phía đối thủ cũng không hề lạc quan.
Lam Quân giả tự tham gia tranh cử, chế tạo ra hình tượng của mình là “con cháu thế gia”, “lão tiền”, đã đánh lừa không ít cử tri trung sản ôm tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, đoạn video kia vừa được công khai, hình tượng lập tức sụp đổ, Lam Quân giả vài tháng kiêu căng ngạo mạn và tự tin tràn đầy đã trở thành trò cười của “xã hội thượng lưu”, những người ở tầng lớp trung lưu ủng hộ gã lập tức giải tán, mấy phú hào lớn ban đầu ủng hộ gã cũng công khai bày tỏ sẽ không cung cấp một xu tài trợ cho chiến dịch của gã nữa để tránh gặp vận rủi.
Đây chỉ là một trận chiến nước miếng ở cấp độ giải trí, cơn giận thực sự đang bùng lên ở mọi ngóc ngách của thành phố Nại Lạc.
Phú hào ngạo mạn và chính khách lừa gạt trong video đã chọc giận hàng nghìn người dân bình thường. Bắt đầu từ khu Loan Yêu, các cuộc đình công, ngừng chợ và ngừng đi học của trường học đã quét qua toàn bộ Nại Lạc, vô số cuộc biểu tình lan rộng từ điểm này sang điểm khác, tỏa ra toàn thành phố. Từ quận giàu có đến quận trung lưu, hàng trăm vụ mua sắm 0 đồng nổ ra trong một ngày.
Toàn bộ thành phố Nại Lạc rơi vào tình trạng hỗn loạn từ trên xuống dưới.
Để xoa dịu sự phẫn nộ của dư luận, ngay trong đêm xảy ra vụ việc, TAND tối cao đã ra thông báo triệu tập nghị viên Hồng ngày mai ra tòa, do tòa án, quốc hội và bồi thẩm đoàn sẽ cùng nhau tiến hành xét xử thẩm vấn. Nghị viên Hồng sẽ bị đối chất trước tòa về những hình ảnh, video do đài truyền hình tung ra, kết quả đối chất sẽ quyết định anh ta có cần rút lui khỏi bầu cử hay không.
Một giờ sau thông báo của tòa án, nghị viên Hồng đã gọi điện cho tất cả các cơ quan truyền thông lớn bày tỏ mình sẽ đồng ý xuất hiện tại tòa án và đối chất công khai.
Vào đêm khuya, cửa ra vào và cửa sổ văn phòng của nghị viên Hồng đều bị khóa chặt, liên tục mấy ngày đều miễn gặp khách lạ, chỉ cho phép gặp các thành viên trong đoàn đội dòng chính của nghị viên Hồng, còn một phe phái khác do thư ký làm đại diện cùng với tất cả những người do phú hào X cài vào cũng bị cấm không cho phép đi vào.
Có rất nhiều phương tiện truyền thông ở bên ngoài tòa nhà, ngay cả khi bị từ chối phỏng vấn họ vẫn không chịu rời đi, vẫn vây quanh tòa nhà để thể hiện khả năng đặc biệt của mình. Một số chụp ảnh bên ngoài tòa nhà và đưa ra chủ đề giá thuê đắt đỏ văn phòng của nghị viên Hồng này là do ai chi trả; một số tiếp tục chụp vào cửa sổ, mặc dù không quay chụp được gì cả, nhưng người chủ trì lại đĩnh đạc nói mình vừa mới quay chụp được nghị viên Hồng cùng với một người đàn ông lạ mặt; có người còn lật cả thùng rác, từ số rác sinh hoạt không nhiều lắm còn mạnh mẽ kết luận đoàn đội của nghị viên Hồng đã tan đàn xẻ nghé…
Bên trong phòng, Trà Lê và Úc Bách đang chơi cờ nhảy, nghị viên Hồng đang ngủ.
Trà Lê bị âm thanh ồn ào bên ngoài làm cho mất tập trung, anh cầm quân cờ lên nhưng lại đi sai vị trí, anh lập tức muốn rút lui nhưng Úc Bách đã ngăn cản không cho anh đi lại, hai người đùn đẩy nhau, cuối cùng bàn cờ bị lật nghiêng, không ai nhảy được nữa.
Đột nhiên bên ngoài có người ném đá vào cửa sổ phát ra tiếng động “bụp” một tiếng, cũng may cửa kính không bị vỡ, nhưng nghị viên Hồng cũng bị âm thanh này làm cho tỉnh dậy.
Anh ta ngồi dậy, dùng giọng nói tỉnh táo hỏi Trà Lê và Úc Bách:
– Anh ta tới chưa?
Hai người lắc đầu.
Nghị viên Hồng ngồi một lát lại nằm xuống ngủ tiếp.
Một tuần trước, Úc Bách và Trà Lê xác nhận rằng chiến dịch bầu cử của nghị viên Hồng diễn ra suôn sẻ là do được phú hào X ở trong tối ủng hộ tài chính, nghị viên Hồng vốn dĩ chỉ muốn lợi dụng tư bản để thông qua bầu cử, nhưng khi lợi ích ngày càng ràng buộc chặt chẽ, đoàn đội tranh cử của anh ta đã bị xâm nhập rất sâu, muốn cởi trói sau cuộc tranh cử để đi lên bờ, hiển nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Những gì anh ta nói về việc “vệ sĩ xin nghỉ” cũng là lý do, chân tướng là thư ký đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ ở anh ta, để cảnh cáo anh ta nhớ kỹ sứ mệnh phục vụ kim chủ nê đánh vệ sĩ bị thương ở ngay trước mặt anh ta. Bấy giờ mới gián tiếp có Trà Lê tạm thời thay thế vào.
Nghị viên Hồng cũng gặp phải vấn đề tương tự như Lam Quân, bị lực lượng đằng sau buộc chặt khó có thể thoát được, trong lòng muốn rút lui, muốn mượn tay Trà Lê công bố thông tin nội bộ tài chính ra ngoài để bản thân mất đi số phiếu bầu ủng hộ. Chỉ có thua trong cuộc bầu cử, anh ta mới có thể thoát khỏi việc trở thành một con rối. Tiếc nuối duy nhất là đối thủ Lam Quân không phải là Lam Quân cũ.
Mà Úc Bách cũng báo cho anh ta biết mình và Trà Lê từ đâu tới, cũng nói rõ với anh ta, Lam Quân vẫn là Lam Quân, chỉ là Lam Quân của thế giới này từ lâu đã không phải là Lam Quân thật nữa.
Nghị viên Hồng bị tin tức này làm cho bị sốc nặng, rất lâu không biết nói gì, chính trị gia không nói quái lực quái thần, mức độ chấp nhận các hiện tượng siêu nhiên của họ rất thấp, nghi ngờ liên tục rất lâu. Cuối cùng, sau khi thẳng thắn và thành thật, cả hai bên đã đi đến thống nhất, căn nguyên giải quyết vấn đề của cả hai bên đều là muốn Lam Quân trở về.
Vì thế nghị viên Hồng và Úc Bách lại bàn bạc thảo luận, cùng với Trà Lê người thỉnh thoảng bị ngắt kết nối vì không hiểu âm mưu quỷ kế diễn một vở kịch.
Ngày hôm sau, còn hai ngày đếm ngược đến ngày bỏ phiếu.
Nghị viên Hồng và nhóm của anh ta lên đường đến phiên điều trần, đầu tiên họ yêu cầu cấp dưới của mình ăn mặc như dân biểu, lên xe và rời đi, sau khi thu hút giới truyền thông đi rồi, nghị viên Hồng mới đi ra cùng với Úc Bách và Trà Lê.
Khi đang chuẩn bị rời đi, thư ký đã theo dõi đã lâu lại dẫn người đi ra chặn đường, uy hiếp nghị sĩ:
– Ông chủ nói video kia là anh đã đưa cho đài truyền hình, một lượng lớn quỹ vận động tranh cử đã bị mất không, ông chủ sẽ không bỏ qua cho anh, giờ ông ta cho anh một lối thoát.
Nghị viên và Úc Bách đều không lên tiếng, chỉ có Trà Lê xuất phát từ lịch sự phối hợp hỏi:
– Lối thoát gì?
Thư ký cười lạnh nói:
– Hôm nay, ba vị thẩm phán toà án thì có hai vị đã đồng ý châm chước, trong cuộc họp thẩm vấn đối chứng, chỉ cần nghị viên anh biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, sự việc có thể dễ dàng bỏ qua. Hai ngày sau, ông chủ sẽ bảo đảm anh lên làm thị trưởng.
Nghị viên Hồng không chút để ý muốn lên xe rời đi, thư ký đi lên cản lại, đưa tay ra đặt lên vai nghị viên Hồng, thoạt nhìn gã cũng có chút thân thủ, nhưng không bằng Trà Lê. Trà Lê bắt lấy cánh tay gã muốn đẩy gã ra, anh chỉ hơi dùng lực một chút thế mà cả người thư ký bị hất bay ra ngoài, thân hình hình chữ đại (大) đập vào trên biển quảng cáo có in hình một vài người đàn ông cơ bắp với phông chữ lớn
Úc Bách: – …
Trà Lê cũng bị sốc nặng trước chiến lực của mình được tăng cường lên gấp mấy lần, bỗng nhiên hiểu được biểu cảm của Úc Bách mỗi khi nhìn thấy mình chiến đấu ở thành phố Noah, nói:
– Thế giới truyện tranh này cũng quá đáng quá đi!
Úc Bách: – …Ừ đúng vậy đó.
Hết chương 44
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ
Chương 44
Chương 44