Lần thứ ba Hứa Tắc đến là một tuần sau, lần này cậu đi vào cùng Diệp Vân Hoa từ sân sau, bởi vì có khách đã đến, nếu đi bằng cửa chính sẽ quấy rầy đến họ.
1
"Chơi trong sân à?" Diệp Vân Hoa hỏi Hứa Tắc.
Hứa Tắc gật đầu, Diệp Vân Hoa ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Ngoan nhé, hôm nay lúc về mua cho con một chiếc xe."
Bà biết Hứa Tắc rất yên lặng, nhưng dù là một đứa trẻ yên lặng đến đâu thì ở lại một mình ở sân sau cả buổi chiều cũng sẽ cảm thấy buồn chán. Hứa Tắc đã rất lâu không có đồ chơi mới, hai lần đầu đến đây, lúc đi ngang qua phòng khách, Diệp Vân Hoa có thể nhìn thấy ánh mắt của Hứa Tắc đặt lên những món đồ chơi đắt tiền bên ghế sofa.
Đợi Hứa Tắc lại gật đầu lần nữa, Diệp Vân Hoa đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hôm nay nhóc mập không có ở đây nên không có ai bắt nạt Hứa Tắc, Hứa Tắc đứng trong sân mấy phút rồi mở cổng đi ra ngoài.
Từ xa cậu đã nhìn thấy Lục Hách Dương ngồi trên xích đu, hình như đang đọc sách. Hứa Tắc chạy tới vài bước, tay bám vào lan can, không phát ra tiếng động nào cho đến khi Lục Hách Dương ngẩng đầu lên phát hiện ra cậu.
Lục Hách Dương sửng sốt một chút, không kinh ngạc mà ngược lại còn hơi tủi thân nói: "Mỗi ngày tôi đều đợi cậu đấy."
9
Anh bước xuống xích đu, đi đến hàng rào, Hứa Tắc nhìn anh vài giây rồi lặng lẽ lấy từ trong túi ra một miếng sô cô la, đưa cho anh như một lời xin lỗi vì đã lâu không đến.
"Cảm ơn." Lục Hách Dương cười lên, mặc dù anh không thích sô cô la lắm nhưng vẫn lập tức mở giấy gói, bẻ đôi miếng sô cô la, đưa nửa lớn hơn cho Hứa Tắc.
1
Lục Hách Dương nhai sô cô la, thè lưỡi ra cho Hứa Tắc thấy đầu lưỡi đã nhuộm nâu của mình, Hứa Tắc suy nghĩ một chút, sau đó cũng thè lưỡi ra, hai người nhất thời phá lên cười. Hứa Tắc híp mắt, nụ cười không nghiêm túc như hai lần trước, là dáng vẻ thật sự rất vui.
"Muốn xem cái này không?" Lục Hách Dương mở truyện tranh bên trong toàn là người máy ra rồi hỏi.
Hứa Tắc gật đầu, trên thực tế ánh mắt của cậu đã sớm bị thu hút rồi, ngay cả đầu cũng vô thức nghiêng sang dựa vào lan can. Lục Hách Dương chậm rãi giúp cậu lật trang, mặt hai người cách hàng rào dán vào nhau, trong khoé mắt của Lục Hách Dương là hàng mi dài của Hứa Tắc, đang rất nghiêm túc chớp mắt đọc truyện tranh.
"Tôi muốn đi ngủ rồi." Lục Hách Dương ngáp một cái, "Sách đưa cho cậu đọc, cậu ở cùng tôi được không?"
Hứa Tắc nhận lấy cuốn sách, gật đầu. Lục Hách Dương trở lại xích đu nằm xuống. Anh không nghĩ mình có thể ngủ được, vì bên ngoài trời rất sáng, hơn nữa anh cũng chưa bao giờ ngủ ngoài trời, anh chỉ thấy hơi mệt thôi.
Nắng chiều ấm áp chiếu lên người, cách đó vài bước, Hứa Tắc đang dựa vào lan can chăm chú đọc truyện tranh. Một giây trước Lục Hách Dương còn đang nghĩ "Mình sẽ không ngủ quên", giây tiếp theo đã nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
1
Hơn nửa tiếng sau, Hứa Tắc đã đọc xong truyện tranh, Lục Hách Dương vẫn còn đang ngủ. Hứa Tắc nhìn thấy có người ra khỏi nhà đi về phía này, thế nên cậu ngồi xổm xuống, trốn ở hàng rào dưới lan can, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Cậu nghe thấy người đó có hơi ngạc nhiên nói: "Sao lại ngủ ở đây thế này?"
Sau đó Lục Hách Dương được bế lên, cằm anh đặt trên vai bảo mẫu, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Lục Hách Dương thấy Hứa Tắc trốn ở đó, anh vẫy tay với Hứa Tắc, nói một câu gì đó.
Anh không nói to nhưng Hứa Tắc biết rằng những gì Lục Hách Dương nói là câu "Phải gặp lại đấy".
1
Hứa Tắc gật đầu, nhét sách vào khe hở ở lan can rồi xoay người trở về.
Sau này, lần nào Hứa Tắc cũng thành thạo đi thẳng ra sân sau mở cửa. Mặc dù nhóc mập đã tố cáo với bà ngoại một lần, nói rằng Hứa Tắc lúc nào cũng chạy ra ngoài chơi, nhưng xuất phát từ việc tin tưởng tuyệt đối vào an ninh của khu dân cư này cũng như cực kỳ yên tâm về Hứa Tắc, bà ngoại chỉ dặn Hứa Tắc đừng chạy quá xa, cũng đừng làm phiền những người dân xung quanh.
Lục Hách Dương luôn đúng giờ đợi cậu, chuẩn bị kẹo hoặc đồ ăn nhẹ cho Hứa Tắc không sót lần nào, cho cậu đọc truyện tranh, chia sẻ đồ chơi với cậu. Lục Hách Dương không bao giờ hỏi tại sao Hứa Tắc chưa bao giờ nói chuyện, cũng không thăm dò lai lịch của Hứa Tắc, hai người tự nhiên lại gần nhau, mặc dù họ vẫn luôn bị ngăn cách bởi một hàng rào nhưng không hề gây ra bất kỳ trở ngại nào trong việc giao tiếp giữa bọn họ.
3
Lục Hách Dương không bao giờ hỏi tại sao Hứa Tắc chưa bao giờ nói chuyện, cũng không thăm dò lai lịch của Hứa Tắc, hai người tự nhiên lại gần nhau, mặc dù họ vẫn luôn bị ngăn cách bởi một hàng rào nhưng không hề gây ra bất kỳ trở ngại nào trong v...
(Cre: Artist @山壑周)
Đối với Lục Hách Dương mà nói, hai người bạn tốt của mình là Hạ Uý, người rất nghịch ngợm và Cố Quân Trì, người không thích để ý tới ai, người khác sẽ chịu làm quen với bọn họ chỉ vì quan hệ của người lớn. Nhưng Hứa Tắc thì khác, cậu xuất hiện trong một buổi chiều rất đỗi bình thường, như chiếc lá thổi qua hay mây trôi trên trời, không báo trước cũng không có mở đầu bằng lời tự giới thiệu, là ngẫu nhiên xông vào trong cuộc đời, là một điều mới lạ không biết nói.
Bọn họ duy trì một tình bạn rất đơn thuần, không lẫn tạp chất hay bất kỳ lợi ích nào liên quan.
"Tôi phải đi rồi." Lục Hách Dương nhẹ nhàng hơi giật nhẹ mái tóc đang cúi đầu xem truyện tranh của Hứa Tắc, "Truyện tranh tặng cậu đọc nhé?"
Hứa Tắc ngẩng đầu lên, ở một thời điểm nào đó, Lục Hách Dương thường sẽ nói "Tôi phải đi rồi" nhưng cậu cũng không biết chính xác Lục Hách Dương phải đi đâu, làm gì, giống như là một hành trình được sắp xếp cố định.
Hứa Tắc trả lại cuốn truyện tranh cho anh, lắc đầu, sau đó mỉm cười.
"Cậu có thể không cần cười với tôi." Lục Hách Dương nói. Anh cảm thấy Hứa Tắc thật ra không hề thích cười.
Mỗi lần Lục Hách Dương đề nghị tặng truyện tranh hoặc đồ chơi cho Hứa Tắc, Hứa Tắc đều lắc đầu từ chối nhưng cậu rất vui vẻ vì lòng tốt của Lục Hách Dương nên mới cười, nhưng Lục Hách Dương luôn bảo cậu không cần cười.
Có lẽ là ảo giác, tuy rằng Hứa Tắc năm bảy tuổi còn chưa hiểu cảm giác này được gọi là "ảo giác" nhưng cậu phát hiện Lục Hách Dương sẽ thường lặp lại một số lời nói và hành động nhất định. Những việc đó Hứa Tắc đều nhớ rất rõ, Lục Hách Dương như thể không có tri giác và ký ức, luôn lặp đi lặp lại nhiều lần. Ví dụ rõ ràng nhất là khi chia tay, Lục Hách Dương sẽ nói lần sau cho cậu xem một cuốn truyện tranh nào đó, nhưng đến lần sau, thứ anh cầm đến lại là cuốn truyện mà Hứa Tắc đã từng đọc qua, thật ra là đã đọc qua không dưới ba lần. Bởi vì Lục Hách Dương dường như luôn quên rằng Hứa Tắc đã đọc, vì vậy cứ lặp đi lặp lại mà đưa cho cậu đọc, hơn nữa mỗi lần đều nói: "Đây là cuốn sách hay nhất, nhất định phải đọc cẩn thận."
4
Hứa Tắc không bao giờ nói rằng mình đã đọc qua, cậu nghĩ rằng Lục Hách Dương hẳn là rất thích cuốn truyện đó, vì vậy hy vọng mình sẽ đọc thêm nhiều lần.
"Đi đây." Lục Hách Dương nhét hết kẹo mút và sô cô la còn lại trong túi cho Hứa Tắc, sau đó thu dọn truyện tranh và đồ chơi, như thường lệ, anh vừa lùi lại vừa vẫy tay với Hứa Tắc, "Phải gặp lại đấy."
Hứa Tắc ôm đồ ăn vặt, gật đầu với anh.
Là một cuộc chia tay rất bình thường, bọn họ ước định sẽ gặp lại nhau, nhưng hai người đều không ngờ rằng đó là lần cuối cùng bọn họ tạm biệt.
1
"Hứa Tắc đúng không?" Hôm nay vừa đến, bà chủ đang ngồi ở trên ghế sofa đặt chén trà xuống, nói với Hứa Tắc: "Hôm nay chơi ở phòng khách đi, chơi cùng với nó."
"Nó" này chỉ nhóc mập.
Nhóc mập ngồi giữa đống đồ chơi, thè lưỡi với Hứa Tắc, nở nụ cười ra oai.
Diệp Vân Hoa dẫn Hứa Tắc đến bên cạnh ghế sofa: "Vậy hôm nay con chơi ở đây đi, ngoan một chút, không được làm hỏng đồ chơi của anh này đấy."
Bà biết Hứa Tắc không thích nhóc mập nhưng ở đây bọn họ phải tuân theo mệnh lệnh. Giống như bà chủ không muốn những đứa trẻ khác ở trong nhà, vì vậy lần nào Hứa Tắc cũng phải ra sân sau một mình, bất kể trời nhiều mây hay nắng. Hôm nay nhóc mập muốn Hứa Tắc chơi với nó nên Hứa Tắc phải ở lại phòng khách.
Con người càng ở tầng lớp thấp thì càng có ít quyền lựa chọn.
Hứa Tắc đang ngồi trong góc, trong tay cầm một chiếc ô tô rất nhỏ, cậu sợ làm hỏng đồ chơi của nhóc mập nên đã lấy chiếc nhỏ nhất. Lần này nhóc mập cuối cùng cũng bắt được Hứa Tắc nên cực kỳ đắc ý, bắt chước nhân vật chính trong phim gián điệp lăn lộn trên thảm, sau đó giơ súng bắn trúng Hứa Tắc bằng đạn cao su, hoặc lái ô tô điều khiển từ xa đâm vào chân Hứa Tắc, tóm lại là không cho cậu dù chỉ một phút yên ổn.
1
Thời gian trôi qua từng chút một, Hứa Tắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến Lục Hách Dương có thể là đang đợi mình, bọn họ đã không gặp nhau gần một tuần rồi.
Hứa Tắc đặt xe xuống đất, đứng dậy, nhân lúc nhóc mập đang tìm món đồ chơi công kích tiếp theo thì đi từ cửa hông phòng khách ra sân sau. Hứa Tắc chạy chậm một đường, mở cổng hàng rào, phóng nhanh về hướng nhà Lục Hách Dương, còn chưa chạy qua căn nhà thứ ba thì cậu đã bị gọi lại.
Quay đầu lại, Hứa Tắc nhìn thấy bà ngoại, bà chủ và nhóc mập đang đứng đó, nhóc mập đang gào khóc rất to.
1
- --
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
Chương 43
Chương 43