Lúc nghe được giọng nói này, trái tim Úc Bách đập kinh hoàng, dù là cách một cánh cửa, dù là giọng nói kia rất nhẹ, nhưng đó chắc chắn là giọng của Trà Lê, là giọng điệu của Trà Lê.
Chung quanh tất cả đều là nghiên cứu viên của cơ sở xuyên truyện tranh, Úc Bách cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào, chỉ âm thầm mong đợi, mau mở cửa đi, mở cánh cửa kia ra đi, để Trà Lê ra ngoài đi.
Phía sau cánh cửa kia rốt cuộc là nơi nào?
Tổ trưởng Lưu đẩy mắt kính, suy nghĩ một lát, dặn dò nghiên cứu viên bên cạnh kích hoạt sóng ứng lực trong phòng kính lục giác.
Nghiên cứu viên kia lại ngớ người ra, do dự nói:
– Gì cơ? Lần này không chỉ sáng lên, phía sau cửa còn có người đang nói chuyện, tình huống lần này khác với những lần khác, còn muốn làm như vậy à?
– Đừng nhiều lời nữa. – Tổ trưởng Lưu nói, – Chẳng lẽ anh muốn cho loài ngoại lai kia vào đây à? Nếu xảy ra chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm?
Nghiên cứu viên đi đến một bên ấn một chốt mở, trong phòng kính lục giác vang lên một tiếng vo ve nghèn nghẹt, tựa như trong không khí có thứ gì đó vô hình đập mạnh vào cửa, phía sau cánh cửa không có động tĩnh gì, khi âm thanh vù vù dừng lại thì ánh sáng cũng vụt tắt.
Úc Bách: – …
Tổ trưởng Lưu và hầu hết mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nghiên cứu viên điều khiển công tắc cho biết:
– Đây là lần thứ ba trong năm nay sau cánh cửa có chuyển động. Hai lần trước không có ánh sáng và không ai nói chuyện. Lần này thực sự khác biệt.
Tổ trưởng Lưu không đáp lại câu hỏi này, nghiên cứu viên kia đành phải im lặng.
Mà lúc này, một nghiên cứu viên khác ở đằng sau với cái đầu rối như ổ gà đeo kính gọng đen, mặc áo sơ mi kẻ sọc lộ ra từ áo khoác trắng, dáng vẻ một trạch nam vốn dĩ lặng lặng đứng xem thôi, nhưng dường như không thể nhẫn nhịn đối với tổ trưởng Lưu được nữa, đột nhiên lên tiếng:
– Sự thay đổi này cho thấy khoa học kỹ thuật của người trong truyện cũng đang không ngừng phát triển, tôi cho rằng chúng ta nên từ bỏ phương thức cách ly thô bạo này mà nên suy xét đến việc đối thoại bình đẳng với người trong sách…
Tổ trưởng Lưu quay phắt đầu lại cảnh cáo anh ta, vẻ mặt anh ta vẫn bình thản, nhưng cũng không nói tiếp, như thể cũng chỉ muốn khiêu chiến một chút với tổ trưởng Lưu mà thôi.
Tổ trưởng Lưu nói với trạch nam kia:
– Cánh cửa này là cậu phụ trách, cần phải liên tục quan sát, tình huống khẩn cấp phải kịp thời khống chế.
Nghiên cứu viên trạch nam nói:
– Được.
Tổ trưởng Lưu mang theo những người khác rời đi, Úc Bách trà trộn trong đám đông đó cũng tạm thời đi ra ngoài, vừa đến hành lang, hắn đi đến bên cửa sổ giả bộ như trả lời tin nhắn trên điện thoại di động, giống như một nghiên cứu viên bình thường, không gây chú ý cho người khác.
Trong phòng thí nghiệm kia, trước các thiết bị thí nghiệm cạnh phòng kính lục giác, nghiên cứu viên trạch nam phàn nàn với đồng nghiệp:
– Loại người như lão Lưu kia…Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, sóng ứng lực có khả năng gây tổn hại đến người trong sách, hành vi này của anh ta chẳng khác nào hung thủ giết người. Để chờ xem, sớm muộn cũng có một ngày anh ta sẽ bị người trong sách trả thù.
Đồng nghiệp nói:
– Suýt chút nữa thì cậu đã tranh được chức tổ trưởng rồi, lão Lưu lại nhảy dù xuống, cậu không phục, cả ngày ở đây lải nha lải nhải, tôi thấy không phải người trong sách trả thù mà là cậu trả thù thì đúng hơn đấy.
Trạch nam nói:
– Một hung thủ giết người không thích thế giới giả tưởng nhảy dù đến lãnh đạo chúng ta nghiên cứu thế giới truyện tranh, liệu cậu có chịu phục không?
– Tôi đi phòng trà nước pha cà phê đây, tiện sẽ pha cho cậu một cốc luôn. – Đồng nghiệp đại khái không chịu nổi tính lải nhải của anh ta, đứng lên muốn đi ra ngoài sờ cá.
– Tôi muốn một ly latte với lượng đường chết người. – Trạch nam nói
Đồng nghiệp mở cửa ra đi ra ngoài, cánh cửa chậm rãi khép lại, lúc sắp đóng lại thì Úc Bách nhanh chóng bước vào.
–? – Trạch nam mù mịt cào cào cái đầu ổ gà, hỏi, – Anh là ai?
Úc Bách nói:
– Tôi là đồng nghiệp của anh.
Trạch nam thốt lên:
– Không thể nào, đồng nghiệp của tôi đều là một đám xấu trai hết á.
Úc Bách: – …
– A, tôi nhận ra anh rồi. – Trạch nam lúc này bỗng nhiên nhận ra Úc Bách, chợt kêu lên, – Anh là bạn thân nhất của họa sĩ truyện tranh kia.
Đến lượt Úc Bách bối rối, hắn không nhớ đã từng gặp trạch nam này lúc nào.
Nghiên cứu viên trạch nam nói:
– Anh là một người nổi tiếng trong phòng thí nghiệm của chúng tôi, trường hợp xuyên truyện tranh của anh và bạn anh, chúng tôi ngày nào cũng nghiên cứu đi nghiên cứu lại đấy.
- … – Úc Bách ghi nhớ thông tin quan trọng này, quyết định nói ngắn gọn, chỉ vào cánh cửa trong phòng kính lục giác, nói, – Đằng sau cánh cửa kia là nơi nào?
Nghiên cứu viên trạch nam có chút bất ngờ, nói:
– Là vùng trung gian nha, thời điểm người xuyên qua thời không thì sẽ đi qua nơi đó thì phải? Đó là lĩnh vực giữa thế giới thực và thế giới hai chiều, chẳng phải lúc đó anh đã đẩy cánh cửa trước mặt và bước vào thế giới truyện tranh mà anh muốn vào hay sao?
Úc Bách quả thực chưa từng đến đó. Điều này có nghĩa là gì? Bây giờ không phải lúc nghiền ngẫm lại cách thức mình xuyên vào truyện tranh, Trà Lê đang ở sau cánh cửa đó, đang ở trong lĩnh vực đó, điều này có nghĩa là…
– Người vừa nói chuyện sau cánh cửa đó, – Hốc mắt Úc Bách căng lên nóng bỏng, nói, – Em ấy chắc là trở về để tìm tôi.
Trạch nam: – …
Hết thảy ở đây đều là công việc của trạch nam, không cần Úc Bách giải thích, anh ta cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, vẻ mặt phức tạp nói:
– À…thực ra thì tôi rất đồng cảm với các anh, nhưng mà tôi cũng hết cách thôi.
Úc Bách nhìn chốt mở vừa rồi bị động vào, hỏi:
– Ấn vào công tắc kia có phải có thể mở cửa được không?
Trạch nam vội nói:
– Không phải, anh đừng có nghịch, thứ kia chỉ là một công tắc sóng ứng lực, muốn mở cửa thì cần cần thao tác khác nữa.
Úc Bách nghe ra ý tứ khác trong đó, ngờ vực hỏi:
– Anh đã từng mở cánh cửa đó chưa?
Rõ ràng đây là điều không cho phép, trách nam cười xấu hổ:
– Tôi từng lén mở một lần rồi, muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ…Nhưng đây không quan trọng, quan trọng là anh bây giờ muốn mở cánh cửa đó ra và cũng không biết chừng anh sẽ không nhìn thấy gì cả. Loại sóng ngắn đặc biệt ứng lực Potter mà chúng tôi thiết lập tạo nên tính phá hủy đối với người trong sách, rất có thể bà xã trong sách của anh đã…Xin anh hãy nén bi thương.
Úc Bách nghĩ đến những gì Trà Lê từng nói, viện nghiên cứu thành phố Noah từng phái tình nguyện viên đi, có một người bị thương nặng.
– …- Úc Bách yên lặng mấy giây, thành khẩn yêu cầu nghiên cứu viên, – Ít nhất để tôi xác nhận an nguy của em ấy đi.
Trạch nam đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cũng không biết là do đồng tình hay do tính hiếu kỳ chiếm thượng phong, tóm lại cuối cùng anh ta cũng quyết định giúp Úc Bách, nói:
– Tôi chỉ tắt thời gian nửa phút thôi, nếu không còi cảnh báo sẽ tự động vang lên đấy.
Anh ta vận hành thiết bị và tắt sóng ứng lực, mà phòng kính đặc biệt thực sự sử dụng một vật liệu đàn hồi trông giống như thủy tinh kia theo sự điều khiển của trạch nam, “thủy tinh” đổ xuống như thác nước, một cánh cửa không gian ngăn cách với bên trong lộ ra.
Úc Bách đi lên, nghiên cứu viên nhìn thời gian, Úc Bách không chút do dự đẩy cánh cửa kia ra đi vào bên trong bóng tối đó.
Giọng Úc Bách run run gọi vào bên trong cánh cửa:
– Là em phải không? Em còn ở đó không?
Bên trong là một không gian vô cùng rộng lớn, âm thanh truyền đi rất xa, không thể chạm tới vách tường bên trong, không có tiếng vang, cũng không có người đáp lại.
Úc Bách đứng ở cửa nắm lấy khung cửa, cẩn thận rướn người vào, muốn nhìn xem bên trong có gì, nhưng chỉ thấy một bóng tối vô tận.
Đúng lúc này, hắn cảm giác được bàn tay đang nắm khung cửa của mình bị chạm vào rất nhẹ, hắn quay đầu nhìn sang thì thấy một “bàn tay” cực nhỏ đặt lên hổ khẩu của mình.
Úc Bách: –!
Bên sườn cửa có một hình người nhỏ nhắn bằng giấy, là người giấy Trà Lê dán ở đó, vừa ngẩng đầu nhìn Úc Bách, trong nháy mắt cả hai người ngỡ ngàng.
Từ góc độ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy Úc Bách chứ không phát hiện được gì khác, nghiên cứu viên lên tiếng nhắc nhở:
– Còn năm giây thôi. Đóng cửa, sắp đóng cửa rồi! Ba!
Úc Bách không kịp nghĩ gì lập tức bắt lấy cánh tay người giấy kéo người giấy từ trong bóng tối ra, sau đó lui về đóng cửa lại, mang theo người giấy lui trở lại bên ngoài phòng kính.
Trước khi chuông cảnh báo vang lên, nghiên cứu viên trạch nam đã mở lại vách ngăn kính lục giác và công tắc sóng ứng lực.
Ba người đều rơi vào trong khiếp sợ và yên tĩnh cực độ.
Nghiên cứu viên nhìn thấy một người giấy được Úc Bách nâng lên trong tay, há hốc mồm ngay tại chỗ.
Người giấy Trà Lê chỉ cao có hai mươi centimet, không lớn hơn một chiếc điện thoại di động bao nhiêu, anh không còn là hình thức Chiêm Tinh mà là cảnh sát Trà Lê, quần áo của anh là bộ quần áo mà lúc anh rời khỏi thành phố Noah đi tới thế giới thực, lúc ấy để tiện hành động, anh không mặc chế phục mà chỉ mặc áo khoác gió và quần túi hộp, trên quần áo có một số hư hỏng ở các mức độ khác nhau. Cũng may nhìn bề ngoài của anh có vẻ như cơ thể cũng không bị sóng ứng lực làm tổn hại gì.
Lúc này anh đang đứng ở trong lòng bàn tay của Úc Bách, cùng Úc Bách bốn mắt nhìn nhau, đều ngỡ ngàng bất ngờ.
Người giấy Trà Lê hai mắt mở tròn xoe, con ngươi rất đen, nhưng cũng có đôi mắt sáng ngời của nhân vật truyện tranh, anh khiếp sợ nói với Úc Bách:
– Anh…sao anh lại lớn đến vậy!
Úc Bách: – …
Nghiên cứu viên trạch nam ôm ngực kêu lên:
– Trời ơi tôi sắp ngất rồi nè.
Anh ta mau chóng nhắc nhở:
– Không đúng, các anh mau đi đi, nếu bị tổ trưởng Lưu nhìn thấy, bà xã của anh sẽ bị bắt lại để nghiên cứu đấy.
Úc Bách cũng bừng tỉnh, vội ôm người giấy Trà Lê vào trong ngực rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Trà Lê túm chặt cổ áo của hắn, thò đầu qua đầu vai hắn vẫy tay với nghiên cứu viên trạch nam:
– Cảm ơn anh nha!
Hai người chạy đi rồi, nghiên cứu viên trạch nam nhìn bốn phía trống rỗng, cảm giác như đang nằm mơ, tự nhủ:
– Người giấy sống nói cảm ơn với mình…Thật đáng giá.
Úc Bách không dám ở đây lâu, vội vàng chạy ra ngoài, gió mang theo do hắn chạy cũng là cuồng phong với Trà Lê, anh sợ bị thổi bay mất mà giữ chặt cổ áo của hắn, tức giận mắng:
– Có phải anh ngốc không, như này không được…Mau cho em vào túi áo anh đi!
Đầu óc Úc Bách hoàn toàn hỗn loạn, rất muốn hỏi Trà Lê đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại đưa anh đi ra ngoài mới là việc cấp bách, theo hướng dẫn của anh, hắn cầm cánh tay nhỏ của anh, kéo mở túi áo vest thường ngày rồi bỏ anh vào đó, lại nghĩ tới mình đang mặc áo blouse trắng làm ngụy trang bèn cởi ra, ném lên cái giá ở bên cạnh, sau đó tiếp tục chạy gấp gáp ra ngoài.
Trà Lê hé mở túi áo ra ở bên trong ngẩng lên nhìn Bách, hắn cũng cúi xuống lo lắng nhìn anh, trên mặt vẫn là vẻ không thể tin nổi.
Úc Bách chợt đứng lại. Họ gặp tổ trưởng Lưu cùng một vài nghiên cứu viên đối diện đi tới, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trà Lê lập tức buông tay ra, ngoan ngoãn nằm trong túi áo của Úc Bách.
Tổ trưởng Lưu phát hiện Úc Bách không ở lại canh giữ “Chiêm Tinh” thì thoáng thấy lo lắng, cho nên dẫn theo mấy nghiên cứu viên đi tìm hắn.
– Anh Úc, – Tổ trưởng Lưu hỏi, – Anh đã đi đâu vậy?
Đầu óc Úc Bách vừa rồi bị choáng váng nặng do gặp người giấy đã nhanh chóng chạy về, bình tĩnh đáp:
– Tôi đi vệ sinh, nơi này của các anh rộng quá, tôi bị lạc đường.
Không đợi tổ trưởng Lưu hỏi tiếp, hắn đã chặn họng trước:
– Chỗ các anh vừa xảy ra chuyện gì à?
Tổ trưởng Lưu quan sát hắn, không phát hiện ra có gì khác thường cả, đáp có lệ:
– Không có gì, chỉ chút việc nhỏ thôi.
Úc Bách thầm nghĩ lúc này còn phải lá mặt lá trái với đối phương một chút mới được, vì thế hắn chủ động bước tới cùng đi song song với anh ta, như là muốn quay về phòng “Chiêm Tinh”, nói:
– Tóm lại là các anh có cách nào để bà xã tôi quay về được không?
– Chắc là giờ cậu ấy đã quay về nơi của mình rồi. – Tổ trưởng Lưu nói, – Để cậu ấy chiếm cứ cơ thể của họa sĩ truyện tranh là chuyện rất không đạo đức, anh cảm thấy sao?
Còn nhờ anh nói à? – Úc Bách lẫn Trà Lê đang ở trong túi áo cùng nghĩ.
Úc Bách giả vờ suy nghĩ một chút nói:
– Tôi cũng cho rằng như vậy. Tôi thấy các anh không giải quyết được vấn đề này rồi, biện pháp tốt nhất là các anh mau đưa tôi vào trong truyện tranh đi.
Tổ trưởng Lưu nói:
– Việc xuyên truyện tranh của anh do chính anh bỏ dở giữa chừng, mà không phải kỹ thuật của chúng tôi xảy ra vấn đề, nó nằm ngoài phạm vi hậu mãi.
– Ai nói là tôi đã tự bỏ dở giữa chừng. – Úc Bách phản bác, – Anh có chứng cứ gì không?
Tổ trưởng Lưu: – …
Sau khi Úc Bách từ truyện tranh trở về, lúc ấy chính hắn thừa nhận cuộc sống trong truyện tranh của mình đã xảy ra biến cố, nên hắn chọn quay lại thế giới thực. Nhưng rốt cuộc chuyện gì xảy ra trong truyện tranh, cơ sở xuyên truyện tranh căn bản không biết được, hoàn toàn là dựa vào cái miệng của Úc Bách.
Tổ trưởng Lưu cũng không nghĩ Úc Bách luôn luôn ôn hòa đột nhiên lại vô lại lưu manh như thế.
– Anh rõ ràng là muốn tống tiền chúng tôi hả? – Anh ta không thể tin được nói.
– Tống tiền gì cơ? – Úc Bách nói, – Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn quay lại truyện tranh thôi, điều này cũng không khó với các anh gì cả.
Tổ trưởng Lưu nói:
– Nếu như anh hết ra lại vào như thế, chẳng phải chúng tôi bị anh lừa bịp tống tiền liên tục à?
Úc Bách càng tỏ ra không tin nổi:
– Sao anh lại vừa ăn cướp vừa la làng vậy? Các anh đang sử dụng trải nghiệm truyện tranh của người tiêu dùng để tiến hành nghiên cứu khoa học, còn yêu cầu chúng tôi trả tiền, rốt cuộc là ai đang lừa gạt ai?
Tổ trưởng Lưu cứng họng không phản bác lại được.
Úc Bách vẻ mặt rất tức giận nói:
– Chiêm Tinh mua dịch vụ trọn đời phải không? Giờ em ấy đang ở khoang ngủ đông, có ai chăm sóc em ấy không?
Nghiên cứu viên ở phía sau tổ trưởng Lưu giải hòa:
– Tất nhiên có rồi, chúng tôi sẽ sắp xếp người ngay.
Úc Bách dừng lại, nhìn tổ trưởng Lưu.
Tổ trưởng Lưu lộ vẻ cảnh giác, người trước mặt này là một kẻ lập dị yêu người trong sách, có lẽ không nên coi hắn như người bình thường nữa!
Úc Bách không quan tâm anh ta nghĩ gì về mình, lúc này hắn chỉ quan tâm việc giằng co đàm phán mà thôi, nói:
– Tôi đã xuyên vào truyện tranh rồi lại quay lại hiện thực, những trải nghiệm của tôi có thể để cơ sở các lấy làm mẫu điển hình nhất để tham khảo, nếu các anh cần biết chi tiết hơn về thế giới truyện tranh, tôi cũng có thể cung cấp thông tin vô điều kiện về các chi tiết trong thế giới truyện tranh. Nhưng với một điều kiện, là tôi muốn quay lại thế giới truyện tranh.
Tổ trưởng Lưu nhìn hắn rất lâu mới nói:
– Chúng tôi cần phải có thời gian để bàn bạc kỹ hơn.
Úc Bách nói:
– Vậy tôi chờ tin của các anh.
Hắn rời khỏi cơ sở, từ chối “ý tốt” muốn đưa hắn về của đối phưng, quét một chiếc xe đạp công cộng, cũng không đi đường tắt trong cơ sở mà đi đường lớn để về nhà.
Gió thu buổi tối thật dễ chịu, Úc Bách một tay nắm tay lái, tay kia nhẹ nhàng vỗ nhẹ túi áo.
Trà Lê thò đầu ra khỏi túi áo, ngẩng đầu nhìn Úc Bách.
Úc Bách vừa đạp xe vừa dùng ngón tay cọ cọ vào Trà Lê ở trong túi áo, Trà Lê cũng cọ cọ trán mình vào ngón tay hắn.
Cảm giác này đối với cả hai mà nói đều vô cùng kỳ diệu.
Đi ngang qua người qua đường, Trà Lê sợ bị nhìn thấy liền rút vào trong túi Úc Bách.
Có một người qua đường kia đang dắt chú chó con, mà chú chó con nhanh chóng phát hiện ra người giấy nhỏ bên cạnh túi Úc Bách, liền kinh hãi sủa như điên về phía Trà Lê, người chủ cho rằng là do nó đột nhiên sủa người đi xe đạp vô tội Úc Bách liền kéo nó, còn liên tục xin lỗi hắn. Trà Lê thì dưới cánh tay che đậy của hắn còn làm mặt ngoáo ộp trêu chú chó nhỏ, làm con chó nhỏ tức giận sắp nổi điên, Úc Bách vội vàng tăng tốc, Trà Lê nằm trong túi áo hắn cười sung sướng.
Trở lại phòng làm việc truyện tranh thì trời đã tối đen, Úc Bách có chuyện trong lòng, suốt dọc đường không nói chuyện gì nhiều với nhóm họa sĩ truyện tranh, trở lại văn phòng của mình đóng cửa lại, thả rèm cửa xuống.
Hắn kéo túi áo ra, Trà Lê từ trong túi nhảy ra, động tác quả thực là của một siêu sao Kung Fu vững vàng dừng trên mặt bàn trà… cao gần bằng cốc trà sữa mà buổi trưa anh đã uống.
Úc Bách: – …
Trà Lê khoanh chân ngồi xuống bàn cà phê, ngước mắt nhìn Úc Bách.
Úc Bách ngồi xổm xuống, lúc này mới có cơ hội cẩn thận nhìn bà xã, phát hiện ngoài quần áo bị tổn hại chút ít ra thì lỗ tai cũng hơi bị dúm vào, vội hỏi:
– Tai em có bị thương không?
Nước biển đã được lau sạch từ lâu, cơn đau cũng không còn quá đau đớn, Trà Lê kể lại trải nghiệm của mình trong vùng hỗn loạn một cách nhẹ nhàng.
– … – Úc Bách thì hoảng sợ tột đột, nghĩ đến là hãi hùng khiếp vía, vươn một ngón tay ra chạm vào lỗ tai của Trà Lê, Trà Lê giang tay ra ôm lấy ngón tay kia của hắn.
Úc Bách lại dùng một ngón cái cùng ngón trỏ khác nhẹ nhàng kéo giãn lỗ tai đã bị dúm lại của Trà Lê, cũng có hiệu quả một chút.
Trà Lê thấy vừa đau lại ngứa, chắc là miệng vết thương khép lại, nói:
– Hơi ngứa, tốt rồi, anh không cần làm nữa đâu.
Úc Bách cũng muốn kiểm tra xem trên người anh còn có vết thương nào khác không, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, sợ vô tình làm tổn thương anh nên đành phải dừng tay lại, ngồi vào sô pha với tay đến bàn trà, Trà Lê dẫm lên mu bàn tay hắn lại coi cánh tay hắn là cầu mà đi, cuối cùng nhảy lên trên đùi hắn, ngồi xếp bằng xuống, hắn đặt tay sau lưng Trà Lê để làm chỗ dựa, tiện thể dùng ngón cái xoa đầu Trà Lê.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau nửa ngày, cảm thấy cục diện trước mắt này vừa buồn cười lại vừa hoang đường.
– Anh lớn vãi! – Trà Lê lần thứ n cất lên câu này.
– Không được phép nói tục. – Úc Bách trong nỗi khổ mà tìm niềm vui, nói đùa, – Bây giờ, cách ly sinh sản thật sự tồn tại rồi nhỉ.
Hết chương 71
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ
Chương 71
Chương 71