TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Thần Ký
Chương 179: C179: Tiểu đằng xuất quan

Tịch Thần trở về căn phòng nhỏ, tiếp tục lôi các loại thư tịch ra để nghiên cứu. Khi nàng chợt hiểu ra quy luật của kỹ năng nào, nàng sẽ ngay lập tức thi triển ra bên ngoài. Nhưng nàng còn nhớ rõ đây là nhà của người khác nên có phần kiềm chế, ma lực phát ra chỉ bằng một phần mười so với yêu cầu mà trong sách chỉ định.

Quan trọng là nàng muốn luyện tập đọc chú ngữ nhanh hơn, cho đến khi loại kỹ quyết đó trở thành bản năng của cơ thể, không cần đọc chú ngữ mà ngay lập tức phóng ra thì nàng mới chịu dừng lại và chuyển sang thử nghiệm đối với các nguyên tố khác nhau.

Tịch Thần si mê học tập, hoàn toàn không để ý tới sự biến chuyển từ bên ngoài. Mà bên ngoài cũng không ai tới gõ cửa hoặc làm phiền nàng nữa. Bởi vậy Tịch Thần đã có đủ một đoạn thời gian thanh tịnh để nghiên cứu bút ký.

Cho đến một ngày nọ, Tịch Thần bất giác cảm nhận được lòng bàn tay trái hơi nóng lên, sực nhớ đến cái gì, nàng vội gác lại mọi thứ đang làm, dùng tinh thần lực quan sát tay trái.

Chỉ thấy giữa lòng bàn tay, ấn ký hình bông hoa bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lục đậm. Như đang kích phát một điều gì đó, đồ án sáu cánh bao bọc lấy bông hoa cũng hiện rõ lên và xoay tròn ở xung quanh nó. Tốc độ xoay càng lúc càng nhanh, ấn ký bông hoa cũng dần phát sinh thay đổi. Từ những đường nét đơn điệu dữ tợn ban đầu, hiện tại ấn ký bắt đầu kéo dài ra thêm, nhưng đường nét của nó trở nên thon gọn, mềm mại và nối liền với nhau một cách chằng chịt, rắc rối khó gỡ. Hơn nữa chính giữa đồ án sáu cánh còn xuất hiện thêm một cặp bát quái lưỡng cực màu trắng đen đối xứng với nhau, trông có vẻ huyền hoặc và kỳ bí.

Tịch Thần nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của ấn ký nơi lòng bàn tay. Nàng cảm nhận được Mộc nguyên tố tản ra cực kỳ nồng hậu xen lẫn chút hơi thở thần bí.

Chỉ một lúc sau đó, ấn ký đã định hình xong, ánh sáng màu lục đậm đã nồng hậu đến mức bao phủ cả căn phòng, từ ấn ký bay vụt ra một đoàn dây đằng. Dây đằng đan chéo vào nhau biến hoá ra một gương mặt, treo không nhảy nhót trên bàn tay trái của Tịch Thần. Kèm theo đó, là giọng điệu đầy vui vẻ, hớn hở của nữ hài vang lên:

“Chủ nhân! Chủ nhân! Ta đã trở lại rồi! Ta nhớ người quá đi!”

Tịch Thần không kinh ngạc khi Thực Nhân Yêu Đằng có thể mở miệng nói chuyện. Đây là kết quả mà nàng sớm đã đoán được, nhưng nàng không nghĩ tới nó sẽ xuất quan sớm như vậy. Nàng dùng ngón trỏ của tay còn lại vuốt v e nó, ngữ điệu có chút trách cứ nói:

“Ta cũng nhớ ngươi lắm, tiểu Đằng! Lần sau đừng gặp cái gì cũng ăn vào trong bụng, nếu không có Cửu Cung Khoá Linh trợ giúp thì ngươi đã hồn phi phách tán rồi, có biết không?”

Tiểu Đằng thân mật cọ lấy bàn tay và ngón trỏ của Tịch Thần, nũng nịu nói:


“Hì hì! Tiểu Đằng biết rồi! Nhưng ta không sợ đâu, chủ nhân lợi hại như vậy, người nhất định sẽ có cách cứu ta mà.”

Tịch Thần nghe vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, vừa chọc vào chân thân của nó vừa mắng nhẹ:

“Nghịch ngợm! Ta đâu phải là người toàn năng, cũng có những thứ xa ngoài tầm hiểu biết của ta chứ! Không phải lúc nào ta cũng bảo hộ được ngươi, ngươi không được ỷ lại như vậy.”

Tiểu Đằng ôm lấy ngón trỏ của Tịch Thần, làm nũng nói:

“Hì hì… tiểu Đằng không ỷ lại chủ nhân! Hiện tại ta rất lợi hại đó nha, không phải chủ nhân bảo hộ ta mà là ta bảo hộ chủ nhân đó.”

Tịch Thần cười cười, sửa tư thế dựa vào đầu giường, tiếp tục trêu đùa nó:

“Lợi hại như thế nào? Tiểu Đằng biểu diễn cho ta xem đi!”

Tiểu Đằng đứng trên lòng bàn tay của Tịch Thần, ánh mắt xoay mòng mòng khắp căn phòng, cái đầu đầy lá cây lắc lư qua lại rồi nói:

“Phòng này của chủ nhân nhỏ quá, chỉ chân thân của ta thôi cũng không cất chứa hết được. Ta thi triển không khai!”

Tịch Thần vỗ vỗ đầu nó, nói:

“Vậy không thi triển, ngươi cứ nói mình hiện tại có những kỹ năng gì là được!”


Tiểu Đằng nhún nhảy và lắc lư vài cái tựa như ra vẻ suy tư, sau đó cong thân cây hệt như dáng vẻ ngồi xếp bằng chống cằm, ngữ điệu tự hào cất lên:

“Hiện tại bản thể của ta rất lớn, ta có thể liên tục phóng các nhánh cây sắc bén chiến đấu, trói chặt và đâm thủng địch nhân chỉ trong tích tắc. Hoa thụ của ta cũng nở rất nhiều bông, hàm răng trong đó càng thêm sắc nhọn, hơn nữa tốc độ xuất kỳ bất ý, khó lòng phòng bị. Ngoài ra, ta còn biết chiết cành, trích hoa để tạo trận pháp.

Tiểu Đằng học rất nhiều trận pháp khi ở trong Cửu Cung Khoá. Chủ nhân hãy yên tâm, bất kỳ vây trận nào cũng không thể làm khó người nữa, bởi vì có tiểu Đằng ở đây rồi!

Chỉ đáng tiếc, ta không thể ăn xương cốt giống như tiểu Hắc nữa! Năng lượng lần trước còn chưa kịp tiêu hoá thì đã bị pháp tắc quét sạch sẽ rồi. Tức chết ta!”

Tịch Thần nghe nó lảm nhảm vì việc không như ý, nàng khẽ vuốt đầu nó để an ủi:

“Ngoan! Không tức giận! Pháp tắc quét sạch năng lượng không sạch sẽ kỳ thực là giúp ngươi đó. Ngươi không giống tiểu Hắc, ngươi là thực vật và ngươi trưởng thành nhờ vào nguyên tố Mộc. Khi chiến đấu, ngươi có thể mượn dùng nguyên tố Hắc Ám hoặc nguyên tố Quang Minh của ta để nâng cao năng lực, bởi vì các nguyên tố đó tương sinh với Mộc hệ.

Nhưng ngươi không thể bắt chước tiểu Hắc, năng lượng mà hắn hấp thu khác hẳn với sinh vật thông thường, không thích hợp với ngươi. May mà phát hiện sớm, nếu không về lâu về dài, tích lũy ngày tháng thì sẽ tích tụ thành tâm ma. Ngươi có còn nhớ rõ ta đánh ngươi trở về nguyên hình là do nguyên nhân gì không?”

Nghe vậy, Tiểu Đằng ngay lập tức run lên, giọng điệu ỉu xìu nói:

“Tiểu Đằng nhớ rõ, là do ta đã từng thích giết chóc, hấp thu máu huyết của người khác quá nhiều nên sinh ra tâm ma, trở nên hung ác vô cùng. Nếu chủ nhân không rút đi tâm ma của ta, khiến ta trở lại nguyên hình ban đầu thì ta sớm muộn gì cũng sẽ bị thiên lôi phách thành tro bụi!”

Tịch Thần biết nó đang sợ hãi chuyện quá khứ, bởi vậy nàng vỗ vai nó, vừa an ủi mà vừa dạy dỗ:

“Đã có vết xe đổ từ trước, vậy nên ngươi càng phải biết khắc chế bản thân mình. Thực vật tu luyện không dễ dàng, từ một hạt giống khô quắt nhỏ nhoi để phát triển thành thân cây thì phải trải qua biết bao xuân hạ thu đông và chịu đựng các yếu tố thiên nhiên khắc nghiệt.


Muốn tu luyện hoá hình thì càng gian nan, hiểm trở vạn phần, chỉ một bước sai lầm thôi là có thể rơi vào vực sâu vạn trượng. Cho nên nếu ngươi muốn tu thành đại đạo, muốn trường tồn mãi mãi với thời gian, thì nhất định phải học được giới kiêu giới táo.”

Tiểu Đằng nghe xong, rất là ngoan ngoãn mà gật đầu:

“Tiểu Đằng biết rồi, chủ nhân! Ta nhất định sẽ sống lâu lâu dài dài, mãi mãi đi theo bước chân của chủ nhân!”

Tịch Thần nghe vậy, rũ mắt cười cười nhưng không đáp.

Thực vật một khi mở miệng nói chuyện thì đã cách hoá hình không còn bao xa, tuổi thọ của nó đã dài đến mấy ngàn năm. Nhưng tuổi thọ của nhân loại…

Cho dù nàng hiện tại đã là Đại Ma Pháp Sư, nhưng tuổi thọ cao nhất cũng chỉ có 500 năm mà thôi.

Chỉ khi bước vào ngưỡng cửa Ma Đạo Sư thì tuổi thọ mới có thể kéo dài đến bốn vị số.

Nhưng cái chuyện tương lai, ai lại có thể đoán chuẩn được đâu nào?

Thấy Tịch Thần im lặng như suy tư gì, Tiểu Đằng khều tay nàng rồi nũng nịu hỏi:

“Chủ nhân… chủ nhân… tiểu Hắc đi đâu rồi? Sao ta không thấy hắn vậy?”

Tịch Thần dùng một tay sờ lên khuyên tai, đáp:

“Hắn ở trong này, trong lúc ngươi đang luyện hoá pháp tắc thì hắn cũng đi làm nhiệm vụ để rèn luyện bản thân.”


Tiểu Đằng tò mò nhìn khuyên tai, ngữ điệu mang theo cầu khẩn hỏi:

“Đó là nơi nào vậy chủ nhân? Tiểu Đằng có thể vào tham quan được không?”

Tịch Thần nghe vậy thì sửng sốt, biểu tình trở nên nghiêm trọng mà nói:

“Hiện tại thì chưa được, hơi thở âm u trong đó sẽ ảnh hưởng trí mạng đến bản thể của ngươi. Chờ khi nào ngươi hoá hình, ta sẽ mang ngươi tiến vào tham quan.”

Tiểu Đằng mặc dù hơi không cam lòng nhưng biết Tịch Thần sẽ không hại nó, cho nên nó ủ rũ đáp:

“Vậy được rồi! Tiểu Đằng sẽ nỗ lực tu luyện hoá hình. Ta không làm phiền chủ nhân nữa, ta trở về Cửu Cung Khoá học tập tiếp đây!”

Tịch Thần nghe thế thì hơi ngạc nhiên, vội hỏi nó:

“Từ từ! Không phải ngươi đã luyện hoá pháp tắc xong rồi sao? Sao còn phải trở về? Hơn nữa Cửu Cung Khoá Linh đang bế quan thì ngươi vào đó bằng cách nào?”

Tiểu Đằng ngay lập tức quơ tay múa chân và đáp:

“Ta luyện hoá năng lượng xong rồi, nhưng trong đó còn rất nhiều trận pháp, ta muốn học nó. Chủ nhân, có lẽ là do ta nuốt tia pháp tắc thuộc về Cửu Cung Khoá, cho nên ta cảm nhận được mình có liên hệ với cánh cửa nhỏ đó. Không cần Khoá Linh cho phép, ta vẫn có thể thông qua cánh cửa nhỏ ấy mà tùy ý ra vào.”

Tiểu Đằng nói xong thì bản thể thu nhỏ lại và biến mất, chỉ để lại Tịch Thần ngồi ngơ ngẩn ở tại chỗ.

Lát sau, nàng mới lẩm bẩm than nhẹ:

“Còn có loại chuyện tốt này nữa sao…”


Đọc truyện chữ Full