Kỷ Bạch là do Tần Thời Luật gọi tới, Đường Dục không ngủ được, còn uống thuốc ngủ, Tần Thời Luật cảm thấy chuyện này nên để người có chuyên môn tới giải quyết, còn về việc có nên để Đường Dục tiếp tục sử dụng thuốc ngủ hay không, cũng phải xem Kỷ Bạch kê đơn thế nào.
Tần Thời Luật về đến nhà, Kỷ Bạch vẫn còn ở đó, đây là lần đầu tiên Tần Thời Luật chủ động ra cửa tiễn, “Tình huống của hai người họ thế nào?”
“Anh nói chuyện buổi sáng à?” Nhìn dáng vẻ của Kỷ Bạch giống như đã tiêu hoá hết, hắn nói: “Đã tâm sự xong.”
Tần Thời Luật chờ kết quả.
Kỷ Bạch chỉ vào trong phòng, nghiêm túc nói: “Hai người họ trọng sinh trở về.”
Khoé miệng Tần Thời Luật hơi giật giật, tinh thần giống như vừa chịu một đòn giáng nghiêm trọng: “…… Cậu có bệnh?”
Hắn giao người cho tên này cả ngày, kết quả cậu ta lại nói như vậy? Bác sĩ tâm lý cái gì, đầu óc có bệnh mới đúng!
Kỷ Bạch nhún nhún vai: “Bọn họ đã thuyết phục được tôi.”
Tần Thời Luật: “Bọn họ thuyết phục cậu thế nào?”
Kỷ Bạch nâng cặp mắt hoa đào kia lên nhìn Tần Thời Luật: “Bọn họ nói tôi yêu Đường Dục đến chết đi sống lại, không thể kềm chế.”
Tần Thời Luật: “……” Thì ra người có bệnh chính là tôi, sao tôi lại tìm người này tới vậy.
Nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt người của Tần Thời Luật, Kỷ Bạch chỉ cười cười.
Kỷ Bạch thật sự tin lời Đường Dục và Lâm Triết nói, nhưng không phải vì những lời hắn vừa nói, mà là bọn họ đã cho hắn biết lý do vì sao trong khoảng thời gian này Đường Dục lại có sự ỷ lại về mặt tình cảm đối với Tần Thời Luật, đó là chuyện mà hắn vẫn luôn muốn biết.
Một câu chuyện sinh ly tử biệt, nghe có vẻ khó tin, nhưng cho dù là ảo giác của Đường Dục, hay là tất cả những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này, ngay cả chuyện mất ngủ, Đường Dục cũng có thể giải thích được, Kỷ Bạch thật sự không thể tìm được lý do để không tin.
Kỷ Bạch càng ngày càng chắc chắn bản thân thích Đường Dục, cũng giống như Lâm Triết nói, hắn âm thầm ở bên cạnh Đường Dục để bảo vệ cậu, không yêu cầu bất cứ sự hồi đáp nào, hiện tại hắn cũng như vậy, ngay từ lúc bắt đầu, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ đi phá hỏng hôn nhân của Tần Thời Luật.
Nhưng có một chuyện mà Kỷ Bạch không muốn tiếp thu, đó chính là Lâm Triết nói quan hệ giữa hắn và Tần Thời Luật đời trước cũng không tệ lắm.
Nói giỡn hả, bọn họ là tình địch mà!
…
Sau khi Tần Thời Luật về, Lâm Triết cũng rời đi.
Đường Dục vẫn luôn chờ Tần Thời Luật hỏi cậu chuyện gì đó, nhưng Tần Thời Luật lại giống như đã quên chuyện ban sáng, không đề cập tới một chữ, hắn vẫn như bình thường ngồi uống rượu với ông Chu, sau đó ôm cậu lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Tần Thời Luật đang tắm, Đường Dục đột nhiên đẩy cửa bước vào, Tần Thời Luật lau nước trên mặt đi: “Em vào đây làm gì, cẩn thận kẻo ướt bây giờ, ra ngoài trước đi đã.”
Đường Dục không chống nạng, cậu đứng khập khiễng với cái chân bị bó thạch cao, đỡ tường đi tới: “Em muốn nhìn anh tắm.”
Tần Thời Luật tắt vòi sen, đỡ cậu ngồi xuống bồn cầu: “Anh thấy em là đang ỷ vào bản thân bị thương nên mới dám đánh cược anh không dám làm gì em đúng không.”
Đường Dục ngửa đầu nhìn hắn: “Tần Thời Luật, có phải anh có chuyện muốn hỏi em hay không?”
Ánh mắt Tần Thời Luật hơi mất tự nhiên lóe lên: “Em biết dãy số trúng xổ số ngày mai không?”
Đường Dục: “……”
Tần Thời Luật nhìn cậu: “Biết không?”
Đường Dục ngơ ngác trả lời: “Không biết.”
Tần Thời Luật gật đầu: “Anh hỏi xong rồi, em ngồi ở đây nhé, không phải muốn nhìn anh tắm sao?”
Nhìn Tần Thời Luật lần nữa mở vòi sen, Đường Dục hỏi: “Anh không tin sao?”
Tần Thời Luật không nói chuyện.
Ban ngày, sau khi hắn nghe thấy cậu và Lâm Triết nói chuyện, phản ứng đầu tiên chính là không tin, nhưng so với không tin, hắn càng không muốn tin hơn.
Hắn thà dùng phương pháp ngu xuẩn của Lê Thành để về nhà chứng minh chuyện này là giả, còn hơn phải tin vào câu nói ‘Đường Dục vì hắn mà nhảy lầu’ của Lâm Triết.
Lúc trước Đường Dục đã nói với hắn, giấc mơ của cậu giống như một bộ phim, trong giấc mơ đó, hắn đã chết, cậu báo thù cho hắn, câu chuyện đến đó là kết thúc, đây là do Đường Dục tự mình nói.
Dòng nước chảy xuống cơ thể Tần Thời Luật, Đường Dục đi tới khi nào hắn cũng không biết, Đường Dục từ phía sau ôm lấy hắn mới phát hiện, nước thật sự rất lạnh.
Đường Dục hơi giật mình, nhưng lại không buông tay: “Anh tin.”
Giọng Đường Dục không lớn, nhưng cũng đủ chói tai.
Tần Thời Luật thở dài, tắt nước, lấy khăn tắm bọc Đường Dục lại, “Đừng nghịch, sẽ cảm lạnh đấy.”
Đường Dục ngẩng mặt nhìn hắn, nói: “Anh còn nhớ lúc trước chúng ta đã nằm mơ giấc mơ giống nhau? Đó không phải là mơ, đó là sự thật, anh xem, em làm được rồi, em nói sẽ trồng cho anh cả một vườn hoa lan băng, em đã giữ lời hứa.”
Hầu kết Tần Thời Luật hơi lăn nhẹ, đột nhiên ấn người lên tường, hung hăng hôn xuống môi cậu.
Đường Dục bám vào vai Tần Thời Luật đáp lại, nghiêm túc hơn bao giờ hết, nhưng cậu vẫn như cũ không nhắm mắt, cậu muốn nhìn Tần Thời Luật, xác nhận đây không phải là ảo giác, cậu sợ chỉ trong một giây chớp mắt đó, người đang hôn mình sẽ lập tức biến mất không thấy tăm hơi giống như trong quá khứ.
Tần Thời Luật không cho cậu cơ hội mở miệng lần nữa, cái miệng nhỏ lúc nào cũng chọc ngoáy vào tim hắn này, thời điểm thở dốc vẫn là êm tai nhất.
……
Lúc Đường Dục được Tần Thời Luật bế ra từ trong phòng tắm, thạch cao trên chân gần như đã bị vỡ ra, cậu dùng chân quấn lấy Tần Thời Luật, lại bị Tần Thời Luật dùng chăn phủ lên: “Không cần chân nữa à?”
Đường Dục: “Chân em đã khỏi rồi.”
Tần Thời Luật ấn góc chăn không cho cậu động đậy: “Vết thương gân cốt cần phải mất một trăm ngày mới lành lại được, lúc này mới qua bao lâu mà đã bảo khỏi, em đang bí mất luyện bí kiếp thần công gì à?”
Đường Dục nói bậy bạ: “Anh không trọng sinh nên không hiểu đâu, thể chất của người trọng sinh bọn em đều rất tốt.”
Tần Thời Luật nghe cậu nói vớ vẩn!
Tần Thời Luật nhéo nhéo mặt cậu: “Anh chưa nói là anh tin mà.”
Đường Dục: “Anh cũng chưa nói là anh không tin.”
Tần Thời Luật biết chủ đề này là không thể tránh khỏi, nhưng hắn vẫn không có đủ dũng khí để đối mặt, “Lần trước em nói đó là mơ.”
Đường Dục bất chấp tất cả nói: “Em thích nói dối, cũng đâu phải anh không biết.”
Tần Thời Luật: “Em nói giấc mơ đó kết thúc sau khi em báo thù xong mà.”
Đường Dục chớp chớp mắt: “Lừa anh thôi.”
Tần Thời Luật rốt cuộc vẫn bại trận, hắn thở dài: “Nhảy từ toà nhà nào?”
Đường Dục: “Anh chắc chắn anh muốn biết chứ?”
Tần Thời Luật tự hỏi tự trả lời: “Là Đằng Phong?”
Đường Dục ngẩng đầu lên hôn hắn, cậu vốn muốn tự mình nói ra sự thật, không muốn để Tần Thời Luật một mình suy đoán lung tung giống như vừa rồi, cũng không muốn để hắn dùng cả thể xác lẫn tinh thần để trải nghiệm.
Hành động như thừa nhận và an ủi này của Đường Dục làm trái tim hắn đau đớn.
Một khi tin chuyện này, mọi hành vi của Đường Dục đều rất dễ đoán, ví dụ như vì sao cậu lại hút thuốc, vì sao lại mất ngủ, vì sao Lâm Triết lại đưa thuốc ngủ cho cậu, mọi chuyện trong nháy mắt đều trở nên rõ ràng.
“Xin lỗi em.”
Đường Dục không muốn nghe nhất chính là ba chữ này, cậu cắn lên môi Tần Thời Luật, dùng sức rất mạnh, Tần Thời Luật ‘shh’ một tiếng cậu cũng không buông ra, thẳng đến khi mùi máu tươi tràn ngập trong miệng hai người, cậu mới giống như một bé mèo nhỏ, nhẹ nhàng liếm vết thương trên môi hắn.
“Em không tức giận.” Đường Dục nói, “Tuy anh nói chuyện không giữ lời, nhưng em đã tha thứ cho anh rồi.”
Vết thương trên miệng rất đau, nhưng lại không đau bằng một phần triệu nỗi đau trong lòng, Tần Thời Luật vỗ vỗ đầu Đường Dục, hỏi: “Đau không?”
Đường Dục lắc đầu, giọng điệu thoải mái nói: “Không nhớ nữa, nhưng chắc là đau, thời điểm em trở về thì cái gáy rất đau, lúc đó em còn cảm thấy kỳ lạ.”
Tần Thời Luật hỏi: “Lúc ấy tất cả ký ức đều bị mất?”
Ngón tay Đường Dục nhẹ nhàng chơi đùa trên hầu kết hắn: “Ừm.”
Tần Thời Luật không biết nên nói gì: “Mất hết ký ức mà vẫn muốn kết hôn với anh?”
Hai mắt Đường Dục cực kì nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Anh đồng ý với em nhưng lại không thực hiện, đương nhiên lúc trở về em phải đòi rồi.”
Kỷ Bạch nói Đường Dục có sự ỷ lại về mặt tình cảm rất nghiêm trọng với hắn, lúc ấy Tần Thời Luật còn cảm thấy cậu ta nói bậy bạ, hiện tại xem ra, tuy con người Kỷ Bạch không đáng tin cậy cho lắm, nhưng nói đến chuyên môn thì hình như cậu ta cũng rất lợi hại.
Tần Thời Luật hỏi: “Có phải anh còn thiếu em một hôn lễ hay không?”
Sắc mặt Đường Dục hơi cứng lại.
Nhìn Đường Dục thay đổi sắc mặt, Tần Thời Luật an ủi: “Đừng sợ, Tần Hạo đã bị cảnh sát bắt rồi, về sau cậu ta cũng không ra được nữa.”
Đường Dục không phải sợ chuyện này: “Tần Thời Luật, em còn một chuyện muốn nói với anh.”
Tần Thời Luật: “Chuyện gì?”
Đường Dục nhíu mày: “Người hại chết anh không phải Tần Hạo, là Tiêu Sí Hành và Đường Lạc.”
*****
Đường Lạc ôm hết tiền rời đi, Tiêu gia vì chuyện thế chấp công ty mà sứt đầu mẻ trán, Tiêu thị bị thế chấp, nếu trong vòng hai tháng vẫn không trả hết nợ thì Tiêu thị sẽ bị bán đấu giá, hiện tại người Tiêu gia đều đang cố gắng kiếm tiền, còn Tiêu Sí Hành đang tập trung vào việc tìm kiếm tung tích của Đường Lạc, căn bản không rảnh quan tâm đến người khác.
Lâm Triết đã bắt hết bọn côn đồ mà Đường Lạc thuê ở kiếp trước, tất cả mọi chuyện dường như đang tiến triển theo hướng tích cực.
Quán bar, Kỷ Bạch đặt hai ly rượu xuống, đẩy một ly cho Khương Nghiêu: “Định khi nào thanh toán cho tôi đây?”
Khương Nghiêu không hiểu: “Thanh toán cái gì?”
Kỷ Bạch nhìn hắn một cái: “Cậu quên chuyện cậu mướn tôi theo đuổi em trai cậu rồi à?”
Khương Nghiêu cười: “Cậu theo đuổi được chưa?”
Kỷ Bạch nhớ lại hành vi của mình trong khoảng thời gian này…… Được tính là theo đuổi sao? Vô nghĩa! Nếu Kỷ Bạch hắn muốn theo đuổi một người, làm sao trình độ có thể kém như này, bao lâu rồi mà vẫn chưa làm được gì.
Kỷ Bạch cũng không nhịn được cười, hắn cầm ly lên cụng với Khương Nghiêu: “Dù sao tôi cũng không phải tiểu tam, tôi đại khái thuộc kiểu hy sinh thầm lặng, ở trong tiểu thuyết tôi hẳn là cái loại…… Nam phụ si tình?”
“Này, thanh toán.” Khương Nghiêu lấy một đồng tiền xu từ trong túi ra: “Cảm ơn anh nam phụ si tình đã hy sinh thầm lặng trong khoảng thời gian này.”
Kỷ Bạch cầm lấy đồng tiền xu, búng lên không trung: “Chỉ có chừng này?”
Khương Nghiêu cười nói: “Cậu cũng chỉ đáng giá thế này thôi.”
Kỷ Bạch cũng không chê, cất tiền xu vào túi: “Nói thật, tôi thật sự rất ghen tị với họ Tần.”
Khương Nghiêu nhìn hắn: “Cậu…… Nghiêm túc?”
Kỷ Bạch và Khương Nghiêu không giống nhau, Khương Nghiêu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, mà Kỷ Bạch nhiều năm qua vẫn không gặp được người nào vừa ý, Khương Nghiêu đã quen với cái thói ăn nói càn rỡ của Kỷ Bạch, nhưng hắn không ngờ Kỷ Bạch sẽ thật sự thích Đường Dục.
“Tôi nói chơi chơi nên cậu không nỡ đánh chết tôi à?” Kỷ Bạch uống ngụm rượu: “Nhưng mà tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, em trai cậu có lẽ là người mà cả hai đời này tôi đều không chiếm được, còn không bằng rời đi nhân lúc còn sớm, biết đâu còn có thể vớt được cái danh anh trai.”
Khương Nghiêu cũng không ngại Đường Dục có nhiều thêm một người anh tranh sủng với mình, ngược lại những lời Kỷ Bạch nói làm hắn có chút không nói nên lời, tìm cậu ta làm tình địch của Tần Thời Luật, có phải hắn đã sai rồi không?
Kỷ Bạch nói: “Có lẽ tôi phải về Los Angeles.”
Khương Nghiêu đẩy đẩy mắt kính: “Không phải chứ, thương tâm đến vậy à? Đến mức phải rời khỏi quê hương?”
Kỷ Bạch cười mắng: “Cút, lúc trước tôi có mở một phòng khám tâm lý ở Los Angeles cùng với một người khác, vốn tưởng rằng có thể bớt chút thời gian chạy qua lại giữa hai bên, lần này trở về công ty bận rộn suốt một tuần, ngay cả thời gian để chợp mắt cũng không có, sau này chắc là không rảnh để lo chuyện bên phòng khám, nên tôi định qua đó xử lý cho xong.”
Mấy ngày nay Kỷ Bạch đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy ‘câu chuyện’ của Lâm Triết khiến lòng hắn rất không thoải mái, Lâm Triết nói sau khi Đường Dục tự sát, hắn đã tới Los Angeles và không bao giờ trở về nữa, lời này nghe có vẻ hoang đường, nhưng hắn thật sự có một phòng khám ở Los Angeles.
Kỷ Bạch cân nhắc mấy ngày, cứ cảm thấy đây là là một dấu hiệu xấu, hắn quyết định đóng phòng khám ở Los Angeles, tuy hành động như vậy thoạt nhìn có hơi ngu xuẩn, nhưng nếu làm như vậy, thì ‘biết trước’ của Lâm Triết sẽ có lỗ hổng, có lẽ những chuyện đó sẽ không xảy ra như những gì Lâm Triết nói.
Một đoạn tình cảm không thuộc về hắn, hắn cam tâm tình nguyện rút lui, nhưng người hắn thích, nhất định phải sống thật hạnh phúc.
*****
Trước khi Kỷ Bạch rời đi đã tới gặp Tần Thời Luật một lần, hai người hẹn nhau ăn bữa cơm, Tần Thời Luật vốn không muốn đi, nhưng lại muốn xem thử cậu ta muốn làm gì.
Trong nhà hàng, Kỷ Bạch nói: “Tôi sắp đi rồi, về sau sẽ không có ai tới quấy rầy anh nữa.”
Giữa đàn ông đôi khi không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ một câu đã đủ làm Tần Thời Luật hiểu ý: “Bữa này tôi mời.”
Kỷ Bạch khịt mũi: “Tôi cũng không thiếu chút tiền này, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tuy tôi rời đi, nhưng lòng vẫn còn ở đây, tốt nhất là anh hãy giữ thật chặt cậu ấy, chỉ cần một ngày nào đó anh buông lỏng tay, tôi sẽ lập tức xuất hiện trở lại, kể cả không có tôi, bên cạnh Đường Dục cũng sẽ xuất hiện người khác, cậu ấy rất tốt, cực kỳ tốt, điểm này tôi nghĩ anh hẳn là biết rõ hơn tôi.”
Tần Thời Luật hiểu rõ, so với Kỷ Bạch, hắn càng biết rõ Đường Dục có bao nhiêu tốt, hắn cũng biết Kỷ Bạch đang nhắc nhở hắn, nhắc nhở hắn nhất định phải giữ chặt Đường Dục, không được rời bỏ cậu, cũng không được để cậu phải đau khổ lần nữa, tự mình hy sinh đối hắn mà nói không phải một loại bảo vệ.
Tần Thời Luật hỏi: “Cậu định mặc kệ bệnh của Đường Dục à?”
Kỷ Bạch: “Anh đây là đang giữ tôi lại sao?”
Tần Thời Luật nhìn Kỷ Bạch như đang nhìn đồ ngu: “Không phải.”
Kỷ Bạch ‘xì’ một tiếng: “Không phải anh thấy rất vui vì cậu ấy ỷ lại vào anh sao, vậy cứ để cậu ấy ỷ lại đi, dù sao cậu ấy cũng không thay đổi được.”
Nếu là vấn đề tâm lý do nguyên nhân khác gây ra thì có lẽ Kỷ Bạch có thể trị được, nhưng vấn đề sinh ly tử biệt, Kỷ Bạch tự nhận bản thân không có khả năng đó, Tần Thời Luật là thuốc của Đường Dục, chỉ có hắn mới có thể trị khỏi cho Đường Dục.
Lần này Kỷ Bạch rời đi không có nói với Đường Dục, Đường Dục vẫn là nghe từ Khương Nghiêu mới biết Kỷ Bạch đã rời đi.
“Anh ấy còn quay lại không?” Đường Dục hỏi.
Khương Nghiêu nói: “Sẽ quay lại.”
Sẽ quay lại, nhưng khi nào quay lại thì không chắc, tên Kỷ Bạch kia, nhìn thì tiêu sái, nhưng thực tế thì ra vẻ muốn chết, dù thế nào thì cũng xem như thất tình, lần này ra nước ngoài có lẽ là muốn tự chữa thương một thời gian, không thể quay lại nhanh như vậy.
Ông Chu và Đường Dục mỗi người ngồi ở một đầu sô pha, ở giữa đặt một bàn cờ tướng, “Người trẻ tuổi mấy đứa, cả ngày cứ tình tình ái ái chẳng ra làm sao, ta nhìn thôi cũng thấy mệt.”
Cạch ——
Đường Dục đặt một quân cờ xuống: “Chiếu tướng!”
Ông Chu “Hừ” một tiếng, “Đứa nhỏ này, sao đang nói chuyện mà lại chiếu tướng ta, một tâm hai việc là không được đâu nhé.”
Tay Đường Dục đã khỏi hẳn, hiện tại có thể tự ăn cơm, còn có thể ở nhà chơi cờ với ông Chu, cậu cảm thấy thạch cao trên chân rất phiền phức, sau khi bị vỡ trong phòng tắm lần trước, cậu cũng không thèm đi bó lại.
Đường Dục cười hì hì, ông Chu là một người chơi cờ dở, cờ tướng là loại cờ Đường Dục chơi tệ nhất, nhưng lần nào cũng chơi thắng ông Chu, có thể thấy được kỹ thuật của ông Chu thế nào.
Đường Dục hỏi: “Sao chú Khương vẫn chưa về ạ?”
Mỗi ngày Khương Nghiêu đều tới, nhưng hắn lại không đề cập đến chuyện của Khương Bá Ngôn trước mặt Đường Dục, ông Chu cũng không đề cập tới.
Ông Chu vừa cân nhắc nước cờ tiếp theo vừa nói: “Tên Đồng Minh kia giống như một con chuột ẩn nấp ở nước ngoài hơn hai mươi năm, chú Khương con vất vả lắm mới bắt thóp được người, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn.”
Đường Dục biết Khương Bá Ngôn mang thù, nhưng Đồng Minh cũng không phải người ăn chay, Đường Dục vẫn có chút lo lắng.
*****
Nửa tháng sau, Tần Thời Luật nhận được điện thoại của Kỷ Bạch từ nước ngoài gọi tới: “Tôi đã nhìn thấy người mà các anh đang tìm ở Melbourne.”
Kỷ Bạch quả thật giống như Khương Nghiêu nghĩ, sau khi xử lý xong chuyện bên Los Angeles cũng không lập tức quay lại, mà là tự đày mình tới một nơi xa xôi, nhưng cũng thật khéo, hắn vừa đến Melbourne được hai ngày, đang ngồi trong một quán cà phê thì nhìn thấy cái người tên Đường Lạc kia.
Tần Thời Luật vì muốn để Đường Dục an tâm hơn, hắn định đích thân đến đó một chuyến, kết quả lại nhận được điện thoại của Khương Nghiêu, nói Khương Bá Ngôn bị thương.
Melbourne không đi được, Tần Thời Luật tới Lâm Giang cùng Đường Dục, trước khi đi hắn đã báo tin tức Đường Lạc đang ở Melbourne cho Tiêu Sí Hành.
*****
Bệnh viện Lâm Giang.
Đêm qua Khương Bá Ngôn đã làm phẫu thuật xong, lúc này đang nằm trong phòng bệnh, ông bị trúng đạn, cũng may không tổn thương đến bộ phận trọng yếu, sau khi phẫu thuật xong thì chốc lát sau đã tỉnh lại.
“Chú Khương.” Khương Bá Ngôn mặc đồng phục bệnh nhân, Đường Dục không nhìn ra ông bị thương ở đâu, “Chú có sao không?”
Khương Bá Ngôn ngồi dựa vào đầu giường: “Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Đường Dục hỏi: “Là Đồng Minh sao?”
Khương Bá Ngôn vẫn luôn giấu Đường Dục về mối thù của Cố Văn Lễ, ông không muốn để Đường Dục đi báo thù, “Chuyện này con đừng lo.”
Nếu Đường Dục ngoan ngoãn nghe lời, thì cậu không phải Đường Dục.
Người của Khương Bá Ngôn tới bệnh viện, nói đêm qua Đồng Minh đã lên máy bay ra nước ngoài.
Khương Bá Ngôn gật đầu.
Đường Dục đang ở đây, Đồng Minh đi rồi cũng tốt.
Đường Dục thừa dịp mọi người không chú ý, cho Lâm Triết một ánh mắt, hai người trộm lẻn ra phía sau.
Lâm Triết: “Muốn anh làm gì?”
Đường Dục nhìn thoáng qua Khương Bá Ngôn đang bị thương: “Chú Khương bị thương, em muốn báo thù.”
Giọng điệu mềm mại của Đường Dục khi nói hai chữ báo thù cứ như đang nói đùa, nhưng Lâm Triết biết, cậu đang nghiêm túc.
Đường Dục hỏi: “Trong tay anh còn tin tức gì có thể tiết lộ cho cảnh sát bên đó không?”
Lâm Triết hỏi: “Em không sợ sẽ bức ông ta nóng nảy sao?”
Đường Dục không nghĩ tới vấn đề này: “Bức nóng nảy thì sẽ thế nào?”
…… Bức nóng nảy, ngược lại cũng chẳng có gì đáng lo cả.
Lâm Triết gật đầu: “Vậy anh đi làm đây.”
“Làm cái gì?”
Tần Thời Luật không biết đã đứng sau lưng bọn họ từ khi nào, vừa mở miệng đã doạ cho Đường Dục nhảy dựng.
Tần Thời Luật đỡ lấy cậu: “Lại muốn làm gì?”
Đường Dục còn chưa suy nghĩ kĩ việc có nên nói chuyện này với Tần Thời Luật hay không, cậu nhìn về phía Lâm Triết cầu cứu, nhưng Lâm Triết lại rất vô ý quay đầu, vậy mà lại muốn bỏ mặc cậu.
Đường Dục bắt lấy tay Lâm Triết: “Anh Tiểu Lâm đừng đi mà.”
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục kéo tay Lâm Triết: “Buông ra.”
Đường Dục không chỉ không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn: “Em không buông.”
Tần Thời Luật “chậc” một tiếng.
Lâm Triết nói: “Chuyện giữa hai người anh không giải quyết được, Đường thiếu, buông ra đi.”
Đường Dục: “Anh có thể giải quyết, anh đừng chạy mà.”
Ở trong mắt Đường Dục, Lâm Triết là người có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, hắn là đấng vạn năng!
Tần Thời Luật kéo tay Đường Dục ra, nói với Lâm Triết: “Anh đi đi.”
Thấy Lâm Triết thật sự rời đi, Đường Dục suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Tại sao lại như vậy, rõ ràng đời trước anh Tiểu Lâm là bùa hộ mệnh của cậu!
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục vẫn còn lưu luyến không rời, ấn đỉnh đầu cậu quay qua nhìn hắn: “Chuyện gì có thể thương lượng với hắn mà lại không thể thương lượng với anh, em thân với hắn hơn cả anh?”
Đường Dục lẩm bẩm: “Quả thật là thân hơn anh.”
Tần Thời Luật hơi nheo mắt: “Em nói cái gì?”
Đường Dục trừng mắt liếc hắn một cái, mang oán giận đời trước do hắn mất sớm, nói: “Anh chỉ mới ở bên em một năm, anh Tiểu Lâm ở bên cạnh em đến ba năm, đúng là thân hơn anh đấy!”
Tần Thời Luật: “……”
Lâm Triết còn chưa đi xa, nghe vậy thì đổ mồ hôi hột thay bản thân.
Đường Dục nói xong liền hối hận: “Em xin lỗi…….”
Tần Thời Luật thở dài: “Là anh không tốt.”
Đường Dục ngẩng đầu.
Tần Thời Luật kéo người vào trong lòng: “Anh sẽ bù đắp, sẽ không để người khác có thời gian ở bên em nhiều hơn anh, cho anh một cơ hội được không?”
Khương Nghiêu quay đầu lại thì thấy hai người đang ôm ấp nhau thân mật, keo 502 cũng không dính chặt bằng bọn họ.
Chẳng trách Kỷ Bạch muốn rời đi, cả ngày cứ nhìn thấy hai người này xà nẹo, ai chịu cho nổi?
Đường Dục nói cho Tần Thời Luật biết cậu muốn làm gì, Tần Thời Luật nghe xong, rốt cuộc cũng biết được ‘nội gián’ xuất hiên bên cạnh Đồng Minh là chuyện thế nào, thì ra là do hai người bọn họ đứng đằng sau.
*****
Hai ngày sau, Tần Thời Luật nhận được tin tức từ Mexico, nói bọn họ đã bắt được Đường Lạc, kết quả ở sân bay, tên khốn Tiêu Sí Hành kia lại để cậu ta chạy thoát.
Tần Thời Luật bảo Lý Chấn tới Mexico tìm Kỷ Bạch, bọn họ đến sân bay để tóm Đường Lạc đang chuẩn bị về nước, kết quả lại gặp được ông trùm địa phương nào đó về nước, cậu ta đã bỏ chạy nhân lúc hỗn loạn.
Vào một đêm nào đó, Đường Dục đang ngủ say, điện thoại bị đè ở dưới gối đầu hơi lóe lên.
Một số điện thoại không xác định gửi tới bài báo cảnh sát bắt được bọn trộm mộ lúc trước, sau đó là một tin nhắn văn bản……
【Nghe nói cậu là con trai của Khương Bá Ngôn, thực vinh hạnh, người của tôi đã bị bắt vì cậu.】
*****
Sáng sớm hôm sau, Đường Dục nhận được một cuộc điện thoại.
Tần Thời Luật thay quần áo xong đi ra, thấy cậu đứng im không nhúc nhích, điện thoại vẫn đang kết nối nhưng lại không nói gì.
Tần Thời Luật nhìn cậu vẫn đứng im lặng ở đó, hỏi: “Ai gọi vậy?”
Đường Dục đưa điện thoại cho hắn: “Đàm Nam Sơn.”
Tần Thời Luật nghe điện thoại: “Là em.”
Đàm Nam Sơn dừng một chút: “Đường Dục đâu? Anh nói cả nửa ngày, nói vô ích đúng không, cậu ấy không nghe à?”
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục: “Chắc là nghe rồi, hay là anh lặp lại lần nữa đi?”
Đàm Nam Sơn nói: “Không biết em còn nhớ ông chủ Hoắc đã từng gặp ở Miến Giang không, lúc trước có người tới tìm hắn hỏi về chuyện khoá đầu trâu, người nọ là người của Đồng Minh, gần đây ông chủ Hoắc nghe ngóng được, bọn trộm mộ mà Đường Dục hỗ trợ cảnh sát bắt được lúc trước, là tổ chức do Đồng Minh sắp xếp ở trong nước.”
Đêm qua Hoắc Quân gọi điện thoại cho Đàm Nam Sơn, bảo hắn nhắc nhở Đường Dục phải cẩn thận, những người đó đều không phải người tốt lành gì, Weibo Đường Dục bị cảnh sát Miến Giang chia sẻ nên việc tìm thấy cậu là vô cùng dễ dàng.
Tần Thời Luật không ngờ Đường Dục chỉ tiện tay làm một chuyện mà cũng có thể liên quan đến Đồng Minh, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đồng Minh hại chết cha cậu, Đường Dục trong lúc vô tình phá hỏng việc kinh doanh của ông ta ở trong nước.
Cúp điện thoại, Tần Thời Luật vừa định đặt điện thoại xuống thì màn hình bỗng hiện ra một tin nhắn chưa đọc.
…..Nghe nói cậu là con trai của Khương Bá Ngôn, thực vinh hạnh, người của tôi đã bị bắt vì cậu.
Nếu không có cuộc gọi của Đàm Nam Sơn, có lẽ Tần Thời Luật thật sự không biết tin nhắn này là do ai gửi tới, nhưng mà, Đường Dục là con trai của Khương Bá Ngôn, ông ta nghe được từ đâu vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Chương 111
Chương 111