TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giả Vờ Ngoan Ngoãn
Chương 82: Tân điện ảnh

Lời nói ra hết rồi Từ Đồng Vũ mới chợt nhận ra bản thân vừa nói gì.

Vẻ mặt anh ta đúng kiểu một lời khó giải thích, vội vàng chắp vá: "Tôi cũng có thực lúc nhá?"

Không biết vì sao mà cứ mỗi lần đối mặt với Ninh Chu gã đều trở nên rất vụng về, cứ như thể muốn Ninh Chu đồng tính với mình.

Giờ gã còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Ninh Chu và luôn cảm thấy cậu đã nhìn thấu gã vậy.

Đúng lúc Quách Khánh Thụy nói chuyện với bạn xong, ông lập tức gọi cho Ninh Chu.

Từ Đồng Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Chu đứng dậy rời đi.

Lúc đi qua Từ Đồng Vũ, cậu nhẹ giọng nói với gã: "Tôi có đồng tình với cậu hay không thật sự không quan trọng, quan trọng là chính cậu tự phủ nhận bản thân mình."

Ninh Chu có thể hiểu được một phần nào tâm lý của Từ Đồng Vũ.

Nói ngắn gọn là gã muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt cậu và muốn cậu công nhận sự tài giỏi của gã.

Ninh Chu không biết suy nghĩ ấy của gã đến từ đâu và cậu cũng không cảm thấy sự đồng tình của mình có bao nhiêu quan trọng đối với Từ Đồng Vũ. Nhưng cậu biết nếu Từ Đồng Vũ cứ mãi không thể thoát ra khỏi suy nghĩ này thì gã sẽ chẳng bao giờ trưởng thành lên được.

Câu nói này có thể coi là có ý tốt nhắc nhở Từ Đồng Vũ, còn về phần Từ Đồng Vũ có nghe lọt tai và có thể thay đổi hay không thì Ninh Chu không biết.

Từ Đồng Vũ nhìn Ninh Chu rời đi với vẻ mặt phức tạp.

Thật ra sau buổi thử vai không thành công cho "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" gã đã trực tiếp liên hệ với Vương Nhất Thanh, gã muốn biết tại sao mình bị đánh trượt và rốt cuộc thì gã thua kém Ninh Chu ở chỗ nào?

Câu trả lời mà Vương Nhất Thanh đưa ra rất đơn giản.

Anh ta nói: "Ninh Chu là ngọn núi trong lòng cậu, cậu ghen tị với cậu ấy và muốn vượt qua cậu ấy để đến bên kia ngọn núi. Vì vậy mà ánh mắt và mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào ngọn núi này, cậu bắt đầu bắt chước theo cậu ấy một cách vụng về để rồi quên mất bản thân mình, đến mức cậu không để ý rằng thực ra dưới chân cậu còn có một con đường dẫn đến ngọn núi đối diện."

Khi đó, Từ Đồng Vũ không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Vương Nhất Thanh.

Cho đến khi《 Dư Sinh 》được phát sóng.

Ngay cả trợ lý cũng không biết rằng gã chính là khán giả trung thành nhất của 《 Dư Sinh 》, gã đã xem đi xem lại vài lần kể từ tập đầu tiên.

Gã rất chăm chú vào cảnh quay của Ninh Chu, xem đi xem lại nhiều lần và cũng như ngẫm nghĩ về bản thân nhiều lần.

Từ Đồng Vũ tự hỏi bản thân nếu gã là Mạnh Canh, gã sẽ diễn vai này như thế nào?

Gã nhắm mắt lại tưởng tượng mình sẽ vào vai nhân vật này, nhưng tất cả những gì gã có thể nghĩ đến là Mạnh Cảnh do Ninh Chu thủ vai.

Ý thức được vấn đề này, Từ Đồng Vũ toát mồ hôi lạnh, gã đang vô thức bắt chước diễn xuất của Ninh Chu!

Ngày hôm đó gã đã thức thâu đêm để xem lại những bộ phim mình từng đóng.

Ý thức là thứ không thường xuất hiện, nhưng chỉ cần có một lỗ hổng thôi thì nó sẽ giống như một trận lũ cuốn ùa ra ngoài.

Từ Đồng Vũ rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng tất cả các vai diễn gã đóng đều bóng dáng của Ninh Chu. Dấu vết của sự bắt chước có thể thấy ở từng cử chỉ, từng câu nhấn nhá và cách xử lý một số chi tiết, v.v.

Nhưng so với diễn xuất của Ninh Chu thì sẽ nhìn ra ngay đây là bắt chước theo.

Người thường có thể sẽ cho rằng diễn xuất của gã tốt nhưng nếu là người trong nghề thì chỉ cần nhìn thoáng qua thôi sẽ biết ngay là giả, bởi vì đó chẳng phải kỹ năng diễn xuất của riêng gã.

Trong khoảng thời gian đó Từ Đồng Vũ đã đẩy lùi phần lớn công việc và nhốt mình trong phòng xem đi xem lại những vai diễn trước đây của bản thân, càng xem càng trầm mặc.

Gã đã biết, gã đã biết vì sao Vương Nhất Thanh lại nói như vậy rồi.

Trong lòng gã, Ninh Chu quả thực là một ngọn núi không thể vượt qua, nặng nề đè chặt lấy gã.

Mà chính gã tự mua dây buộc mình, nhốt mình trong thế giới đó và không thể thoát ra được, lại còn tự cho mình là tài giỏi.

- -

"Anh Từ, sao anh còn ở đây?" Thấy Từ Đồng Vũ còn chưa lên, trợ lý đi xuống tìm người: "Buổi thử vai sắp bắt đầu rồi."

Từ Đồng Vũ hoàn hồn, ngơ ngác nói "ừ" rồi cùng trợ lý đi lên.

Trong lòng gã vốn đã có nhiều suy nghĩ, đến ngày hôm nay gặp lại Ninh Chu, những suy nghĩ ấy của gã càng thêm nghiêm túc.

Quách Khánh Thụy dẫn Ninh Chu đến văn phòng ở tầng 9, tìm người phụ trách chuỗi rạp của Truyền Thông Đông Hoàng.

Người phụ trách họ Lưu, Quách Khánh Thụy gọi anh ta là giám đốc Lưu.

Hai bên gặp nhau thì không thể thiếu những câu hỏi han và sau đó đi thẳng vào vấn đề chính.

Ninh Chu cũng không đóng vai trò gì lớn trong chuyến đi này, cậu và Quách Khánh Thụy cùng đến đây là vì tình cờ gặp nhau nên chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Trong lúc đó điện thoại rung lên mấy lần, không biết là ai nhắn tin đến nhưng xuất phát từ lịch sự nên Ninh Chu không lôi ra xem.

Quách Khánh Thụy trò chuyện vui vẻ với giám đốc Lưu suốt nửa tiếng đồng hồ.

Mãi đến khi có tiếng gõ cửa văn phòng, cuộc trò chuyện giữa hai người tạm thời dừng lại, giám đốc Lưu mới gọi: "Mời vào."

Cánh cửa mở ra và một cái đầu ló vào.

Người đàn ông nhìn thấy Ninh Chu thì hai mắt sáng lên, sau đó bước vào.

Giám đốc Lưu nhìn thấy người đến thì cười hòa ái, "Cố Khải, không phải cháu muốn đi thử vai hả? Sao lại tới đây?"

Cố Khải gọi một tiếng chú Lưu rồi sau lại đi đến trước mặt Quách khánh Thụy chào thầy Quách, thái độ rất cung kính.

Chào hỏi xong hắn mới nói mục đích đến đây: "Cháu đến tìm nam chính của cháu."

"Nam chính?" Giám đốc Lưu nhìn Ninh Chu, đột nhiên hỏi: "Là Ninh Chu sao?"

Mọi người trong công ty đều biết Cố Khải chuẩn bị quay phim điện ảnh, kịch bản là do hắn viết ra, hơn nữa còn rất xuất sắc. Dự án phim đã được phê duyệt từ lâu và các bên đều đang cố gắng đưa người vào đoàn phim của Cố Khải thông qua nhiều mối quan hệ khác nhau.

Trước hết, bản thân Cố Khải có năng lực và từng đoạt giải thưởng tại các liên hoan phim nước ngoài, đây chắc chắn là một mánh lới;

Thứ hai, thân phận của Cố Khải đặc thù, hắn là Thái tử gia của Đông Hoàng, rất nhiều người muốn lợi dụng bộ phim này để thiết lập quan hệ với Cố hắn;

Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, kịch bản Cố Khải đưa ra quả thực rất tuyệt vời, nếu quay tốt chắc chắn sẽ là một bộ phim thương mại ăn khách và nhận được nhiều lời bình tích cực.

Ở những vai khác, Cố Khải rất dễ nói chuyện, chỉ cần kỹ năng diễn xuất ở mức khá là OK. Nhưng đối với vai nam chính và nam hai thì Cố Khải có sự kiên trì của riêng mình, dù là ai đến xin cũng không chấp nhận.

Theo như lời hắn nói, hắn đã có sẵn ứng cử viên cho vai nam chính, có thể nói kịch bản được viết ra là để dành cho nam chính. Hắn nói muốn tự mình chọn nam hai, nhưng sau nhiều lần lựa chọn, hắn vẫn chưa tìm được nam hai ưng ý.

À không, một buổi thử giọng khác đã được tổ chức vào ngày hôm nay.

Nhưng giám đốc Lưu không ngờ rằng nam chính được Cố Khải chọn lại chính là Ninh Chu.

Chẳng trách ông ta ngạc nhiên được, bởi vì trong kịch bản của Cố Khải, nam chính là một tay đua lạnh lùng, lúc đua xe rất ngầu và hoang dã.

Ông ta lại nhìn Ninh Chu, nom cậu rất ngoan ngoãn, vốn chẳng có chút liên quan nào đến "Hoang dã", "Đua xe" cả?

DÀNH CHO BẠN

Hơi thở hôi? Đó là do ký sinh trùng làm! Làm điều này ngay!

Thêm...

409

102

136

Còn nói cái gì mà dành riêng cho nam chính?

Có bị ngược đời không vậy?

Trong lòng giám đốc Lưu rất khó hiểu nhưng vẫn đi theo Cố Khải. Lúc Cố Khải đề nghị đưa Ninh Chu đi thử vai, ông cũng bảo hắn dẫn mình theo.

- -

Ra khỏi phòng làm việc của giám đốc Lưu, Ninh Chu lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn: "Sao anh biết tôi đang ở đây?"

Cố Khải trả lời: "Tôi nhắn tin cho cậu nhưng không thấy cậu trả lời. Tôi trực tiếp đi tìm quản lý của cậu, cô ấy nói cậu và Quách Khánh Thụy đến Đông Hoàng để bàn bạc lịch chiếu phim nên tôi đến đây ngay."

Quả nhiên, lúc Ninh Chu mở điện thoại lên thì thấy ngay tin nhắn và một tệp tài liệu của Cố Khải gửi đến.

Tài liệu này là một phác thảo của kịch bản.

Ninh Chu hỏi hắn: "Tôi trở thành nam chính từ khi nào vậy? Sao chính tôi lại không hay biết gì nhỉ?"

"Kịch bản trước đó đã được gửi vào email của chị Hàn, nhưng tôi biết cậu có việc phải làm nên không để chị Hàn nói cho cậu biết." Cố Khải nhân cơ hội "quảng bá" cho kịch bản của mình: "Bộ phim kể về một chàng trai trẻ tên Mạc Lâm một thân một mình ở nơi đất khách quê người theo đuổi ước mơ. Ban đầu cậu ta chỉ là một tay đua nhỏ vô danh, sau đó đã nỗ lực hết mình để giành được chức vô địch trong nhiều giải đấu và được rất nhiều câu lạc bộ chuyên nghiệp săn đón."

Ninh Chu: "......"

Cố Khải cười tủm tỉm nhìn cậu rồi tiếp tục nói: "Đây mới chỉ là phần một. Sang đến phần hai, sau khi tham gia vào câu lạc bộ chuyên nghiệp cậu ta đã dần bộc lộ được tài năng của mình và cuối cùng khai sinh ra một huyền thoại sống."

Ninh Chu: "............"

Anh có thể nói lại rõ ràng hơn chút được không.

Cố Khải nói xong lại thở dài: "Trên đời này chắc chẳng có fan nào như tôi phải không? Thần tượng giải nghệ nên tôi đã dựng điện ảnh dựa theo đúng nguyên bản, trong phim tôi đã hoàn thành được việc mà thần tượng không tiến sâu vào đấu chuyên nghiệp và đại sát tứ phương."

Ninh Chu: ".................."

Quá ngầu quá trâu bò, anh không chỉ lấy nguyên bản thần tượng để quay phim điện ảnh mà còn muốn thần tượng đó đóng vai chính trong phim.

Ninh Chu chờ cho Cố Khải tự cảm động xong mới tạt một gáo nước lạnh: "Anh chắc chắn muốn tôi diễn vai chính à?"

Cố Khải nhìn cậu chân thành: "Cậu không đồng ý à? Tôi hỏi chị Hàn rồi, sau khi cậu giúp quảng bá tuyên truyền cho《Ngộ sát》xong sẽ rất rảnh rỗi."

"Hơn nữa, đây là bộ phim dành cho các fan nhỏ để tưởng nhớ thần tượng của mình. Anh Chu, cậu cứ xem như bộ phim này là vì niềm đam mê điên cuồng của tôi đối với Mạc Lâm đi."

Để Ninh Chu chấp nhận kịch bản, Cố Khải cái gì cũng nói ra hết được.

Hắn biết, lúc trước hắn nói tiếc nuối không phải là nói Ninh Chu, mà là chính hắn thấy tiếc nuối.

Cố Khải cũng biết tâm chí Ninh Chu không nằm ở trong giới đua xe, nó chỉ đơn giản là một sở thích của cậu, nếu đã từ bỏ thì sẽ không có khả năng quay lại.

Còn nỗi tiếc nuối của hắn phải làm sao? Chỉ có thể quay một bộ phim điện ảnh để bù đắp cho những tiếc nuối này của bản thân.

Vì vậy, đây cũng chính là nguyên nhân Cố Khải muốn mời Ninh Chu đóng vai chính.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến phòng thử vai.

Cố Khải không đi vào ngay mà hỏi Ninh Chu: "Anh Chu, nhận hay không nhận thì nói một câu đi mà. Nếu cậu không nhận thì hôm nay tôi chọn luôn nam chính."

Cố Khải không muốn tạo cho Ninh Chu một cảm giác ép buộc, thật ra trong lòng hắn đã có một quyết định, nếu như Ninh Chu không nhận kịch bản này thì hắn sẽ cho dừng bộ phim.

Đây là ánh trăng sáng trong lòng hắn, nhất định sẽ không để một người nào đó tùy tiện thay thế thần tượng của hắn được.

Ninh Chu nhét điện thoại vào túi, nhướng mày nhìn Cố Khải, "Không phải muốn tôi giúp thử vai sao? Vào đi."

Cố Khải mừng rơn nói: "Cậu đồng ý hả?"

Ninh Chu không trả lời, dẫn đầu đẩy cửa phòng họp đi vào.

Thật ra trên đường đến đây, cậu đã tham khảo ý kiến ​​của Hàn Kỳ về kịch bản này.

Đội ngũ hiện tại của Ninh Chu sẽ có những chuyên gia giúp cậu phân tích kịch bản, không nhất thiết phải thành công nhưng kịch bản phải hay, logic phải rõ ràng.

Đoàn đội xem xong kịch bản của Cố Khải và nhất trí trả lời: Có thể nhận.

Đó là một kịch bản phim thương mại đủ tiêu chuẩn, rất trực tiếp, sáng khoái và logic.

Đoàn đội đã nói là có thể nhận và đây còn là kịch bản của Cố Khải nên Ninh Chu đã suy nghĩ và đồng ý nhận.

Nếu quay lại mấy ngày trước thì chưa chắc Ninh Chu đã đồng ý nhưng giờ cậu đã cố gắng để thấu hiểu fans hơn và cậu biết thần tượng là ánh sáng vĩnh hằng trong mắt người hâm mộ.

Khi cậu kiên quyết rời khỏi cái giới đó, phải chăng cũng đã có rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối như Cố Khải?

Nếu đã như vậy thì cậu nên tìm cách khác để bù đắp cho sự tiếc nuối này.

Đọc truyện chữ Full