*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một ngày Diệp Sanh ngồi trong lều đón tân sinh viên thì hiện tại có chút khát nước. Cậu mở bình nước ra và ngửa đầu uống một ngụm. Cậu lau đi nước ở khoé miệng, ánh mắt đen lạnh lẽo nhìn về phía vách tường nhà thi đấu cũ.
Toà nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm như vậy hiện giờ im lặng dưới ánh trăng như một bóng ma lớn.
Ninh Vi Trần chán đến chết, hỏi: "Anh muốn mang em đi vào sao?"
"Vào không được." Diệp Sanh lắc đầu mở miệng: "Nhà thi đấu cũ chỉ mở cửa trong những trường hợp đặc biệt."
Diệp Sanh đặt chai nước khoáng lên ghế, đi về phía trước vài bước, lấy điện thoại di động ra, mở Search và chụp ảnh tòa nhà thể thao cũ. Phạm vi hiển thị ảnh quá lớn và Search không hiển thị gì.
Ninh Vi Trần ở phía sau cậu, mỉm cười chớp chớp mắt: "Anh, nếu anh cần, hiện tại em có thể làm cho nó trở thành trường hợp đặc biệt."
Diệp Sanh: "..." Ồ, cậu suýt quên mất, Ninh Vi Trần chính là người có thể trực tiếp mua biệt thự La Hồ và đất đai ở đại học Hoài An.
Diệp Sanh: "Không, trước tiên hãy tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra năm đó ở đây."
Ninh Vi Trần nghi hoặc: "Tại sao anh lại có hứng thú với nơi này?"
Diệp Sanh nghĩ nghĩ, cũng không có giấu giếm hắn, nói: "Một loại trực giác. Nhà thi đấu cũ cho tôi cảm giác tương tự như hồ tình nhân."
Môi mỏng của cậu sau khi được thấm nước lại trở nên ửng hồng.
Ninh Vi Trần nhìn chằm chằm cậu: "Anh đang cảm thấy ở đây cũng có thứ kỳ quái do chính Cố Sự Đại Vương viết ra sao?"
"Ừ." Diệp Sanh gật gật đầu.
Kể từ khi ở trên đoàn tàu từ Âm Sơn lần đầu tiên cậu tiếp xúc với Cố Sự Đại Vương, cậu dường như có bản năng trực giác đối với loại hơi thở này.
Ninh Vi Trần mỉm cười: "Cho nên chỉ có hai chúng ta đi điều tra Cố Sự Đại Vương."
Diệp Sanh liếc nhìn hắn: "Cậu muốn để Cục Phi tự nhiên can thiệp vào?"
Ninh Vi Trần lắc đầu, khẽ cười một tiếng nói: "Làm sao có thể. Đây là cuộc hẹn hò riêng của hai chúng ta mà."
Diệp Sanh thấy chai nước khoáng trong tay hắn cũng không mở ra, trầm mặc một lái mới nói: "Chúng ta đi ăn tối đi."
Ninh Vi Trần gật đầu, chậm rãi đi theo Diệp Sanh đi đến phố ẩm thực cạnh trường học.
Hai tháng qua, mỗi bữa ăn của Diệp Sanh đều rất đơn giản, nếu ăn ở căn tin thì ăn ngay tại chỗ, nếu mua ở khu ẩm thực thì sẽ mang về ký túc xá.
Lần này, Diệp Sanh phải giảm tốc độ bước chân sau khi đưa Ninh Vi Trần đi ăn.
Cậu cũng không biết bữa tối nên ăn gì nên chỉ tùy tiện tìm một tiệm mì sợi rồi bước vào.
Trong tiệm mì sợi chứa đầy sinh viên từ các trường đại học gần đó.
Loại quán ăn nhỏ trên con phố này chật hẹp và ồn ào. Chiếc bàn dù có sạch đến đâu thì dường như vẫn có một lớp dầu mỏng bám trên đó. Không có điều hòa, trên sàn có quạt điện thổi ầm ĩ, ông chủ ở bên trong vội đến khí thế ngất trời, khắp nơi đều có mùi vị pháo hoa của nhân gian.
"Ăn cái gì?" Diệp Sanh nói.
Ninh Vi Trần mỉm cười, không hề kén chọn: "Cái gì em cũng ăn được."
Diệp Sanh gọi hai chén mì thịt bò.
Sau khi nhận thẻ đặt món, cậu chọn một cái bàn và ngồi xuống.
Cái bàn đặt ở tận cùng bên trong quán ăn, được phủ một tấm vải bố sạch sẽ, và một số đồ đạc chồng chất vừa vặn đủ để giúp bọn họ ngăn cản tầm mắt của người khác.
Ninh Vi Trần trầm ngâm nhìn bốn phía, cười nói: "Anh trai, nếu anh không thích bị người khác vây xem thì sau này để em quyết định địa điểm ăn uống. Nhà hàng em chọn sẽ không bao giờ bị người khác quấy rầy."
Diệp Sanh: "......"
Nhà hàng mà Ninh Vi Trần chọn chắc chắn sẽ không có người dư thừa, giá một bữa ăn có thể giúp cậu kiếm được một tháng tiền lương, thậm chí một năm tiền lương. Nó đắt đến mức cậu cảm thấy như mình đang bị đánh cướp. Rõ ràng là làm ăn cướp nhưng nhà hàng vẫn thưởng cho bạn một bát cơm, quả là một việc làm có lương tâm.
Kể từ lần cuối cậu biết về chi phí một đêm tại khách sạn Nguyệt Thành, Diệp Sanh không còn tin tưởng vào quan điểm của Ninh Vi Trần về việc tiêu dùng nữa.
Diệp Sanh khóe miệng giật giật: "Không được, từ nay về sau cậu ăn của cậu, tôi ăn của tôi."
Nếu không phải vì Ninh Vi Trần thì bây giờ cậu đã xách theo hộp đóng gói quay trở về ký túc xá.
Ninh Vi Trần nghĩ nghĩ nói: "Anh trên danh nghĩa đã là hôn phu của em, không cần xa cách với em như vậy."
Diệp Sanh: "Lời này lừa lừa Cục Phi tự nhiên còn chưa tính. Khi chỉ có hai chúng ta thì cậu câm miệng đi."
Ninh Vi Trần đối với câu trả lời của cậu không có chút kinh ngạc, hắn chống cằm nhìn cậu, đôi mắt đào cong lên mỉm cười, ánh mắt sâu không lường được.
Chẳng mấy chốc, mì thịt bò nóng hôi hổi đã được dọn lên.
Diệp Sanh dùng đũa khuấy nước canh trước, thấy Ninh Vi Trần còn ở đó không nhúc nhích, cau mày hỏi: "Cậu không biết dùng đũa à?"
Ninh Vi Trần mỉm cười: "Đương nhiên em biết dùng."
Hắn nhanh chóng triển lãm cho Diệp Sanh xem cách hắn sử dụng đũa.
Ngón tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo cầm hai chiếc đũa gỗ, hắn duỗi tay về phía trước gắp hết rau mùi trong bát của Diệp Sanh.
Diệp Sanh: "?"
Diệp Sênh: "..." Lúc cậu vừa bước vào đã nhìn thấy một đôi nam nữ đang làm việc này.
Lực độ cầm đũa của Diệp Sanh lập tức tăng lên, trực tiếp cắt đứt sợi mì.
Cậu nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi người, giọng điệu lãnh đạm, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm: "Ninh Vi Trần, tôi không kén ăn, cái gì tôi cũng ăn được."
Cậu biết ở đây có người không thích ăn rau mùi, sầu riêng, hành, gừng, tỏi, người ăn thì rất thích, người không ăn thì rất ghét.
Nhưng Diệp Sanh không thuộc về bên nào cả. Hồi nhỏ cậu thường đói đến mức ăn cả vỏ cây, khi đói thì ăn gì cũng không có cảm giác thích thú.
Theo cậu, đồ ăn nào có thể ăn vào bụng đều là thứ tốt, vứt đi sẽ rất lãng phí.
Ninh Vi Trần nói: "Em biết." Nhưng động tác của hắn vẫn không dừng lại. Hắn chống cằm và chậm rãi giúp cậu lấy ớt, thì là và hành lá ra khỏi bát.
Diệp Sanh nhịn không được việc hắn lãng phí đồ ăn như vậy: "Cậu định đổi bát với tôi à?"
Ninh Vi Trần nói: "Không có."
Hắn đặt đũa xuống, cười nói: "Em chỉ vừa mới nhớ ra trước đây đọc sách nói rằng khi mang thai không được ăn rau mùi và ớt. Anh à, cho dù anh không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ đến con cái của chúng ta mà."
Diệp Sanh: "......"
Diệp Sanh: "............"
Đúng lúc này, bà chủ nhà bưng một đống đậu phộng và cá khô nhỏ đi tới. Bà nhìn hai anh chàng đẹp trai vừa mắt, cười nói: "Hai anh chàng đẹp trai, đây là cá khô chúng ta làm ở nhà. Hôm nay Đại học Hoài An khai giảng, chúng ta cũng làm một số hoạt động nhỏ trong quán nên đưa cho cậu hai cái đ ĩa này đến bàn."
Ninh Vi Trần cười nói: "Cám ơn bà chủ."
Bà chủ quán vô cùng ấn tượng với hắn, vui vẻ nói: "Anh chàng đẹp trai, hai người có muốn thêm gì nữa không?"
Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Thêm một bát mì nữa."
Bà chủ: "Hả?"
Ninh Vi Thần nhìn mắt Diệp Sanh, cười nói: "Thật xin lỗi, bà chủ, vừa mới gọi món, tôi quên mất bạn tôi có nhiều thứ kiêng kỵ, chúng tôi gọi thêm một bát nữa đi, anh ấy không ăn cay, tỏi, tiêu, cũng không ăn rau mùi. Ở đây có món nào thanh đạm hơn không? Cho ít dầu bớt muối đi. À, bây giờ anh ấy không ăn đồ chua nên không nên ăn những thứ như bắp cải muối, mù tạt ngâm, đậu phụ, vân vân."
Bà chủ quán: "..." Yêu cầu hay, ăn kiêng hết tất cả mọi thứ thế nhưng bà tìm không thấy trong tiệm còn có thứ gì có thể làm.
Bà chủ quán lo lắng hỏi: "Bạn của cậu là bị bệnh, cậu ấy đang trong thời kỳ hồi phục à?"
Ninh Vi Trần đang định mở miệng nói chuyện. Diệp Sanh đã đặt đũa xuống nhìn bà chủ: "Ừ, hắn vừa trải qua một cuộc phẫu thuật cắt bỏ não. Xin hãy kiên nhẫn, bà chủ."
Bà chủ: "......"
Diệp Sanh: "Bà chủ, thêm một chén mì thịt bò đi, thêm rau thơm thêm hành tỏi thêm cải bẹ thêm chao. Nhiều cay, có thể có bao nhiêu cay thì có bao nhiêu cay cảm ơn."
Bà chủ: "............" Các người thật sự làm khó tôi rồi.
Ninh Vi Trần không nói chuyện, khóe môi ngậm cười, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Diệp Sanh.
Bà chủ quán nhất thời không thể quyết định được, không biết hai người đang làm gì, nhìn Ninh Vi Trần nói: "Anh chàng đẹp trai hai người."
Ninh Vi Thần nhẹ giọng nói: "Nghe theo anh ấy."
Nói xong, hắn mỉm cười nhìn qua, giọng điệu có chút nghi ngờ, lại có chút nghiêm túc: "Anh trai, gần đây anh rất thích ăn cay phải không?"
Diệp Sanh ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ là nhìn hắn khó chịu: "Đúng vậy."
Ninh Vi Trần gật đầu: "Ồ, kia xem như là một điềm báo tốt. Chẳng phải ngày xưa Trung Quốc có câu nói gọi là nam chua nữ cay. Nếu anh thích ăn cay có nghĩa là..."
"......"
Cmn!
Da đầu Diệp Sanh tê dại, không chút nghĩ ngợi kẹp lên một hạt đậu phộng trực tiếp cách bàn nhét vào trong miệng hắn, ngăn cản lời Ninh Vi Trần muốn nói.
Bà chủ quán vẫn đang ở bên cạnh cầm sổ ghi chép để ghi lại yêu cầu, lập tức bối rối trước lời nói gây sốc của Ninh Vi Trần. Bà chợt mở to mắt ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn hai anh chàng đẹp trai chói lóa này.
Diệp Sanh mặt không biểu tình nói: "Bà chủ, bàn của chúng tôi không có việc gì."
"Ồ...."
Bà chủ quán cầm thực đơn rồi ngơ ngác rời đi.
Diệp Sanh rút tay lại, nhưng chiếc đũa lại bị Ninh Vi Trần dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn.
Ninh Vi Trần ngậm hạt đậu phộng trên đầu lưỡi, cho vào miệng, nhai xuống cổ họng, động tác rất chậm rãi, ánh mắt mỉm cười nhìn cậu, mỗi động tác của hắn dường như đều bị nhiễm một chút h@m muốn khó tả nào đó.
"......"
Diệp Sanh khóe miệng giật giật, nhanh chóng lấy đũa ra.
Sau khi cậu lấy đũa ra, Ninh Vi Trần nhịn không được, chống khuỷu tay lên bàn, cười rất lâu.
Diệp Sanh vẻ mặt lạnh lùng nói: "Hiện tại chúng ta thật sự phải đổi bát."
Cậu trực tiếp cầm chén cùng đũa rồi đổi chỗ.
Kỳ thật Ninh Vi Trần căn bản cũng không đói bụng, cũng không có ý định ăn tối ở quán ăn này.
Hắn đã cười đủ rồi và hỏi: "Diệp Sanh, anh có thực sự kỳ thị người đồng tính không?"
Diệp Sanh: "Vốn dĩ chỉ là không tiếp xúc qua. May mắn có cậu mà tôi thật sự sợ người đồng tính."
"Ồ, phải không?" Ninh Vi Trần hất cằm lên, đột nhiên nói: "Bà chủ đang nhìn chúng ta."
Diệp Sanh chửi nhỏ: "Cậu còn có mặt mũi nói, chính là chuyện tốt do cậu làm."
Ninh Vi Trần cười nói: "Anh quay đầu lại nhìn xem, ánh mắt của bà không phải loại anh nghĩ."
Diệp Sanh quay đầu lại, nhìn thấy bà chủ quán đang mặt mày hớn hở nói chuyện với con trai làm nhân viên thu ngân.
Tầm mắt bà nhìn về phía bọn họ bên này cũng không phải là kinh ngạc cổ quái mà là hâm mộ và cười thiện ý.
Thính giác của Diệp Sanh rất tốt, trong thanh âm xôn xao của tiếng quạt cũng biết bà chủ quán đang nói về bàn ăn của bọn họ.
Bà cho rằng vừa rồi bọn họ đang đùa giỡn.
Bà nói quan hệ của bọn họ chắc hẳn rất thân thiết.
Diệp Sanh hơi sửng sốt.
Trên thực tế, cậu chưa bao giờ ăn tối cùng người khác, khi ăn tối với Hoàng Kỳ Kỳ và Hạ Văn Thạch, trong suốt quá trình cậu đều trả lời bất cứ điều gì họ hỏi. Ngoài ra, Diệp Sanh sẽ không nói thêm lời nào nữa. Tầm mắt của người khác khiến cậu khó chịu và cậu sẽ lựa chọn xem nhẹ điều đó. Đa phần thời gian, Diệp Sanh đều cảm thấy mình không hợp với xã hội loài người. Cậu giống như một con quái vật đội lốt con người.
Nhưng Ninh Vi Trần thì khác. Ning Weichen và cái xã hội này hợp nhau đến mức gần như kỳ lạ. Hắn có thể đối xử với mọi người một cách dễ dàng và bình tĩnh trong mọi tình huống.
Ngay cả khi Diệp Sanh ở bên hắn, mọi thứ đều trở nên "bình thường". Trong quán ăn này, cậu chỉ là một sinh viên đại học bình thường đi ăn cùng bạn bè thân thiết sau giờ học. Một người bình thường trong số tất cả chúng sinh bình thường.
"..." Điều đó đủ mỉa mai. Ai có thể nhận ra rằng sự "bình thường" này là do Ninh Vi Trần, một kẻ điên thậm chí còn không bình thường hơn so với cậu mang đến.
Ninh Vi Trần nói: "Anh đang suy nghĩ cái gì?"
Diệp Sanh đưa một hạt đậu phộng vào miệng, nói: "Không có gì."
Sau khi rời khỏi quán mì, Diệp Sanh định quay lại trường học, nhưng Ninh Vi Trần nói cậu nên đến chỗ hắn uống thuốc trước. Diệp Sanh lúc này mới nhớ tới, cậu còn muốn uống thuốc do Andrew kê.
Kết quả là trong lúc chờ đèn đỏ, oan gia ngõ hẹp, Diệp Sanh đã gặp Trần Cẩn.
Một nhóm nam nữ bên cạnh Trần Cẩn đều ăn mặc chỉnh tề, có lẽ là tân sinh viên đang hò hét đi dự tiệc.