Liên quan đến vấn đề come out, Tần Hải Tuấn không để ý. Những điều cậu quan tâm từ trước đến nay cũng không phải thứ đó, nhưng để tránh Trịnh Hiểu Đông hiểu lầm, cậu vẫn giải thích một chút: "Tao không thích đàn ông, tao chỉ thích Lưu Trưng thôi."
Ngoại trừ Lưu Trưng ra, cậu chưa từng có bất kỳ ảo tưởng nào đối với người đàn ông khác.
"À à, ra là như vậy." Trịnh Hiểu Đông gật đầu, thật ra cậu cũng không ôm định kiến gì với gay, mặc kệ xu hướng tình dục của Tần Hải Tuấn làm sao, cậu đều không ngại: "Vậy anh đó tới tìm mày, vì muốn nối lại tình xưa hay là thế nào?" Trái lại có chút hiếu kì đối với tình cảm giữa hai người đàn ông này.
Tần Hải Tuấn chần chờ gật đầu: "Xem như vậy."
Trịnh Hiểu Đông cao hứng cười: "Một cọc chuyện tốt à nha, mày chấp nhận rồi hả?"
Tần Hải Tuấn lắc đầu một cái, nằm trườn lên bàn do dự và do dự.
Do dự bởi vì sợ, sợ sau đó Lưu Trưng sẽ khiến vết thương của mình càng thêm lở loét. Do dự cũng bởi vì không nỡ, không ra được quyết định hoàn toàn cự tuyệt.
"Tại sao không chấp nhận, mày không thích anh ta?" Trịnh Hiểu Đông kéo ghế lại gần, hai người thì thầm lớn nhỏ.
"Còn yêu, nhưng con người anh ta quá khốn nạn." Tần Hải Tuấn rũ mi mắt nói, bàn tay vuốt ve ngón đeo nhẫn, không biết đang suy nghĩ gì.
"Khốn nạn thế nào? Anh ta đẹp trai như vậy, chẳng lẽ hay đi lăng nhăng?" Chỉ trách Lưu Trưng lớn lên trông quá ngả ngớn, khiến điều đầu tiên Trịnh Hiểu Đông nghĩ tới là cái này.
"Không." Lưu Trưng không có lăng nhăng, điểm này thật ra là.
"Đùa giỡn quá trớn?"
"Không có..." Anh ấy cũng có làm.
"Đối xử với mày có tốt không? Có tật xấu? Bạo lực?"
"Không phải." Này cái không tính, Tần Hải Tuấn vẫn thể tiếp thu.
"Vậy là cái gì, tao không đoán ra được, nếu không có mấy thứ trên, cũng đâu tính là khốn nạn?" Đối tượng như vậy mà còn không tốt, vậy muốn tốt thế nào đây?
Tần Hải Tuấn không có lời để nói, cậu cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, mặc dù không hài lòng đối với Lưu Trưng, nhưng lại không chịu thừa nhận Lưu Trưng có chỗ không tốt.
Đây chính là người ta thường nói, người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Suốt cả buổi tối, thủ điện thoại bên gối, thỉnh thoảng Tần Hải Tuấn sẽ nhìn thử có tin nhắn từ Lưu Trưng hay không.
Mà Lưu Trưng thật sự rất bận rộn, lúc anh lên giường ngủ đã là tối khuya.
Anh muốn cho Tần Hải Tuấn một chút thời gian để suy nghĩ thật kỹ, vì vậy liên tục hai ba ngày đều chưa từng hỏi thăm.
Nhưng anh không biết làm như vậy với người khác, sẽ khiến họ càng sốt ruột chờ đợi.
Đến lúc Lưu Trưng nhớ ra phải hỏi thăm một chút, đã là cuối tuần.
Sau khi anh tỉnh lại từ giấc ngủ, lập tức gọi điện thoại cho Tần Hải Tuấn, nằm trên giường lười biếng nói: "Cuối tuần rồi, có đến chỗ không của anh nè?"
Đầu bên kia do dự một lát, cũng giống vừa mới thức dậy, âm thanh trầm thấp: "Anh tới đây trước."
"A..." Lưu Trưng cười cười, đáp lại "được rồi".
Anh để bụng trống đi tìm Tần Hải Tuấn, trên đường đến tiện thể mua hai phần đồ ăn.
Bởi vì là cuối tuần, bạn học trong ký túc xá đều đi ra ngoài, chỉ còn duy nhất Tần Hải Tuấn, cố ý ở lại chờ Lưu Trưng.
Sau khi cậu nhận được cuộc gọi từ Lưu Trưng, dẫn người lên phòng ngủ của mình.
Lưu Trưng chưa từng tới ký túc xá của bọn họ, kinh ngạc nói: "Phòng của tụi em sạch sẽ ghê, em chưa nhìn thấy phòng ngủ của sinh viên mỹ thuật đúng không, phải nói là một bãi chiến trường." Anh đặt thức ăn xuống, cùng Tần Hải Tuấn ăn sáng.
"Nhìn phòng anh là hiểu rồi." Tần Hải Tuấn vùi đầu nói, cậu nhớ tới góc vẽ tranh trong phòng của Lưu Trưng, cũng cực kỳ lộn xộn.
"Phòng của anh chẳng phải cũng là phòng của em sao." Lưu Trưng nói, sau đó dùng chân khều khều cậu: "Ba ngày rồi, suy nghĩ thế nào?"
Tần Hải Tuấn trầm mặt, thái độ của Lưu Trưng khiến cậu có chút cảm giác khó chịu: "Có phải dù cho lựa chọn của tôi là thế nào đối với anh cũng không quan trọng đúng không?"
Dáng vẻ của đối phương giống như căn bản không hề quan tâm đến chuyện này.
"Không phải, đương nhiên là có chứ." Lưu Trưng vừa ăn vừa nói: "Nhìn em khó chịu anh liền khó chịu, cảm thấy lo lắng nhiều như vậy thật sự không cần thiết, khiến em vui vẻ là được rồi."
Dù sao đối tượng cũng chính là mình, mình sẽ không hại chính mình.
"Tôi không về." Tần Hải Tuấn nói.
"..." Lưu Trưng ngoài ý muốn nhíu mày, anh còn tưởng rằng Tần Hải Tuấn sẽ chấp nhận, không nghĩ tới đối phương lại từ chối. Nhưng Lưu Trưng cũng không có gì rối rắm, anh nói: "Ừm, em nghĩ kỹ là tốt rồi."
Yên tĩnh một lúc, anh ăn xong bữa sáng, vừa thu dọn vừa căn dặn: "Vậy em phải học thêm tự chăm sóc bản thân, về sau cứ như vậy. Tuy chúng ta không ở bên nhau, thế nhưng có chuyện gì em cứ việc tới tìm anh. Đương nhiên, nếu em cảm thấy không cần thiết, anh cũng không miễn cưỡng."
Dứt lời, Lưu Trưng mang theo túi rác đứng dậy, cảm thán một câu cuối cùng: "Kết quả này cũng rất tốt, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm em rồi."
Nếu Tần Hải Tuấn thật lòng muốn thoát ra, cũng là việc tốt. Tựa như bản thân Lưu Trưng đã từng nói, lựa chọn đi cùng bản thân cũng không phải một lựa chọn tốt.
"Đi đâu?" Tần Hải Tuấn ẩn nhẫn cảm xúc, trong lòng cậu bị chèn đến ngạt thở, cơ hồ muốn bẻ gãy đôi đũa trong tay.
"Trở về." Lưu Trưng ngáp một cái nói: "Tối qua anh ngủ rất trễ, bốn giờ sáng sớm mới nằm xuống, trở về ngủ bù."
Anh duỗi tay đi mở cửa, bị Tần Hải Tuấn nắm chặt lấy, dùng sức kéo trở về.
"Ngồi xuống."
Nghe thấy giọng nói của chàng trai có chỗ không đúng, Lưu Trưng nghi ngờ ngồi xuống, đồng thời trong lòng cũng hơi xù lông, nhưng không dám nói linh tinh gì.
"Tiểu Tuấn?"
"Anh vốn dĩ không quan tâm." Tần Hải Tuấn vừa mở miệng vừa rơi lệ, đưa lòng bàn tay lên mặt lau đi nước mắt, cậu cảm thấy mình bị Lưu Trưng hành hạ đến chết đi sống lại, thật đau khổ.
Bất kể lăn qua lộn lại như thế nào, đều chỉ có một mình mình khó chịu, một mình mình gánh vát phần tình cảm này, còn Lưu Trưng lại tựa như không có chuyện gì, thật sự làm người ta quá đau lòng.
"Tiểu Tuấn..." Lưu Trưng nhìn thấy cậu khóc, lập tức trở nên luống cuống, thả đồ vật trong tay xuống đi đến giữ chặt vai Tần Hải Tuấn, muốn cậu nhìn mình: "Tiểu Tuấn, anh cho em tự mình lựa chọn bởi vì anh tôn trọng em, không phải là không quan tâm em. Em nói xem nếu em không muốn về, lẽ nào anh còn có thể cưỡng ép em sao?"
Hơn nữa bản thân Tần Hải Tuấn đã từng nói rằng, Lưu Trưng đừng tự tiện sắp đặt cuộc đời của cậu.
Đây còn là chuyện lớn của đời người, làm sao Lưu Trưng dám tự mình quyết định được.
"Không cần giải thích, tôi có ở bên anh hay không anh đâu có để ý." Tần Hải Tuấn nói: "Dù sao có tôi hay không có tôi, anh đều có thể vui vẻ sống."
"..." Lưu Trưng á khẩu không trả lời được, anh không phủ nhận sự thật này, trước đây đúng là nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ không giống nhau, anh biết Tần Hải Tuấn không thể rời khỏi mình. Nếu tách ra sẽ khiến Tần Hải Tuấn rất thống khổ, anh tình nguyện hai người sẽ không xa rời nhau.
Ngắn ngủi thất thần lúc này, làm Tần Hải Tuấn càng thêm khẳng định Lưu Trưng không để ý đến mình, cậu vừa tức giận lại đau lòng, miễn nói đến khó chịu.
"Được, anh đi đi, sau này đừng quay đầu lại, buông tha cho tôi." Cậu quay người về phía sau, đi vào phòng tắm.
"Này, không cho đi!" Lưu Trưng giữ chặt cậu, kéo cậu trở về, trực tiếp ôm người vào lòng: "Em hiểu lầm rồi, anh không phải không để ý đến em, muốn anh nói bao nhiêu lần nữa đây? Em là người quan trọng nhất trong lòng anh, anh mà không quan tâm thì còn ai quan tâm em nữa, có hiểu không?"
"Nói ngoài miệng thì có ích gì?" Tần Hải Tuấn cong khóe miệng cười lạnh, biểu cảm so với khóc còn khó coi hơn, nhưng xác thật vẫn đang khóc.
"Bé nai ngơ ngác này, sao em ngốc vậy?" Lưu Trưng nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô tràn đầy nước mắt, vội vã duỗi tay lau giúp cậu.
"Không sai, là tôi ngốc đó, nếu tôi không ngốc thì làm sao lại như vậy..." Tần Hải Tuấn đẩy Lưu Trưng ra, muốn xuống dưới.
"Đừng đi, nghe anh nói có được không?" Lưu Trưng không cho cậu đi, dùng hành động thực tế nói cho cậu biết, bản thân rất quan tâm cậu không phải chỉ ở ngoài miệng: "Anh biết em muốn cái gì, Tần Hải Tuấn, em muốn anh đều sẽ cho anh."
Ôm chàng trai ngồi lên đùi mình, Lưu Trưng kéo gương mặt cậu xuống, hôn lên đôi môi cậu.
Ban đầu người này vùng vẫy một lúc, Lưu Trưng lập tức giữ chặt cậu, dùng sức mạnh thủ đoạn khiến người trong ngực yên tĩnh lại.
Thường nói lòng dạ phụ nữ hệt như dò kim đáy biển, thật ra đàn ông cũng giống vậy.
Tần Hải Tuấn luôn miệng bảo Lưu Trưng không được an bài cuộc đời cậu, căn bản là nói một đằng làm một nẻo. Mong muốn của cậu không giống lời nói, cậu vẫn mơ hồ mong chờ một ngày Lưu Trưng sẽ cường thế một chút, không cho cậu lấy một cơ hội thở dốc.
Vì vậy Lưu Trưng mới nói cậu là tiểu tiện nhân, hay ra vẻ.
"Ưm..."
Không thể làm gì, hôn một lúc cả người liền mềm nhũn, căn bản không có sức lực giãy dụa, cơ thể nhũn như bùn nằm úp sấp lên người anh.
Lưu Trưng ôm lấy người, hôn vài cái qua lại, cuối cùng mới buông cậu ra.
Thở hổn hển mặt đối mặt, mắt đối mắt, nói rõ ràng mọi thứ: "Có về với anh không?"
Tần Hải Tuấn chớp chớp mí mắt, hai tay vẫn đặt trên bả vai Lưu Trưng, dùng sức nắm chặt áo anh, không đáp lại được.
Cậu cúi đầu, trong lòng thật không bình tĩnh, không thể nào nào trả lời lập tức cho Lưu Trưng. Tuy cậu rất muốn chấp nhận, thế nhưng cũng rất sợ hãi.
"Tiểu Tuấn, nếu có buông ra mà nói, anh tình nguyện thả em đi. Thế nhưng anh nói như vậy không có nghĩa là anh không quan tâm, anh không tin chúng ta chung sống lâu như vậy, mà em không cảm nhận được anh làm vì tốt cho em." Lưu Trưng dừng một chút: "Tất nhiên, có một loại lạnh được gọi là mẹ bạn cảm thấy bạn lạnh, tâm trạng của anh và người mẹ ấy giống nhau, có thể một vài chỗ sẽ khiến em phản cảm, nhưng em phải tin, anh sẽ không hại em."
Tần Hải Tuấn nhấp môi, hơi gật gật đầu, cậu biết Lưu Trưng sẽ không hại mình.
Với lại Lưu Trưng chính là mình, càng không thể có ý đồ xấu.
Nhớ đến sự thật này, trong nháy mắt Tần Hải Tuấn không được tự nhiên, mông cậu ngồi trên đùi Lưu Trưng cảm giác như bị lửa thiêu, lập tức nhớ tới.
"Đi đâu? Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Lưu Trưng không cho cậu đi, cứ ôm chặt lấy cậu hỏi: "Có còn thích anh hay không? Bên anh buông hay không buông? Buông xuống được anh sẽ để em tự qua, không buông xuống được thì qua cùng anh. Em không cần lo lắng anh sẽ có vướng mắc gì, anh đối với em không có vướng mắc." Dứt lời, để chứng minh mình không khúc mắc Lưu Trưng há miệng hôn Tần Hải Tuấn đang ngồi trên người.
"..." Tần Hải Tuấn làm sao chống đỡ được, vội vàng đẩy cằm anh ra, xấu hổ muốn chết.
"Rất để ý sao?" Lưu Trưng nghiêm túc nhìn cậu.
"Không có." Tần Hải Tuấn thấp giọng nói, không phải để ý, là xấu hổ thay Lưu Trưng: "Tôi chưa từng trải qua, lời anh nói đối với tôi tựa như đang nghe chuyện xưa. Thế nhưng anh đã từng trải, anh biết rõ tôi chính là... Làm sao có thể được..."
Lần đầu tiên gặp mặt, đã làm như vậy.
"Lúc đó là bởi vì không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, mới chọn thông đồng với em." Lưu Trưng ôm cậu chậm rãi hồi tưởng: "Nhưng anh cho em biết, anh không có chút kỳ cục nào đâu. Lúc anh vừa trở về, không có bất cứ thứ gì, sống tựa như vong hồn, ngoại trừ nhớ em căn bản không còn gì khác. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh rất kích động, lúc hôn em anh rất vui vẻ."
Tần Hải Tuấn nghe xong, chớp chớp mắt, không rõ tại sao trong lòng lại dễ chịu hơn một chút.
DÀNH CHO BẠN
Cô gái ngèo Hà Nội bỏ vật này dưới gối! Chẳng ngờ hút tiền kì lạ!
Thêm...
67
17
22
"Hơn nữa em vừa trẻ tuổi đẹp trai, còn có nhiều tiền, anh làm sao không thích được?" Lưu Trưng hiển nhiên nói.
"..." Thành công khiến Tần Hải Tuấn trừng mắt nhìn, hận không thể giơ nắm đấm lên cho anh hai quyền.
"Cho nên em lo lắng là dư thừa, em không cần cân nhắc trong lòng anh nghĩ gì, em chỉ cần cân nhắc bản thân em. Trong lòng nghĩ thế nào, cứ trả lời anh thế đó." Lưu Trưng nói.
Đợi một lúc, Tần Hải Tuấn nói: "Anh đảm bảo, về sau không được đùa giỡn tôi."
Lưu Trưng lập tức gật đầu: "Sau này không đùa giỡn em nữa, nhưng mà anh đã từng đùa giỡn em đâu."
Hai người mặt đối mặt, nghiêm túc đối diện, xác nhận.
"Vậy thì tốt." Chậm rãi dựa vào lồng ngực Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn ôm chặt cổ anh nói: "Em về với anh." Lời này rốt cục đã nói ra khỏi miệng, bản thân cậu thở dài một tiếng.
"Ừm." Lưu Trưng cũng dùng sức ôm chặt cậu, sờ vòng eo mấy tháng rồi chưa được ôm, thở dài một hơi.
"..." Tần Hải Tuấn cố gắng chớp chớp mắt mấy cái, dùng áo Lưu Trưng lau mặt mình sạch sẽ, khiến tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Lưu Trưng không tiếng động cầm lấy khăn giấy, duỗi tay lau lau trên mặt cậu, sau đó ném vào thùng rác.
Hai người lẳng lặng chờ một lúc, khoảng chừng hơn mười phút.
Lưu Trưng vỗ vỗ lưng Tần Hải Tuấn: "Về thôi nào, anh thật sự có hơi buồn ngủ."
"..." Tần Hải Tuấn ngồi trên đùi anh giật giật, sau đó chậm rãi ngồi dậy, từ trên đùi anh đi xuống.
"Thu dọn quần áo." Lưu Trưng giúp cậu sửa soạn, lấy một ít quần áo mặc thường xuyên.
Laptop, bộ sạc điện và một số thứ lặt vặt, bỏ vào balo đeo trên lưng.
Gần đến bãi đậu xe thì Tần Hải Tuấn giao chìa khóa cho Lưu Trưng để anh lái xe đưa cậu về.
"Trên người có tiền không?" Lưu Trưng ở trên xe nói.
"Có." Ánh mắt Tần Hải Tuấn nghi hoặc, hỏi tiền làm gì?
"Trong nhà không có gì ăn, phải đi mua một ít." Lưu Trưng mặc nhiên nói: "Sau khi em đi cuộc sống của anh rơi thẳng tắp xuống."
Ngày trước ở với Tần Hải Tuấn một tháng tiêu xài gấp 3 - 4 lần ba tháng anh sống một mình này, thật sự có chút không quen.
"..." Tần Hải Tuấn giật giật khóe miệng, sau đó nói: "Em quên chuyển tiền cho anh."
Lúc bọn họ ở chung với nhau, rất nhanh gọn trực tiếp quẹt thẻ của Tần Hải Tuấn, từ trước đến nay cũng không nghĩ đến tách ra dùng tiền riêng, chuyển tiền vào thẻ cho Lưu Trưng.
"Em đã hận chết anh rồi, còn chịu chuyển tiền cho anh hả?" Lưu Trưng cong khóe miệng cười.
"Sẽ." Vì vậy mới nói, căn bản không thể tách rời.
Dù cho Lưu Trưng không chủ động muốn hợp lại, Tần Hải Tuấn cũng không đi xa.
"Cũng đúng, tiền của em chính là tiền của anh." Lưu Trưng đáp lại.
"Mặt lớn ghê." Tần Hải Tuấn bĩu môi.
"Lớn hơn em." Lưu Trưng không chút xấu hổ cười hề hề nói, tiện thể duỗi tay đùa giỡn người kế bên một chút.
Thật sự xoa nắn đến nơi đó, Tần Hải Tuấn đỏ mặt, kéo tay anh ra: "Cút!"
Tiếng cười dễ nghe của Lưu Trưng vang khắp xe, lồng ngực Tần Hải Tuấn khẽ chấn động, vui sướng khoan khoái.
Quả nhiên, chỉ có lúc ở bên nhau mới có thể thoải mái vui sướng thế này.
Những áp lực và khổ sở, vào lúc cậu gật đầu chấp nhận đều biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
"Đi." Lưu Trưng khoác lên bả vai chàng trai, cùng cậu thân mật đi dạo quanh trung tâm thương mại.
(Chuyện ngoài lề 2 ngày sau tui sẽ xóa: mấy bạn đọc reup vào Wattpad đọc nha, tại reup lỗi hỏng phông, cách dòng.v.v chứ không phải tại tụi đừng cmt chửi tui tội nghiệp (-_-")
Tần Hải Tuấn một lần nữa cảm nhận lại hơi thở lẵng lơ kia, có điều trước đây sẽ cảm thấy Lưu Trưng quá tùy tiện, không nắm được. Hiện tại lại rất thích Lưu Trưng phóng khoáng không bó buộc như vậy, cũng không hề nảy sinh cảm xúc bất an.
"Trước kia em quá mù." Nhiều dấu vết thế mà.
"Hả?" Lưu Trưng chọn đồ ăn, bỏ vào xe đẩy.
"Thứ anh thích em đều sẽ thích." Tần Hải Tuấn cầm lấy khay thịt bò Lưu Trưng vừa bỏ vào, nhìn một chút sau đó đặt trở lại: "Nếp sống, thói quen ăn uống, nhãn hiệu thuốc lá, nhãn hiệu quần áo, đều thích hàng hiệu... Trình tự anh tắm rửa cũng giống em như đúc."
"Là em và anh giống nhau, phải phạt hở?" Lưu Trưng chồm lên, chống xe đẩy cười nhìn cậu.
"Ừm." Tần Hải Tuấn cười.
"Ớt cay nhỏ ăn hay không ăn đây?" Lưu Trưng giơ hộp ớt lên.
"Không ăn, em bị ám ảnh." Tần Hải Tuấn lấy ra bỏ trở lại.
"Ám ảnh gì?" Lưu Trưng đi chọn thứ khác.
Đợi một lúc lâu, Tần Hải Tuấn hé miệng nói: "Lần đó sau khi lên giường với anh, em ăn loại ớt nhỏ này, đau muốn chết luôn."
Khuôn mặt hai bác gái bên cạnh nhìn bọn họ giống như gặp quỷ, trên mặt viết in hoa hai chữ "KHIẾP SỢ".
Lưu Trưng vội vàng kéo nhóc con đột nhiên buông thả này đi, dẫn đến khu hàng gần đó không có mấy bác gái kia.
"Nghiêm trọng như vậy hả? Là ăn vào hôm đó hay hôm sau?" Lưu Trưng tỉ mỉ hỏi rõ.
"Hôm đó." Ngày ấy bị chọc tức muốn điên lên, cả ngày không ăn thứ gì. Tối đến đói gần chết, Tần Hải Tuấn ghé tạm vào một quán bán thức ăn cay, thì hư chuyện.
"Xoa xoa cho em." Lưu Trưng thương hại cậu, duỗi tay sờ mông cậu, lần sau phải nhớ cho kỹ.
"Em lúc ấy rất giận anh." Tần Hải Tuấn nén giọng nói, hiện giờ nhớ đến là cực kỳ tủi thân.
"Xin lỗi." Lưu Trưng nghiêng đầu hôn nhẹ lên gò má cậu, chỉ tự trách trí tưởng tượng của mình quá phong phú, vừa nghĩ đến tình cảnh ấy liền cảm thấy đau lòng.
Lúc đó Tần Hải Tuấn hẳn rất khó chịu, nóng rát thêm đau xót tim gan...
Hai bác gái lại đây mua hàng, vừa ngước mắt nhìn thấy hai người này, vội vã liếc mắt nhìn sau đó nhanh chóng rời đi.
"..." Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn hai mặt nhìn nhau, đều ăn ý cong môi nở nụ cười.
Bọn họ không quan tâm ánh nhìn của người khác, nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng của họ, về sau khi ra bên ngoài chắc phải chú ý một chút.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình
Chương 52: 44: Em về với anh
Chương 52: 44: Em về với anh