TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 62: Người kể chuyện 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bọn họ tự cho là giọng nói của bọn họ rất nhỏ nhưng thính lực của Diệp Sanh cực kỳ tốt, một chữ cũng không rơi toàn bộ đều nghe lọt vào tai.

Cậu không để bụng đóng nắp bút lại. Nếu cậu để ý ngôn luận của người khác thì căn bản cậu không thể lớn lên ở Âm Sơn.

Diệp Sanh tập trung làm việc của mình, đưa bản đồ và sách tuyên truyền cho tân sinh viên.

"Cảm, cảm ơn đàn anh." Gương mặt nữ sinh phơi dưới ánh nắng trở nên đỏ bừng, khẩn trương mà tiếp nhận quyển sách.

Đàn chị bên cạnh thấy cô gái cúi đầu quá nhiều, cầm ô đi ra cười chào hỏi: "Đàn em đi thôi, tôi đưa em về ký túc xá."

Sau khi tiễn người cuối cùng vào buổi sáng, hội sinh viên nhanh chóng chuyển một chiếc quạt điện lớn đặt dưới đất từ ký túc xá đến đây, có người tạm thời thay thế ban của Diệp Sanh để cho Diệp Sanh đến căn tin dùng bữa trước.

Diệp Sanh gật đầu chào tạm biệt, khi rời đi, cậu nghe được sau lưng một nhóm nam sinh đang thảo luận về mình, họ nói về một vài từ cố định, "học sinh cực kỳ nghèo", "tỷ lệ tội phạm", "Âm Sơn" vân vân.

Đối với bọn họ, khi bạn nghèo và yếu đuối thì mọi việc bạn làm đều sai lầm. Sự nhượng bộ của bạn là hèn nhát và bất tài, còn nếu bạn quyết liệt phản ứng lại thì họ coi như bạn đang liều lĩnh và thiếu suy nghĩ. Khi bạn đưa ra yêu cầu, họ nói "Tôi nghèo và tôi có lý"; khi bạn lựa chọn thỏa hiệp, họ lại bắt đầu "tìm cơ hội để tranh cãi với bạn."

Diệp Sanh chưa bao giờ trải qua điều này. Bởi vì những gì cậu phải đối mặt thường là hình thức cướp, đánh đập, ngược đãi và hành hạ đơn giản và thô bạo nhất.

Chỉ là cậu đã nhìn thấy đủ ở Âm Sơn và rằng bần cùng là tội lỗi nguyên thủy.

Bần cùng nguyên tội không chỉ là về vấn đề vật chất mà còn liên quan đến tinh thần. Ngay cả giải trí truyền hình và phương tiện truyền thông hiện nay đều được người giàu kiểm soát. Mặc dù kinh tế và công nghệ ngày càng phát triển, xã hội vẫn thể hiện sự chênh lệch giàu nghèo quá lớn.

Khi băng qua đại lộ, ánh nắng chói chang xuyên qua tán lá xanh tươi, gió mát thổi tung vạt áo Diệp Sanh. Diệp Sanh cúi đầu chơi đùa chùm chìa khóa, tiếng kim loại va vào nhau giòn tan khiến cậu bình tĩnh lại một chút.

Cậu định quay về ký túc xá trước. Trong ngoài hành lang vang lên tiếng dịch chuyển hành lý khắp nơi.

Ở cửa phòng 404, trước khi cậu đến gần, cậu đã nghe thấy một vài người đang nói chuyện bên trong.

"Đại ca, chú hai, hai người ăn cái gì lớn lên nha, sao lại cao như vậy."

"A? Tôi thì cái gì có thể ăn thì ăn."

"Tôi cao 1m83, chú hai có lẽ cũng cao ngang tôi."

"Ha ha, hóa ra bạn cùng phòng của tôi đều là trai đẹp, vậy tại sao mọi người lại không thích nói chuyện trong nhóm tân sinh viên vậy." Người nói chuyện là Trần Cẩn, giọng điệu cực kỳ phức tạp.

Hôm nay hắn còn đặc biệt tạo kiểu cho tóc, mặc một thân toàn hàng hiệu, khí phách hăng hái bước vào ký túc xá. Kết quả khi nhìn đến hai người Vương Tử Hưu cùng Khang Tiểu Tiểu liền trợn tròn mắt.

Sau khi trò chuyện trong nhóm được hai tháng, Trần Cẩn đã có những suy đoán sơ bộ về hai người bạn cùng phòng: Vương Tử Hưu là một chàng trai trung thực và tốt bụng, còn Khang Tiểu Tiểu là một chàng trai ngốc nghếch to con có chút ngây thơ.

Tuy nhiên, trái với tưởng tượng của hắn, Vương Tử Hưu trông như một người lương thiện, chỉ biết học hành chăm chỉ, đeo một cặp kính gọng vàng, nét mặt tuấn tú, nụ cười hiền lành, hiền hậu. Còn Khang Tiểu Tiểu lại là một chàng trai cao ráo, ngốc nghếch, cắt tóc ngắn, tràn đầy năng lượng mặt trời, lông mày rậm và đôi mắt to, vui vẻ và tự tin, là một chàng trai hệ thể thao hoàn toàn cực kỳ đẹp trai.

So với khí chất tự nhiên của hai người bạn cùng phòng này, kiểu tóc và trang phục cố ý của hắn hôm nay trông rất giả tạo. Trần Cẩn cao 1m75 và thường tự nhận mình cao 1m8, tuy nhiên, khi đối mặt với người bạn cùng phòng cao hơn mình gần nửa cái đầu, hắn không thể nói dối được.

Khang Tiểu Tiểu hào sảng giải thích: "Sao tôi lại không thích nói chuyện trong nhóm. Kì nghỉ hè này tôi đi thi bằng lái xe và học bơi, ngoại trừ tin nhắn của nhóm ở ký túc xá, tôi thường không xem các nhóm khác haha, dù sao đám người chưa khai giảng cũng không quen biết ai."

Vương Tử Hưu cười dịu dàng văn nhã: "Tôi cùng suy nghĩ với chú hai."

Trần Cẩn: "......"

Trần Cẩn nhanh chóng giả vờ bình tĩnh, đổi chủ đề: "Ồ, kỳ nghỉ hè của cậu thật thú vị, thi lấy bằng lái xe và học bơi. Không giống như tôi, tôi cái gì cũng chưa làm. Bố tôi đã lôi kéo tôi đi du lịch tự túc ở Châu Âu. Tôi đã đến thăm hơn chục quốc gia và xem phong cảnh đến mức choáng váng."

Khang Tiểu Tiểu thiệt tình khen: "Kỳ nghỉ hè của cậu thú vị hơn tôi rất nhiều."

Vương Tử Hưu thản nhiên cười: "Hai người đều tốt hơn so với tôi, tôi đã chơi game suốt hai tháng hè."

Khang Tiểu Tiểu hứng thú nói: "Wow, Vương à cậu còn chơi game ư, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong."

Vương Tử Hưu nói: "Đúng vậy, tôi chơi các loại trò chơi."

Trần Cẩn cảm thấy mình đã hòa được một ván, lập tức "buông xuống cái tôi", hăng hái hòa mình vào đám đông, trở thành một người vui vẻ, đùa giỡn và làm trò để thư giãn cùng mọi người.

"Đến đi, tối nay chúng ta chơi game, haha, tôi chọn mid và chơi Yasuo cực kỳ mạnh."

Trò chuyện một lúc, Trần Cẩn nhìn sàn nhà sạch sẽ và phòng tắm ban công gọn gàng, vô cùng kinh ngạc: "Vậy là mọi người đã dọn dẹp xong ký túc xá rồi."

Vương Tử Hưu lắc đầu nói: "Không có. Tôi vừa vào đã là cái dạng này, hẳn là chú tư đã dọn dẹp."

Khang Tiểu Tiểu nói: "Lại nói đến chú tư đang ở đâu? Tại sao cả ngày đều không thấy người khác."

Trần Cẩn không để bụng ha ha: "Kỳ nghỉ hè, hắn nhất định vẫn đang đi làm."

Mô hình ký túc xá của Đại học Hoài An là trên là giường dưới là bàn.

Giường của Trần Cẩn đối diện với Diệp Sanh, hắn nhìn bàn của Diệp Sanh quá mức gọn gàng, giả bộ nói: "Nhìn xem, chú tư này thật sự không mang theo bất cứ thứ gì khi đi học, ngay cả máy tính cũng không có."

Hắn cố ý lấy lòng hai người này, nói đùa: "Nếu hỏi tôi, đại ca, cậu không nên đảm nhận nhiệm vụ khó khăn như làm trưởng ký túc xá. Tôi nghĩ chú tư rất thích hợp làm trưởng ký túc xá. Cậu xem, chúng ta còn chưa đến đây cậu ấy đã quét dọn phòng trước. Chú tư này suốt ngày vừa học vừa làm không ở trong phòng ngủ, để cậu ấy làm trưởng ký túc xá cũng có chút cảm giác tồn tại, nếu không có vẻ như chúng ta đang cô lập cậu ấy."

Vương Tử Hưu nói: "Không có việc gì, hồi trung học tôi là lớp trưởng nên có thói quen nhọc lòng."

Trần Cẩn lại mở miệng nói: "Mọi người đã gặp qua chú tư chưa?"

Vương Tử Hưu cùng Khang Tiểu Tiểu lắc đầu.

Trần Cẩn hứng thú bừng bừng nói: "Mọi người nghĩ chú tư sẽ là cái dạng gì?"

Vương Tử Hưu cười khổ: "Sao tôi biết được?"

Trần Cẩn nói: "Trước kia tôi đã xem các video ngắn về Âm Sơn. Tôi cảm thấy cả nam và nữ đều có chiều cao ngang nhau. Họ không được nuôi dưỡng tốt, rất thấp và gầy, khi đi lại thích khom lưng, không dám nhìn thẳng vào ở người khác..."

Nói xong, hắn cố ý làm ra vẻ mặt rất đáng khinh, sau đó cười lớn: "Nghe nói tỷ lệ tội phạm ở Âm Sơn rất cao, cho nên người dân sống ở đó có chút căng thẳng, không nói được. Này mọi người xem xem, chú tư cũng là cái dạng này, ở trong nhóm nửa ngày cũng không nói hai chữ."

Vương Tử Hưu cau mày: "Chú ba, những lời này cậu không cần làm trò nói trước mặt chú tư."

Trần Cẩn nói: "Tôi biết, tôi có chừng mực." Kế hoạch 4 năm đại học của hắn là học tập chăm chỉ và kết nối nhân mạch với mọi người, làm chủ cả EQ và IQ của mình và trở thành một nhân vật phong vân. Một gã mọt sách vâng vâng dạ dạ bước ra từ Âm Sơn không nằm trong vòng bạn bè của hắn.

Cho dù là bạn cùng phòng hắn cũng sẽ không cùng cậu ta nhiều lời. Có những người trời sinh không phải cùng một vòng tròn với mình nên không cần phải lãng phí thời gian.

Trần Cẩn nói: "Đoán xem khi nào chú tư sẽ trở về."

Khang Tiểu Tiểu nói: "Chắc là buổi tối đi."

Trần Cẩn nói: "Thật vất vả. Quả nhiên con nhà nghèo sớm đã phải làm việc để gánh vác cuộc sống."

Nói xong, Trần Cẩn ngồi xổm xuống dọn dẹp thu thập hành lý, Khang Tiểu Tiểu thì vào phòng tắm lấy quần áo từ máy giặt.

Lúc này, có tiếng tay nắm cửa vặn ở cửa. Vương Tử Hưu bị bỏ lại một mình, hắn tưởng có người tới liền đi tới cửa.

"Xin chào, bạn đang tìm ai?"

Một bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn đẩy cửa vào. Vương Tử Hưu nhìn thấy người ở cửa liền ngừng nói, sửng sốt.

Trong phòng bật điều hòa, máy lạnh chạy chậm.

Khi Diệp Sanh nhìn thấy người lạ, cậu ngừng lắc chìa khóa nhưng nhanh chóng phản ứng. Một tay giữ tay nắm cửa, tay kia cầm chìa khóa, cậu đóng cửa lại rồi bước vào.

Hôm nay cậu đi chào đón học sinh mới và mặc chiếc áo do hội sinh viên cấp. Chiếc áo tôn lên trọn vẹn vóc dáng thon gọn và thẳng tắp của chàng trai mười tám tuổi.

Chân của Diệp Sanh rất dài, cậu vừa mới trải qua cái nóng như thiêu đốt trở về, trên người không có chút cảm giác nóng bức nào.

Nguyên tắc mà cậu tuân thủ bây giờ là "đối xử tốt với người khác", vì vậy Diệp Sanh đã lịch sự với bạn cùng phòng mới và gật đầu nói: "Xin chào."

Nhẹ giọng ngắn gọn và rõ ràng.

Vương Tử Hưu không thế nào chú ý đến hot search. Huống chi mỗi lần hot search về ảnh chụp của Diệp Sanh kỳ thật đều không thế nào rõ ràng, lần đầu tiên là sườn mặt, lần thứ hai là giọng nói, lần thứ ba là cảnh quay run run.

Hắn chỉ là khiếp sợ trước ngoại hình xuất chúng và khí chất của người này.

Vương Tử Hưu hoàn toàn không liên tưởng cậu với chú tư.

"Bạn đang tìm người sao?" Vương Tử Hưu hỏi.

Trần Cẩn ở nghe được một thanh âm lạnh lùng, cũng ngẩng đầu lên, vừa nhấc đầu lên thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi mình.

Một người càng để ý cái gì, thì hắn ta sẽ càng so sánh mình với điều đó.

Ví dụ như nói Trần Cẩn.

Khi kết bạn, trước tiên hắn sẽ chú ý đến chiều cao của đối phương, sau đó đánh giá ngoại hình của đối phương, sau đó nhìn vào trang phục của đối phương để đoán gia cảnh của họ, nhưng dường như tất cả cảm giác ưu việt của hắn đều không có chỗ nào để bộc lộ vào lúc này, hắn đã gặp phải một người cường ngạnh.

Rõ ràng hắn đã thu dọn hành lý xong rồi nhưng vẫn không chịu đứng dậy mà chỉ ngồi xổm xuống.

"Aha, người anh em đang tìm người sao?" Trần Cẩn nở một nụ cười thân thiện.

Diệp Sanh trên cơ bản không cần hỏi tên, đều biết những người này tương ứng với ai.

Cậu rũ mắt nhìn Trần Cẩn liếc mắt một cái, bình tĩnh nói: "Tôi không tìm người."

Diệp Sanh nắm lấy chìa khóa đi về phía trước, đôi chân dài thẳng tắp đi ngang qua Trần Cẩn, thản nhiên đặt chiếc chìa khóa trong tay lên bàn với vẻ mặt lạnh lùng.

Cùng với tiếng chìa khóa rơi xuống thanh thúy, đầu Trần Cẩn ong ong.

Diệp Sanh nói: "Xin chào, tôi là Diệp Sanh."

"......"

"......"

Lặng ngắt như tờ.

Khang Tiểu Tiểu lúc này ôm chậu nước trên tay bước ra khỏi phòng tắm, nghe thấy giọng nói đó, hắn rất vui vẻ: "A? Chú tư đã về rồi à?"

Hắn cười ngây ngô bước chân trần ra, và nhìn thấy sự im lặng kỳ quái trong ký túc xá. Vương Tử Hưu kinh ngạc đứng ở cửa, Trần Cẩn sắc mặt như bị sét đánh. Người bạn cùng phòng thứ tư trong ký túc xá, tên đã nghe từ lâu nhưng chưa gặp mặt, đang đứng ở bàn, nghịch với cửa sổ, khuôn mặt nổi bật và sườn mặt như tranh vẽ.

Mạch não của Khang Tiểu Tiểu có chút thẳng, càng xem gương mặt kia càng cảm thấy quen mắt, khó có thể tin mở miệng: "Chú tư, cậu là sinh viên năm nhất vẫn luôn lên hotsearch à?"

"......"

*

Người đến đông đủ, vừa vặn lại là thời gian ăn cơm trưa, mấy người tính toán đi siêu thị mua chút vật dụng hàng ngày, Diệp Sanh cùng bọn họ tiện đường liền cùng nhau đi. Nếu vườn trường bình chọn phòng ngủ tốt nhất thì phòng 404 tuyệt đối sẽ ra mắt với giá trị nhan sắc cực cao. Những anh chàng đẹp trai với phong cách khác nhau đều là phong cảnh đẹp trong khuôn viên trường, đặc biệt là Diệp Sanh, người có vẻ ngoài đơn giản thách thức giới hạn của con người.

Dù Diệp Sanh không thế nào chủ động mở miệng, cơ bản đều là cùng với Khang Tiểu Tiểu và Vương Tử Hưu người hỏi người đáp.

Ngược lại, Trần Cẩn vốn luôn rất năng động đột nhiên trở nên cực kỳ im lặng.

Khang Tiểu Tiểu: "Chú tư, cậu đẹp trai quá, sao cậu không tham gia casting quay phim tuyên truyền?"

Diệp Sanh: "Tôi không thể diễn kịch."

"Không cần diễn, chỉ cần đẹp trai là được. Cậu lên hotsearch ba lần, người cố vấn vẫn chưa tìm cậu à?"

Diệp Sanh: "Đã tìm rồi."

Khang Tiểu Tiểu: "Chết tiệt, người cố vấn đích thân tìm cậu diễn phim tuyên truyền? Vậy cậu dự định đóng vai chính?"

Diệp Sanh thành thật nói:" Không, tôi sẽ không diễn kịch, tôi chỉ đóng vai người qua đường."

Trên thực tế, cậu thậm chí còn không muốn đóng vai một người qua đường.

Diễn cái rắm.

Thật mất mặt xấu hổ.

Diệp Sanh thực sự không muốn lãng phí thời gian thảo luận về ngoại hình của mình nên cậu nhanh chóng chuyển chủ đề với bạn cùng phòng. Trong lúc ăn cơm, nhóm tân sinh viên đã nhắn tin cho cả nhóm, về buổi gặp mặt kín thì đã có người đặt địa điểm, là ở một quán bar gần trường.

Diệp Sanh vốn là người không giỏi giao tiếp và không thích môi trường có nhiều người nên cậu từ chối mà không suy nghĩ vì vẫn còn việc làm. Cậu phải đến nhận ca đón người mới vào lúc bốn giờ chiều, cơm nước xong liền tạm biệt với các bạn cùng phòng. Cậu ngay từ đầu đã không muốn có bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào với bất kỳ ai trong trường đại học, đây có thể là bữa ăn cuối cùng và duy nhất với bạn cùng phòng của anh.

Sau khi cậu rời đi, Vương Tử Hưu vẫn đang cười đùa với Khang Tiểu Tiểu.

"Mọi người không biết tôi đã ngạc nhiên thế nào khi mở cửa khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai."

"Tôi cũng có chút bối rối, lúc trò chuyện trong nhóm còn tưởng chú tư là một kẻ ít nói đáng thương, không ngờ ngoài đời cậu ấy lại ngầu như vậy!"

"Chỉ tiếc chú tư không đi gặp mặt, bằng không tuyệt đối sẽ tăng thêm mặt mũi cho phòng ngủ của chúng ta."

Trần Cẩn im lặng suốt một đường, cuối cùng lên tiếng, giả vờ cười nhẹ: "Hahaha, điều này có chút quá tuyệt đối. Tại sao tôi lại nghĩ chú tư sẽ làm xấu mặt ký túc xá của chúng ta trước?"

"A? Tại sao?"

Trần Cẩn: "Nếu là chia tiền đều lấy không ra, thế cũng không phải là mất mặt sao."

Khang Tiểu Tiểu: "Ách."

Khi Diệp Sanh trở lại chiếc lều đỏ đón người mới, khoảng thời gian nóng nhất của mùa hè đã trôi qua.

Trên con đường chính, mặt trời lặn trên những tòa nhà cao tầng và tiếng ve kêu khàn khàn trên cây.

Sau khi thời tiết mát mẻ, các đàn anh đàn chị ngồi cạnh bắt đầu trò chuyện với nhau.

"Tôi đợi một ngày cũng chưa chờ đến vị đàn em trong truyền thuyết kia. Tôi chỉ muốn nhìn bộ dáng thiên tài kia một chút, tại sao lại khó khăn như vậy."

"Ừm, tôi cảm thấy nếu gia thế của hắn thật sự lợi hại, chuyện nhập học hẳn là đều do hiệu trưởng trực tiếp xử lý, không cần đến báo danh."

"Những gì cậu nói khá có lý, mẹ kiếp, chúng ta đã chờ đợi trong vô vọng."

"Ai, nếu có thể mời vị đàn em kia vào hội học sinh thì tốt rồi, chúng ta sẽ không phải lo lắng về kinh phí hoạt động sau này nữa."

"Tôi có thể vì bộ môn chủ động đi tiếp cận hắn."

"Tôi cũng có thể!"

"Ha hả, các cậu nên lấy được thông tin liên lạc của hắn trước rồi nói chuyện đi."

Một đám người lười biếng thì lười biếng, nơi nào cũng chìm đắm trong sự lười biếng. Chỉ có Diệp Sanh không nói một lời, vẫn luôn đang xem thời gian. Sau buổi chào đón người mới ngày hôm nay, cậu đã triệt để hoàn thành xong nhiệm vụ của cố vấn.

Diệp Sanh bật điện thoại lên và Hoàng Kỳ Kỳ kể cho cậu nghe về đoạn video .

【 Chị đi xem xem, đàn em, tòa nhà thể thao cũ mà em nhắc đến là nơi mỗi lần quay phim tuyên truyền sẽ quay ở đó, là một tòa nhà có kiến trúc mang dấu ấn hàng năm đều quay. 】

【 À đúng rồi, về phim tuyên truyền, gần đây chị đã nói chuyện với một người từ Khoa Xây dựng. Họ đang tổ chức một sự kiện với Khoa Kiến trúc trong tháng này và dự định viết một bài tổng quan về lịch sử của mọi tòa nhà trong khuôn viên trường. Chị nghĩ chúng ta có thể đi theo họ đến đó. Kết hợp mối tình thầm kín với lịch sử trong khuôn viên trường, chàng trai đang theo học ngành kiến ​​trúc, còn cô gái là đàn em cùng trường cấp 3 của anh ấy. Cô chọn học cùng trường đại học với anh chỉ để đi bộ qua những nơi anh từng đi qua. Điểm dừng đầu tiên là nhà thi đấu thể thao cũ! Chị nghĩ lịch sử sáng tạo của nó rất thú vị! 】

Diệp Sanh: "......" Lịch sử thành lập nhà thi đấu thể thao cũ quả thực rất thú vị.

Sau khi Diệp Sanh tắt điện thoại, cậu ngẩng đầu lên và phát hiện một học sinh mới đang đứng trước mặt mình. Họ hẳn là học sinh tốt nghiệp trung học cùng nhau đến báo danh, họ đi cùng với bố mẹ, một hàng khoảng hơn chục người, và đám đông hoàn toàn vây quanh cậu.

Diệp Sanh nhận thư nhập học và tài liệu thông tin và bắt đầu làm việc.

Khi cậu đang bị đám đông vây quanh, một chiếc ô tô màu đen lao vào khuôn viên trường. Ninh Vi Trần ngồi ở ghế sau xe, cụp mắt xuống, nghịch nghịch tờ thông báo nhập học trên tay.

Quản gia Lý đậu xe cách xa quảng trường và nhắc nhở: "Thiếu gia, chúng ta đến rồi."

Ninh Vi Trần nhìn văn phòng chào đón tràn ngập bầu không khí đại học với vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt hoa đào đen tối không rõ. Sau khi xuống xe, hắn nhanh chóng nhận được sự chú ý của rất nhiều "tân sinh viên cùng trường".

Theo lý mà nói, những chuyện như báo danh của sinh viên năm nhất phải do Lý quản gia xử lý, tuy nhiên Ninh Vi Trần đến đây vì một câu của Diệp Sanh "tự mình đi học". Hắn đã từng học đại học một lần trước đây và không có cảm giác gì mới mẻ. Ngay cả đối với hắn mà nói, việc học đại học cũng chỉ là việc hắn cần phải từng bước hoàn thành với tư cách là người thừa kế mà thôi.

Kể từ khi chiếc Maybach này bước vào khuôn viên trường, đã có vô số người nhìn chăm chú vào nó.

Một nhóm người trong hội sinh viên cũng hoàn toàn bị sốc.

"Chúa ơi, đám tân sinh viên này có nhiều người giàu đến vậy sao?!"

"Chiếc xe này thật sự rất đẹp."

"Lại là một vị đại thiếu gia."

Mà lúc Ninh Vi Trần xuống xe. Trong phút chốc, mọi ồn ào náo nhiệt dường như yên tĩnh lại. Mọi người không nói nên lời, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Có một số người dường như sinh ra liền chú định là thiên chi kiêu tử, bị mọi người nhìn chăm chú.

Gió đêm hè thổi nhẹ, cho đến khi Ninh Vi Trần đến gần, một số đàn anh đàn chị trong hội sinh viên vẫn còn ngơ ngác cầm điện thoại di động quay video.

"Có thể đừng quay máy ảnh về phía tôi, cảm ơn."

Ninh Vi Trần hơi giơ tay lên, nhẹ giọng nói. Bàn tay của hắn rất đẹp, cốt cách rõ ràng, thon dài trắng nõn.

"A, thực xin lỗi!" Một nhóm người lập tức đỏ mặt, buông điện thoại di động xuống.

Ninh Vi Trần nhìn chung quanh, thấy không có người mình muốn gặp, liền quay mặt đi. Hắn đưa thông tin cho người bên cạnh, cúi đầu nhìn thấy một tờ giấy, nói: "Ký tên ở chỗ này sao?"

"Ừ, đúng vậy."

Ninh Vi Trần dùng ngón tay cầm bút, lưu loát nhanh chóng ký tên mình lên giấy, nét chữ rất tao nhã, giống như không phải đang ký một bản danh sách báo danh mà là một thỏa thuận đàm phán.

"Đàn em, cậu ký tên xong thì có thể rời đi. Đây, đây là sổ tay tuyên truyền của chúng tôi, cậu có thể cầm lấy và đọc."

Một số người trong hội sinh viên có khả năng nói chuyện khá tốt.

Ninh Vi Trần: "Không cần."

Sau khi Ninh Vi Trần báo danh xong, vừa định đi "tranh công" với Diệp Sanh, hỏi cậu đang ở đâu, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy biển người mênh mông sinh viên cùng người nhà đã tan cuộc bên kia, Diệp Sanh đang đứng một mình cúi đầu sửa sang tư liệu.

Ninh Vi Trần đứng ở tại chỗ, li3m răng cười nhẹ.

Diệp Sanh đang sắp xếp thông tin, còn Ninh Vi Trần thì mỉm cười nhìn.

Tuy nhiên, vì sự xuất hiện của hắn mà hội sinh viên đã bùng nổ.

【 Con mẹ nó, con mẹ nó, thật sự rất đẹp trai! Rất đẹp trai! Thì ra có một số người thật sự có thể giết người bằng ánh mắt. 】

【 Tôi cũng không dám cùng hắn đối diện huhuhuhu 】

【 Phóng đại quá vậy??? 】

【 Ừ, phóng đại như vậy đấy. Rõ ràng hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng tôi cảm thấy hắn đã nói tất cả mọi thứ. 】

【 Đúng đúng đúng chính là cảm giác này. Tôi chỉ nghĩ là gen của con đại gia thì tốt, đẹp trai, nhưng không ngờ hắn ta lại đẹp trai như vậy, đẹp ngang hàng với đàn em Diệp Sanh! 】

【 Sự khác biệt là một người khiến bạn chỉ dám nhìn từ xa, một người nháy mắt khiến bạn rơi vào bể tình. 】

【 Huhuhuhu thì ra là mắt đào hoa, nhìn ai đều ẩn chứa tình cảm. 】

【 Gia thế ưu việt, thiếu niên thiên tài, lại là một người nổi bật trong khối sinh viên năm nhất. 】

【 Theo miêu tả của mọi người, vị công tử Ninh gia này thoạt nhìn tính cách cũng không tệ lắm. Ha, thật là kỳ quái, người có tiền thì không thể hiện cái gì, người không có tiền lại tỏ ra kiêu ngạo muốn chết. 】

【 ách, cũng không cần thiết phải nói như vậy......】

【? Tôi một chút đều không cảm thấy tính cách của vị thiếu gia này tốt. Hắn chỉ nhìn chúng tôi một lúc đầu, sau đó suốt quãng đường còn lại chẳng thèm nhìn chúng tôi một cách nghiêm túc. 】

【 Ở cùng hắn có khó đến đâu, cũng không đến mức một ngày từ trên xuống dưới một câu đều không nói đi. Tính tình của Diệp Sanh thật sự rất không tốt. Thật ra khá châm chọc, trước đó tôi nhìn ba lần lên hotsearch kia đã phiền muốn chết, hôm qua mấy người nói sôi nổi tôi cũng không dám nói cái gì. Nhưng hiện tại có vị đàn em mới này để đối chiếu thì mấy người liền biết Diệp Sanh giả thanh cao biết bao nhiêu. 】

【 Gia thế bằng cấp của người ta có thể treo hắn lên đánh cũng không kiêu ngạo như vậy. 】

Người này còn đang bùm bùm dẫm đạp người ta, phát ra lệ khí của mình.

Khi hắn không thể so sánh vơi Diệp Sanh về ngoại hình thì hắn liền dùng một người có ngoại hình không sai biệt lắm với Diệp Sanh để kéo vào dẫm đạp nhục mạ để thỏa mãn chính mình.

Đột nhiên có người trong nhóm lên tiếng.

【 ách, vị tân sinh viên kia hình như đang hướng tới chỗ của đàn em Diệp Sanh. 】

【??? 】

【???? 】

Sau khi sửa sang lại tư liệu, Diệp Sanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt nhìn cậu chăm chú mà cậu đã sớm nhận thấy nhưng lại phớt lờ.

Ninh Vi Trần thấy cậu nhìn lại, nhoẻn miệng cười, đi tới.

Đôi mắt đào hoa của hắn cong lên, cười nói.

"Em đến đây để báo danh, bây giờ em có thể mời anh đi ăn tối được không, anh trai."

Giọng điệu lưu luyến dịu dàng, ánh mắt lại tràn ngập ái muội cùng trêu chọc.

---Editor muốn nói---

Dịch tới đây đến phần lão đại lão nhị thì mình xin quỳ xuống xin lỗi vì phát hiện ra mình có thể dịch thành đại ca chú hai chú ba chú tư các kiểu để nó có vẻ "thuần việt" hơn một chút *quỳ xin lỗi* mình sẽ cố tìm lại những chương trước để sửa lại huhu hãy tha thứ cho con người có vốn tiếng Việt không tốt.

btw mê Ninh Ninh quá huhu một câu của Sanh Sanh mà đến trường luôn niên hạ công tranh công moe moe moe moeeeeeeeeee


Đọc truyện chữ Full