Úc Tùng không hiểu hỏi:
– Nghĩa là sao?
Úc Bách đi tới chiếc ghế trống bên cạnh anh trai mình rồi ngồi xuống, hắn không tìm được cách thích hợp nào để bày tỏ sự bối rối của mình. Nhưng người này là anh trai trong truyện của hắn, ở trong nhận thức của hắn gần giống với phiên bản chính mình lớn tuổi hơn. Hắn tin tưởng mình nói những tâm sự của mình cho anh ấy biết giống như nói cho chính mình của mười mấy năm sau có kinh nghiệm sống phong phú hơn và có được trí tuệ nhân sinh nhiều hơn.
– Anh đã biết. – Úc Bách nói, – Em không phải là em, nhưng em vẫn là em. Anh biết hết, có đúng không?
– … – Úc Tùng không nghĩ tới hắn sẽ chủ động vạch trần chuyện này, khựng lại giây lát rồi đáp, – Đúng vậy, anh biết.
Hai anh em nhìn nhau, có sự ăn ý trong biểu cảm đều hiểu rõ mà không nói ra.
Úc Tùng đi thẳng vào vấn đề và hỏi:
– Thế nên chuyện là như thế nào? Người em muốn tìm không phải cảnh sát à?
Úc Bách nói:
– Em không biết nữa. Em vẫn luôn nghĩ là em ấy, nhưng hôm nay em lại phát hiện ra một sự thật khủng khiếp, có thể người em muốn tìm không phải em ấy.
Úc Tùng cũng không hỏi chi tiết mà hỏi:
– Vậy giờ em định làm gì?
Úc Bách lặng thinh.
Úc Tùng sắc bén hỏi tiếp:
– Em dự tính đổi người yêu khác à?
–? – Úc Bách hoảng sợ thốt lên ngay, – Tất nhiên là không rồi!
Hắn chẳng qua đột nhiên bị sốc khi phát hiện ra một chuyện chấn động muốn tìm một nơi nào đó an tĩnh để trốn đi và ở một mình một chút thôi. Chỉ hơn một giờ sau khi phát hiện rất có thể là mình đã tìm nhầm người, hắn rơi vào cảm xúc phức tạp áy náy, tự trách, hoảng sợ. Hắn cho rằng mình đã phản bội ai đó nhưng lại không biết mình đang phản bội ai. Trong đầu hắn rất hỗn loạn.
Sau khi Trà Lê lái xe rời khỏi nhà Úc Bách, anh rất thất vọng và tức giận, nhưng với tinh thần chuyên nghiệp truy tìm sự thật, anh đã lái xe quay trở lại nhà thự trưởng. Cánh cửa dẫn vào sân nhỏ mở toang, thự trưởng đang nằm trên chiếc ghế bập bênh hướng ra cửa, chợp mắt trong làn gió mát.
Tiếng ve kêu khắp nơi, những trái cây trồng ở góc sân rủ xuống.
Trà Lê cũng không đánh thức ông mà vòng qua ông đi thẳng vào phòng của học sinh cấp ba, học sinh cấp ba đang nằm trên giường chơi game, bị Trà Lê xông tới thì giật mình di động trượt tay rơi xuống đập thẳng vào mặt, cậu bị đau nhăn nhó cả mặt mày.
Trà Lê đi tới trước mặt cậu, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt cậu, Úc Bách nói bọn họ giống nhau, cái này có hàm ý gì đặc biệt hay không?
Học sinh cấp ba sờ sờ cái mũi bị đau của mình, theo thói quen bắt đầu mỏ hỗn:
– Ờ, là cãi nhau hay là chia tay rồi? Nhanh vậy mà đã bị em nói trúng rồi hở, có phải anh chạy tới khóc với em không?
Trà Lê kéo ghế ngồi bên mép giường, một chân đạp lên mép giường uy hiếp:
– Ngay bây giờ em phải lập tức nói toàn bộ chi tiết những gì mà Úc Bách đã làm ở trong phòng em cho anh biết.
Học sinh cấp ba: – …
Trà Lê nói:
– Anh mua hamburger cho em.
Vì thế học sinh cấp ba bắt đầu nhớ lại, nhưng phiên bản quá đơn giản vẫn chưa đủ để thỏa mãn cảnh sát Trà Lê, yêu cầu của cảnh sát là toàn bộ dấu vết để lại, chính xác tới mức Úc Bách đã bước chân nào đi vào cửa đầu tiên, cũng bắt học sinh cấp ba phải nhớ.
Học sinh cấp ba sắp sụp đổ đến nơi rồi, suýt chút nữa từ bỏ món hamburger yêu thích của mình ngay tại chỗ. Cũng may Trà Lê đã nắm được tin tức xác thực mà buông tha cho cậu – Úc Bách nhìn bìa vở bài tập của cậu, chi tiết này rất không ai ngờ tới.
Trà Lê cầm cuốn sách bài tập về nhà lên xem, trên đó chỉ viết tên của học sinh cấp ba, không có gì khác.
Trà Lê lẩm bẩm:
– Có nghĩa gì đây?
Học sinh cấp ba cũng nhớ lại cảnh lúc đó, khoa trương nói:
– Anh ấy vừa nhìn thấy tên của em thì mắt mở to như chuông đồng ấy. Anh ấy không thích tên của em hả? Anh tiện nhắn cho anh ấy giúp em, nếu anh ấy mua cho em chiếc xe đạp đổi hộp số mới thì em sẽ sửa tên mình luôn.
– Đừng chơi game nữa, làm bài tập đi. – Trà Lê có việc trong lòng, không quan tâm đến cậu nữa, ném vở bài tập xuống đi ra ngoài.
Học sinh cấp ba được tiếng động đoán được anh sẽ không trở lại liền nằm xuống tiếp tục chơi game trên điện thoại.
Lúc rời đi, Trà Lê đi ngang qua thự trưởng, ông còn đang ngủ rất say, áo lót bị gió lùa thổi tung, nhìn vừa to vừa rộng.
Số 888 đường Thích Phong.
Úc Tùng nói:
– Nếu em đã biết rõ lòng mình, thế thì cũng không có gì phải phiền não cả.
Úc Bách nói:
– Có một số việc em còn muốn suy nghĩ một chút nữa.
– Có những điều em cần phải nghĩ cho rõ. – Úc Tùng nói, – Về chuyện em thích cảnh sát chắc chắn không cần nghĩ. Đêm đó sau khi em về nhà, em nói cho cả nhà biết em vừa gặp đã yêu một cảnh sát rồi. Thái độ của em lúc đó là anh biết em không hề nói đùa. Sau tại nạn ô tô thì càng không cần phải nói, em giống như con quay chuyển động vòng quanh em ấy, hơn nữa còn là cỗ máy được trang bị có thể chuyển động vĩnh viễn.
Úc Bách nói:
– Chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên là ký ức duy nhất ở đây mà em có, thực sự em không có cảm giác đó.
Hai anh em yên lặng một lát.
– Có phải chỗ em cũng có anh không? – Úc Tùng đột nhiên hỏi.
– Không ạ. Nơi đó bố mẹ chỉ có một mình em thôi ạ. – Úc Bách trả lời thẳng thắn, nhưng nói tiếp, – Từ nhỏ em đã rất muốn có anh trai rồi. Anh trai ở trong tưởng tượng của em chính là giống như anh vậy.
– Thì ra là thế. – Úc Tùng lập tức hiểu ý hắn, mỉm cười nói: – Em ở trong tưởng tượng của anh cũng tầm trên dưới 25, cũng là một người trông như hiện tại thế này.
Anh vỗ vai Úc Bách.
Anh lại hỏi tiếp:
– Bây giờ em dự tính làm gì?
Úc Bách đưa ra quyết định rồi, nói:
– Làm theo trái tim của mình, em cần trở thành một phiên bản quyết tâm hơn của chính mình.
– Anh biết em sẽ nói như vậy. – Úc Tùng cười gật đầu, lại hỏi, – Các em gần đây đang điều tra vụ án gì hay sao mà có vẻ như rất bận.
Úc Bách thuật lại đơn giản cho anh trai chuyện Trà Lê phát hiện trong thành phố Noah xuất hiện bệnh tâm thần đang lan tràn khắp nơi giống như virus, họ muốn điều tra ngọn nguồn gây nên tình trạng này.
Sắc mặt Úc Tùng lập tức trở nên nghiêm trọng, nói:
– Vậy hai em cố gắng lên, cần hỗ trợ gì thì cứ nói với anh.
Trên sân thượng nhà Trà Lê, cảnh sát Trà Lê đã về đến nhà và đang ngồi dưới ô che nắng hóng gió, con mèo vàng nhảy lên trên bàn thấp bên cạnh, nằm sấp xuống, anh đưa một tay ra vuốt ve nó, tay kia cầm ly trà sữa mua trên đường về nhà lê, uống hai ngụm, không có Úc Bách chọn cho, trà sữa dường như trở nên vô vị, gì mà trà sữa còn phải xem người gọi, anh sẽ không bao giờ đến đó nữa.
Con mèo vàng được vuốt đến thoải mái, nó cất tiếng gừ gừ sung sướng.
– Tên mày chẳng hay tí nào. – Trà Lê trò chuyện với mèo, bắt đầu lải nhải những chuyện vô thức, nói, – Sao lại có con mèo đáng yêu nào tên là Tiểu Cường cơ chứ? Boss của mày là sinh viên tài cao chuyên ngành văn học thế mà cũng không biết mà đổi tên khác cho mày. Tao đổi tên khác cho mày được không?
Anh ôm mèo vàng ngồi lên đùi mình, suy nghĩ nửa buổi, bóng đèn trên đỉnh đầu chợt léo lên, kêu lên:
– Đặt cho mày tên Tiểu Kim được không? Mày nhìn mày toàn màu vàng mà!
Khung hệ điều hành của mèo vàng là cái đầu mèo mặt lạnh.
Rõ ràng là Trà Lê tự tìm vui trong nỗi buồn, lẩm bẩm:
– Mình nên bắt anh ấy bồi thường thiệt hại về tinh thần, tiền thì miễn đi, nhưng mèo phải đưa cho mình. Dù sao thì cũng không phải là mèo của anh ấy, mà là của Úc Bách 1.0…Úc Bách 1.0 mới thật sự thích tao, chắc chắn sẽ không ngại mà tặng mày cho tao đâu…Biết đâu chừng 1.0 còn thích mình hơn cả anh ấy thích mình nữa…hu hu hu.
Trà Lê nói đến đây bắt đầu rơi nước mắt như mưa, đầu tiên là vài giọt nước mắt to như bỏng ngô, sau đó biến thành pháo hoa, cuối cùng hội tụ thành hai vòi nước.
– … – Úc Bách đứng ở cửa sân thượng, vào không được mà ra cũng không được, đành phải đứng đó đợi Trà Lê khóc xong.
Cuối cùng Trà Lê cũng đóng vòi nước, còn bế con mèo lên lau nước mắt trên mặt, trút hết nỗi lòng, anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Úc Bách hắng giọng:
– E hèm.
Trà Lê cũng không quay đầu lại, cũng không để ý tới hắn.
Hắn mặt dày đi tới, dưới ô chỉ có một chiếc ghế nên hắn phải đứng dưới ô.
Bấy giờ Trà Lê mới ngước lên nhìn hắn, nói:
– Anh bảo về nhà lấy đồ mà, đồ đâu?
Úc Bách thành thật nói:
– Anh không có đồ gì cần lấy cả, đó là anh tìm cớ thôi. Lúc đó anh muốn được một mình để bình tĩnh lại.
Trà Lê nói:
– Giờ anh đã bình tĩnh chưa?
Úc Bách đáp:
– Bình tĩnh rồi.
– Ừ. – Trà Lê bắt đầu phân chia tài sản, nói, – Mèo thuộc về em, anh thì lấy về hết tất cả đồ ăn vặt, đồ ăn nhẹ và đồ chơi anh mang đến đi. Em còn lâu mới thèm những thứ rách nát đó.
– Đồ chơi gì? – Úc Bách hỏi xong mới biết Trà Lê đang nói về một số vật dụng kế hoạch hóa gia đình.
Hai người đều nhớ tới bài tập mà hôm qua đã làm, cả hai đều mang tâm tình khác nhau. Trà Lê càng tức giận hơn, trong khi Úc Bách cảm thấy có chút áy náy, hắn chỉ mải lo xử lý cảm xúc của mình mà đã không để ý đến tâm trạng của Trà Lê.
– Anh cho em quyền đặt tên cho con mèo vô điều kiện. – Úc Bách nói, – Về phần những đồ dùng đó, em không muốn dùng với anh nữa sao? Anh cho rằng em…Tối qua em rất thích mà.
Hắn vốn tưởng rằng những lời này sẽ trở thành chất bôi trơn giữa những người yêu nhau, nhưng Trà Lê lại cho rằng những lời này đang giễu cợt anh, lập tức trở nên tức giận, đúng là đàn ông chó! Anh xù lông lên hét:
– Anh cút đi SPA cho em!!!
Anh ôm mèo nhảy lên đá Úc Bách một cú đá xoay vòng.
Úc Bách vừa nghe được câu cút đi SPA đi lập tức đề phòng động tác của anh, hạ thấp người xuống tránh được, chậu hoa để bên cạnh bị đá bay, viu một tiếng – biến thành một ngôi sao băng trên bầu trời.
Úc Bách: – …
Trà Lê: – …
Trà Lê trong cơn thịnh nộ phi lên đá một cú cũng không nghĩ tới sức mạnh của mình lại lớn đến như thế, vội nói:
– Em không phải cố ý đâu. Chậu hoa kia…không rơi vào người nào đâu chứ?
Úc Bách nói:
– Chắc là không đâu. Những sao băng như thế này rất thường thấy trong truyện tranh. Nếu có nguy cơ tiềm ẩn khi rơi vào người nào đo thì đã bị gia trưởng báo cáo lên để chỉnh đốn lại rồi. Anh chỉ nghe nói gia trưởng tố cáo sói ăn dê, chứ chưa từng nghe nói có báo cáo là sói khi bị đập thì biến thành sao băng, chứng minh loại sao băng này tính an toàn tương đối cao.
Trà Lê: –??????
Một câu dài mà nghe không hiểu, Trà Lê hỏi:
– Có phải…anh đang trêu chọc em không?
Úc Bách nói:
– Anh nào có?
Trà Lê nói:
– Chắc là anh có…Có phải anh cho rằng người trong truyện sẽ không biết đau khổ không?
Anh ném con mèo cho Úc Bách rồi bước đi.
– Ngoan, tự mày chơi đi. – Úc Bách nói với con mèo, cũng thả nó xuống rồi đi theo Trà Lê vào phòng.
Trong phòng, Trà Lê đi vài bước để kìm nước mắt, nhìn thấy Úc Bách đi vào, anh lạnh lùng nói:
– Em không cần anh, anh dọn đi đi, cũng không cần đi làm ở sở cảnh sát nữa. Em sẽ không để anh thuận lợi thông qua kỳ thực tập đâu.
Úc Bách nói:
– Là kỳ thực tập nào? Có một cái anh đã chuyển chính thức rồi.
Trà Lê nói:
– Chuyển chính thức thì không thể khai trừ được à? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn nữa là.
Úc Bách phổ cập khoa học:
– Trước khi ly hôn còn có thời gian để bình tĩnh cân nhắc kỹ đấy.
Quả nhiên Trà Lê chạy theo đề tài này, nói:
– Vì sao ly hôn lại còn có thời gian bình tĩnh cân nhắc? Đã ly hôn rồi thì còn bình tĩnh gì nữa? Người có thể bình tĩnh thì căn bản sẽ không kết hôn đúng không?
Úc Bách thực hiện được quỷ kế, nhún vai nói:
– Anh cũng không biết, đồng tính nam không thể kết hôn, anh đọc trên mạng thấy những người khác nói vậy.
– Thế giới thực của các anh đúng là xằng bậy! – Trà Lê bỗng nhiên phản ứng đây là Úc Bách cố tính chuyển đề tài, nói, – Không đúng, đàn ông ở thế giới các anh mới xằng bậy! Vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh hại em hôm nay rất đau khổ, em chưa từng đau khổ như vậy bao giờ.
Úc Bách muốn nói lại thôi, có một số việc hắn không thể nào giải thích, một khi mở đầu thì sẽ phải vạch trần toàn bộ sự thật, mà những cái đó Trà Lê không nhất định muốn biết, hoặc là căn bản là không muốn biết.
Đôi tình nhân trẻ nam nam đang cãi nhau không có hồi kết thì sở cảnh sát phân khu gọi điện thoại tới, tổ trưởng tổ trọng án ở đầu bên kia điện thoại rất chân thành mà gọi Trà Lê, nói:
– Không phải em thì không được đâu!
Trà Lê lạnh tanh nói:
– Có chuyện gì thì các anh tự mình giải quyết đi, chuyện gì cũng tìm em! Em đang yêu đương! Em đang cãi nhau với trai đểu! Anh có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này không?
Tổ trưởng đang dao động giữa chuyện ăn dưa và chính sự, nói:
– Nếu không thì em với Úc Bách vừa đi vừa cãi nhau đi, tới gặp đương sự rồi thì ngừng cãi nhau, được không? Chờ làm hòa với nhau rồi thì nhớ báo cáo cho anh quá trình từ cãi nhau đến làm hòa với nhau, để anh vui vẻ một chút…Không phải, để anh vui thay cho các em một chút.
Bắt đầu từ đêm qua đến giờ trên địa bàn đã xảy ra hơn chục vụ báo động liên quan đến tự sát, cảnh sát tuần tra và tất cả nhân viên trực ban của tổ trọng án đều đã bị phái đi xử lý những việc này, vụ việc báo cảnh sát mới nhất đã không còn nhân thủ để đi xử lý nữa, tổ trưởng không còn cách nào khác đành phải gọi Trà Lê đang nghỉ cuối tuần đi làm việc.
Úc Bách hỏi:
– Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trà Lê quyết định:
– Đương nhiên là đi làm việc rồi, làm xong việc chúng ta hẵng cãi nhau tiếp, cứ cất giữ đấy đã. Chúng ta cãi nhau đến chỗ nào rồi nhỉ?
Úc Bách nói:
– Anh hại em hôm nay rất đau khổ, em chưa từng đau khổ như vậy bao giờ.
Trà Lê: – …
Úc Bách thành khẩn nói:
– Anh xin lỗi, là anh sai rồi.
Trà Lê xua tay:
– Giữ lại giữ lại, lát về lại cãi tiếp.
Trong khi Úc Bách đang lái xe, Trà Lê ngồi ghế phụ xem thông tin do tổ trưởng gửi đến, tìm kiếm địa chỉ IP của các thuật ngữ liên quan đến tự tử, theo dõi được là một hộ gia đình có ông cháu, trung tâm thông tin cảnh sát phán đoán cho rằng chắc là ông nội hơn bảy mươi tuổi đã tìm kiếm nội dung có liên quan.
Trà Lê nhìn Úc Bách, nghĩ đến hắn cũng từng nói nghi phạm tự sát cũng từng trải qua chuyện tương tự, thế là hỏi:
– Anh có ý kiến gì đối với những chuyện gần đây này không?
– Em thật sự muốn anh nói à? – Úc Bách từ lâu đã có một vài suy nghĩ của mình, nhưng sở dĩ không nói ra, là hắn cho rằng vấn đề này không có biện pháp giải quyết.
Từ tình huống mà họ điều tra được cho thấy toàn thành phố Noah cảm xúc chán cuộc sống càng ngày càng phổ biến, xã hội giàu có và nền văn minh tiên tiến đã đặt ra yêu cầu cao hơn đối với các cá nhân, con người thường bị chia rẽ giữa nhu cầu cá nhân và nhu cầu xã hội, rất dễ gây ra sự lệch lạc, điều này chắc chắn sẽ làm phát sinh một số vấn đề về tâm lý và tinh thần.
Giống như Trà Lê và Úc Tùng, họ là những người may mắn, giá trị bản thân phù hợp với nhu cầu xã hội. Đại đa số lại không may mắn như vậy, những gì họ muốn đạt được và những gì xã hội cần họ làm thường tách biệt nhau.
– Đối với một số người. – Úc Bách nói, – Nằm thẳng cũng có thể phá. Nhưng hiển nhiên, quy củ xã hội của thành Noah không cho phép nằm thẳng. Mọi người đều phải là người có ích.
Trà Lê nói:
– Thành phố Noah đang mang lại cho mỗi người dân nền tảng cho một cuộc sống hạnh phúc và tất nhiên người dân có nghĩa vụ đền đáp quỹ này.
Úc Bách nói:
– Tiêu chuẩn hạnh phúc của con người thay đổi theo môi trường và có sự khác biệt lớn giữa các cá nhân. Những gì Thành phố Noah mang lại có thể không nhất định là thứ mọi người muốn, thứ nó yêu cầu cũng không nhất định là thứ mà mỗi người đều muốn cho.
– Em không hiểu. – Trà Lê khiêm tốn nói, – Lát chờ chúng ta cãi nhau xong rồi thì anh lại giảng lại cho em đi.
Tới nhà của đương sự rồi, hai người bất ngờ phát hiện hành vi tự sát không phải người ông kia mà là cháu gái mới chỉ mười lăm tuổi.
Bố mẹ của cô gái nhỏ đi làm việc ở nơi khác, chỉ có hai ông cháu sống cùng nhau.
Trước khi Trà Lê và Úc Bách bước vào, cô bé vừa mới dùng dao rọc giấy cắt cổ tay mình, bởi sợ đau nên rạch nông, có chút máu chảy ra, đang dùng khăn ấn vào cổ tay, nét mặt không biểu cảm ngồi ở sô pha, người ông bàng hoàng ở bên cạnh không biết phải làm gì.
Trà Lê thì thầm với Úc Bách:
– Một đứa trẻ như này, hẳn là không phải vấn đề mà anh vừa nói đấy chứ?
Úc Bách nói:
– Tìm hiểu đã rồi nói sau.
Trà Lê mời người ông sang một bên nói chuyện, hỏi ông cụ tình hình đứa cháu gái thì được biết cô bé chưa từng đi khám khoa tâm thần, dạo gần đây cảm xúc luôn bất ổn, cũng không thích nói chuyện với người khác, nhưng người ông cũng không biết cháu gái mình bị làm sao, nghĩ rằng là do việc học hành không tốt.
Úc Bách ngồi xổm trước mặt cô bé, hỏi:
– Em có chuyện gì không vui có thể nói cho anh biết được không?
Cô bé nói:
– Em cảm thấy sống không thú vị chút nào nữa.
Trà Lê bận rộn hai việc, ngoại trừ nghe người ông trả lời thì cũng nghe Úc Bách hỏi chuyện, lời nói dịu dàng nhẹ nhàng của Úc Bách rơi vào tai anh, trong lòng anh lại thấy khổ sở, đồng thời còn lo lắng Úc Bách bị gợi lên bệnh cũ, anh tập trung quan sát xem hắn và cô bé đang nói gì.
Úc Bách nói:
– Lúc còn nhỏ anh cũng thấy không thú vị, sau khi lớn lên rồi thì lại thấy cuộc sống rất thú vị. Nếu không thì em cứ lớn lên đã rồi tính sau được không?
Cô bé nói:
– Thế nhưng có thật sau khi lớn lên rồi sẽ thú vị thật không ạ? Em rất lo, thú vị chỉ là khoảnh khắc pháo hoa, mà sự nhàm chán thì lại kéo dài không có hồi kết.
Trà Lê: – …
Úc Bách cười rộ lên, nói:
– Bình thường em thích đọc sách lắm phải không?
Cô bé gật đầu.
Úc Bách nói:
– Chuyên ngành đại học của anh là văn học, bình thường anh cũng rất thích đọc sách.
Cô bé nói:
– Học chuyên ngành văn học cũng có thể làm cảnh sát ạ?
– Đúng vậy. – Úc Bách nói, – Học văn học cũng có thể làm công việc lập kế hoạch, còn có thể vẽ truyện tranh, có thể …
Hắn quay đầu lại nhìn Trà Lê rồi lại quay trở lại tiếp tục nói chuyện với cô bé:
– Có thể yêu đương, cãi nhau với người yêu, rồi làm hòa với nhau.
Cô bé bật cười:
– Cái này thì có liên quan gì đến chuyên ngành văn học ạ?
Úc Bách nghiêm trang nói:
– Đúng vậy, tất cả mọi người đều có thể, em cũng có thể, cái này rất thú vị, sau khi em lớn lên rồi thì có thể thử.
Cô bé yên lặng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Hết chương 53
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ
Chương 53
Chương 53