TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 124: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(24)

"Kẻ rình coi?!"

Sắc mặt bà chủ nhà thay đổi: "Được rồi, tôi biết những tên quỷ nghèo này đều không có gì tốt, thật không biết xấu hổ, bọn họ dám làm chuyện này trong nhà tôi, thật không biết xấu hổ."

Ninh Vi Trần lấy chùm chìa khóa ra, cười nói: "Tôi tìm thấy nó trên tầng 2. Hẳn là có kẻ rình coi đã trộm nó từ trong phòng bà."

Để chiếm được lòng tin của bà chủ nhà, Ninh Vi Trần cười giải thích: "Sáng sớm khi chúng tôi xuống, thấy cửa phòng 203 mở, khi bước vào thì thấy chìa khóa rơi trên mặt đất. Chúng tôi tưởng đó là kẻ trộm, cho đến khi nhìn vào camera trên tường, tôi mới nhận ra rằng trong số chúng ta chắc chắn có kẻ rình coi."

"Phòng 203 có camera à?!" Chủ nhà đã tức giận đến nói lắp bắp, khi nhìn thấy chùm chìa khóa, nghe được câu nói này, đồng tử của bà ta co rút lại một phần. Chủ nhà trở nên tức giận.

Bà ta giống như một con thú bị xâm chiếm lãnh thổ, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt đáng sợ và hung dữ, bà ta nắm chặt chìa khóa và nói những lời từ trong kẽ răng.

"Con khốn! Con khốn! Con chuột chết trong cống này, tên khốn chết tiệt này, tôi nhất định phải tìm ra và gi ết chết hắn!"

Đối với chủ nhà, bà ta là người sợ kẻ rình coi vào thuê nhà nhất. Bởi vì bà ta cũng có một bí mật. Và một khi bí mật của bà ta bị lộ, tòa nhà quanh co quý giá của bà sẽ bị phá hủy.

Khi Diệp Sanh nghe thấy Ninh Vi Trần nói "kẻ rình coi", cậu mơ hồ biết hắn sẽ làm gì tiếp theo. Trải qua khoảng thời gian này, Ninh Vi Trần không chỉ hiểu rõ cậu hơn mà cậu còn quen thuộc hơn với Ninh Vi Trần.

Dương Tông đều trợn mắt há hốc mồm, Ninh Vi Trần đổi trắng thay đen nói trong biệt thự có kẻ rình coi, nhưng rõ ràng hắn đã lấy trộm chìa khóa. Boss không phải là muốn dâng hắn ta lên để làm hài lòng bà già phải không? Dương Tông sợ hãi đến tái mặt, cố gắng cầu xin tha thứ: "Anh..."

Lạc Hưng Ngôn đã chán đồng đội heo lắm rồi, sợ Dương Tông làm chuyện xấu nên chỉ túm cổ áo hắn ta kéo sang một bên.

"Im đi! Khi không cho cậu nói chuyện thì không được nói chuyện!"

Dương Tông cay đắng ngậm miệng.

Ninh Vi Trần nói: "Phòng 203 đã bị mở ra."

Chủ nhà bước lên tầng hai.

Cửa phòng 203 vẫn chưa đóng.

Bà ta tức giận đá đổ chậu hoa bên cạnh rồi đi vào nhìn vào camera nhãn cầu phía trên tủ.

Chủ nhà hét lên, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo!

Bà ta có vóc dáng thấp bé nên tìm một chiếc ghế, khom người giẫm lên, hai mắt đỏ ngầu, moi camera ra khỏi lỗ, như thể đang moi nhãn cầu ra khỏi mặt người vậy.

Như đã đề cập trong 《 Mắt Của Người Khác, Lưỡi Của Người Khác 》, đây gọi là Eyes, là chiếc máy ảnh đã tụt hậu so với thị trường từ lâu, không có ưu điểm gì ngoài giá rẻ.

Khoảng cách truyền của Eyes bị hạn chế và cần có cáp để kết nối màn hình. Công bằng mà nói thì việc dùng Eyes để theo dõi lén lút là một điều hết sức ngu ngốc, vì nó sẽ có một sợi dây dài bị lộ ra, rất dễ bị phát hiện. Nhưng ở biệt thự Trường Minh, không có máy theo dõi nào phù hợp với nơi này hơn chiếc Eyes này.

Bởi vì những sợi dây trong biệt thự Trường Minh đều được kéo ngẫu nhiên và phức tạp.

Trên trần nhà có những vết mốc đen, rêu ẩm ướt, các khối tường thỉnh thoảng rơi ra. Những sợi dây cạnh bóng đèn điện ở giữa phòng không thể phân loại rõ ràng, đến phía trên tủ tường còn có những sợi dây xoắn ngoằn ngoèo, giống như một con rắn đen quấn chặt, bạn không thể phân ra hướng của nó hoặc đầu hoặc đuôi của nó.

"Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!" Chủ nhà giật mạnh sợi dây, hy vọng lần theo manh mối để tìm ra kẻ rình coi chết tiệt. Nhưng chẳng bao lâu sau, bà ta đã bị đánh bại bởi những mạch điện phức tạp trong tòa nhà quanh co. Bà chủ nhà không biết đâu là đường dây giám sát.

Chủ nhà sắp tức chết rồi.

Ninh Vi Trần nhìn chung quanh, cười nói: "Hắn lắp máy theo dõi trong phòng Trình Tiểu Thất, chắc hẳn hắn biết những thứ có giá trị để ở đâu. Giường, tủ, hộp đều đã bị lục lọi, xem ra hắn đã sớm có tính toán trước. Trình Tiểu Thất vừa mới tính tiền thuê nhà, còn chưa kịp dọn dẹp đồ đạc hắn đã tới đây."

Bà chủ nhà nói: "Thật sự có kẻ rình coi! Tôi phải tìm ra con chuột đáng chết này! Tôi phải tìm ra nó!" Bà chủ nhà nhìn xuống chùm chìa khóa, nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt càng vặn vẹo: "Hắn bằng cách nào lấy trộm được chìa khóa trong phòng tôi! Tên khốn này cũng lắp màn hình trong phòng tôi à? Không!"

Bà ta nhảy khỏi ghế, suýt gãi nứt mắt, cúi người rồi vội vàng đi xuống lầu.

Sau khi bà chủ nhà đi xuống lầu, Dương Tông rốt cuộc có thể mở miệng, sắp khóc: "Boss, ngài đang làm gì vậy?"

Hù chết hắn, hắn gần như nghĩ rằng mình sắp bị bán.

Nhưng Lạc Hưng Ngôn rất nhanh liền hiểu ra mấu chốt: "Cậu muốn gây ra nội chiến giữa những người thuê phòng trong biệt thự Trường Minh sao?"

Khi Lạc Hưng Ngôn nói ra từ "nội chiến", anh ta sửng sốt khi nghĩ đến điều gì đó.

Anh nhớ lại những gì anh đã thấy khi quay lại đêm qua:

Chủ nhà cầm búa bất đắc dĩ lấy camera toilet ra với vẻ mặt xụ xuống. Bên cạnh họ là một nhóm người thuê phòng với những biểu cảm khác nhau, đang khoanh tay nhìn bà ta diễn trò. Khi trời tối, những người thuê phòng ở biệt thự Trường Minh thường trở về phòng, lười nhìn khuôn mặt như đã chết của bà lão ở tầng một.

Nhưng hôm qua, bọn họ hiếm khi ở lại dưới lầu lâu như vậy.

Bởi vì cãi nhau.

Đúng vậy, bởi vì cãi nhau.

Ninh Vi Trần thản nhiên nói.

"Ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, cốt truyện quan trọng hơn luật lệ."

Lạc Hưng Ngôn ngừng nói.

Bọn họ luôn coi 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》là nơi nguy hiểm cấp S để vượt qua.

Đối với họ, ban ngày người thuê phòng thế nào không quan trọng, họ chỉ quan tâm đ ến ban đêm.

Rốt cuộc, chỉ đến ban đêm, những người thuê phòng mới biến thành những kẻ dị giáo cực kỳ đáng sợ với những dị năng hoang đường quỷ quyệt.

Sự mê hoặc và vướng víu của Quả Bóng Đầu Người; Phình Bụng nuốt chửng và miệng đầy máu; Cõng Xác thế mạng hoặc bong bóng độc; Cậu bé mộng du, vẽ mắt; tiếng khóc của Người Vợ Tuyệt Vọng, giọng khóc có thể tấn công, và Vương Tiểu Bàn thay da, dùng sách ăn người.

Mỗi người trong số họ đều đáng sợ sởn tóc gáy.

Có vẻ như ý nghĩa duy nhất của sự tồn tại của những người thuê phòng là biến thành những kẻ dị giáo và giết họ vào ban đêm.

Nhưng thật là như vậy sao?

Họ bị kéo vào không gian này mà không thể làm bất kỳ sự phản kháng nào trong Trung tâm mua sắm Gia Hòa, nếu khả năng của Cố Sự Đại Vương thực sự bi3n thái đến vậy, hắn ta có thể tùy ý kéo mọi người vào một không gian và tạo ra một đám dị giáo cấp A và cấp A+ để săn lùng họ. Khi đó hắn không cần phải trốn tránh Cục Phi tự nhiên và trốn trong bóng tối.

Sức mạnh của Cố Sự Đại Vương đến từ những câu chuyện.

Đối với người điều hành diễn đàn thứ bảy, cốt truyện luôn lấn át các quy tắc.

Nói cách khác, cốt truyện là quy luật ban đầu của thế giới.

"Cốt truyện? Nhưng đây là mười câu chuyện ma thành thị." Lạc Hưng Ngôn nói: "Tại tầng hầm của nhà thi đấu thể thao cũ, chúng ta đã biết toàn bộ câu chuyện cổ tích trước khi có thể sử dụng phần kết để giải quyết chúng. Nhưng ở đây, bảy câu chuyện về những người thuê nhà của biệt thự Trường Minh đều không có kết cục. Chẳng lẽ câu trả lời nằm ở 《 Ngoài Quan Tài, Trong Quan Tài 》? Chúng ta cần đến Tạp chí Chuyện Xưa và hỏi bài thứ mười là về cái gì?"

"Không, Tạp chí Chuyện Xưa không ai biết 《 Ngoài Quan Tài, Trong Quan Tài 》 viết về cái gì." Diệp Sanh đột nhiên bình tĩnh nói.

Ngày hôm đó cậu và Ninh Vi Trần đã hỏi qua nội dung của 《 Ngoài Quan Tài, Trong Quan Tài 》.

Ninh Vi Trần sửng sốt, cười rạng rỡ: "Bảo bối, cuối cùng anh cũng có thể nói chuyện."

Diệp Sanh không để ý tới hắn, cực kỳ lạnh lùng nói: "Một câu chuyện không có cốt truyện, thì thứ quan trọng thứ hai chính là nhân vật."

Giọng điệu của cậu không có thăng trầm, bởi vì giọng nói của cậu vừa mới khôi phục, mềm mại chậm rãi, lạnh lùng như nước lặng không hề tạo sóng.

Diệp Sanh tắt điện thoại, đôi mắt hạnh lạnh lùng nhìn bầu trời vuông vức ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "《 Thành Phố Kỳ Lạ 》là một bộ truyện dài tập. Trình Tiểu Thất dùng bảy chương để viết về mỗi người thuê phòng trong biệt thự. Mỗi người thuê phòng đều là một nhân vật chính. Chúng ta đã bắt đầu sai hướng. Họ là đối tượng chính vào ban ngày và họ đáng được chú ý vào ban ngày hơn là vào ban đêm."

Dương Tông hoàn toàn sửng sốt, nhìn Diệp Sanh lắp bắp nói: "Vậy chúng ta cần phải hiểu rõ lai lịch và quá khứ của những khách thuê rồi đánh bại từng tên một? Nhưng đã quá muộn rồi, chúng ta chỉ còn lại nửa ngày."

Diệp Sanh không phải là người thích trả lời câu hỏi của người khác, nhưng dạo này cậu gần như phát điên vì im lặng. Vì vậy, Diệp Sanh không còn bất đắc dĩ mặc kệ như trước nữa, Diệp Sanh giải thích: "Biết về cuộc đời và quá khứ của họ cũng vô ích."

Mọi người ở đây đều là một kẻ thuần ác, từ khi sinh ra đã được định sẵn là tham lam, hèn nhát và độc ác.

Biết lịch sử cuộc đời của họ là điều vô ích, nhưng biết được mong muốn của họ thì rất hữu ích.

Vào ngày thứ ba, những người thuê phòng ở biệt thự Trường Minh vào ban đêm trở thành dị giáo, dưới sự ảnh hưởng của quy tắc, sự thèm muốn máu thịt của họ lấn át h@m muốn của bản thân.

Nhưng theo nguyên tắc quan trọng thứ hai của các nhân vật, nếu bọn họ cứ tranh cãi suốt ngày vì điều gì đó trong cuộc sống cho đến tận đêm, điều đó có thể trì hoãn sự đột biến của họ và cho phép họ vẫn là "nhân vật" của chính mình.

Logic dần dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng Lạc Hưng Ngôn lại lắc đầu nói.

"Tôi nghĩ những người thuê nhà ở biệt thự Trường Minh không dễ xảy ra nội chiến như vậy."

Những người thuê phòng ở biệt thự Trường Minh ngày nào cũng cãi nhau và đã sớm xé rách da mặt. Nhưng những người thuê phòng về bản chất đều lạnh nhạt và ích kỷ, liệu có ai thực sự gây chiến cả đêm chỉ vì một kẻ rình coi xuất hiện trong biệt thự Trường Minh không?

KHÔNG.

Bọn họ quả thật rất ghét việc nhìn trộm nhưng cùng lắm là kiểm tra phòng và khóa cửa ra vào cũng như cửa sổ. Bà chủ nhà chắc chắn sẽ cằn nhằn những người này, nhưng trước khi biến thành Chủ Nhà Địa Ngục, bà ta đơn giản là không đủ kiềm chế đối với nhóm người thuê phòng này. Những người thuê phòng chỉ có thể trao đổi với bà vài câu rồi quay người trở về phòng của mình. Bà chủ nhà bị bỏ lại một mình, giậm chân và chửi rủa má nó trong cơn giận dữ vô ích.

Bà ta giãy giụa một cách vô ích, chỉ có thể trở về phòng canh giữ "cánh cửa địa ngục" của mình, bà ta cầm chìa khóa trên giường tiếp tục nghi ngờ, răng ngứa ngáy căm hận, định đá mấy người này ra ngoài vào ngày mai.

Trên đây là hướng đi có khả năng nhất.

Lạc Hưng Ngôn bắt đầu nghĩ tới một khả năng: "Chúng ta có thể tạo ra lý do để bọn họ cãi nhau không?"

Dương Tông nói: "Nguyên nhân là gì? Bị vu oan giá họa à?"

Diệp Sanh bác bỏ ý tưởng của hắn.

"Vô dụng."

"Chúng ta là người bên ngoài, chưa bao giờ là nhân vật chính trong câu chuyện. Việc chúng ta tạo ra "tranh chấp" không thể gây ra tranh cãi gì. Lần này bà chủ nhà rất tức giận và tin vào điều đó vì phòng 203 đúng là có camera."

Diệp Sanh ngước nhìn thành phố này, nhìn bầu trời xám xịt, nhìn những tòa nhà cao tầng mọc lên vững chắc, nhìn sự thịnh vượng ngày càng tăng của nó giữa sự hỗn loạn của thời đại.

Chương 10 của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, 《 Ngoài Quan Tài, Trong Quan Tài 》. Cậu đang ở trong quan tài, nhìn vào quan tài bên ngoài.

Mọi bài viết về đô thị quái đản đều rất quan trọng, nhưng cậu vẫn không hiểu 《 Mắt Của Người Khác, Lưỡi Của Người Khác 》là gì.

Lưỡi của người khác là dấu hiệu áp đảo che trời lấp đất của đôi môi đỏ mọng, những lời nói đùa và mỉa mai không ngừng trong văn phòng, cuối cùng là hành vi trộm cắp và vu khống, và là cọng rơm cuối cùng đè bẹp Trình Tiểu Thất.

Vậy còn con mắt của người khác thì sao, con mắt của người khác chỉ là nói đến camera do chủ nhà biệt thự Trường Minh lắp đặt trong nhà vệ sinh sao? Không, Diệp Sanh cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Trong chương thứ chín của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, "Tôi" đã nói rằng ở đây có kẻ rình coi.

 Tiểu Vũ thắc mắc: Chẳng lẽ đó thật sự là ma sao?

Tôi nói đùa: Không phải ma mà là kẻ rình coi trong tòa nhà của chúng ta.

Sắc mặt của Tiểu Vũ tái nhợt nói, cháu phải làm sao bây giờ?

Tôi không biết phải làm gì. Tôi an ủi cậu bé: Kẻ rình coi không có nhìn trộm trẻ con, sau khi lớn cháu rời khỏi nơi này thì tốt rồi.

Tiểu Vũ sửng sốt, gật đầu.

Cậu bé bắt đầu ngồi xuống và trò chuyện với tôi. Cậu bé mê man nói, cháu muốn nhanh chóng lớn lên, và cháu không thích nơi này chút nào, sau khi các bạn cùng lớp biết cháu sống ở biệt thự Trường Minh, họ nói rằng cháu sống trong phòng quan tài. Nhưng quan tài chẳng phải là nơi người chết ở sao, tại sao nơi người sống sống lại gọi là phòng quan tài?

Tôi không nói gì.

Cậu bé ôm cặp sách và im lặng.

Sau này, tôi thường thấy Tiểu Vũ chạy lên sân thượng vẽ, cậu bé vẽ mắt khắp cuốn sổ rồi dùng compa chọc chúng nát nhừ.

Tiểu Vũ thường xuyên nhìn bầu trời, đoán chừng cậu bé đang tưởng tượng, bây giờ mình có một đôi cánh, có thể bay ra khỏi đây, tự do như chim chóc.

Một ngày nọ, Tiểu Vũ đột nhiên nói với tôi một cách kỳ lạ và lo lắng: Cháu đã tìm thấy kẻ rình coi trong tòa nhà của chúng ta, nhưng cháu vẫn cần phải xác minh nó. *

*Đoạn trích lại này không còn xuất hiện trong bản raw trên Tấn Giang mà chỉ xuất hiện trong bản QT của wikidich.

Lạc Hưng Ngôn đã nói chuyện với Tiểu Vũ mộng du vào đêm đó và Tiểu Vũ cũng đưa ra một mô tả kinh hoàng.

—— "Sao em lại vẽ cái này?"

—— "Anh không thấy sao, ở đây khắp nơi đều có mắt."

Những manh mối trong đầu Diệp Sanh từng chút một được hoàn thiện, đôi mắt cậu dần trở nên lạnh lùng, như sương như tuyết.

Diệp Sanh cúi đầu nói: "Không cần, không cần tạo ra tranh chấp, chúng ta chỉ cần hiểu rõ câu chuyện của hắn là được."

Diệp Sanh quay lại và nói: "Lạc Hưng Ngôn, tôi nhớ rằng một trong những dị năng của anh là nổ tung kim loại phải không?

Lạc Hưng Ngôn không biết cậu muốn nói cái gì, liền cắn miếng gỗ nói: "Ừ."

Thân hình Diệp Sanh cũng cao gầy, cậu có thể đưa tay chạm vào những sợi dây lộn xộn trên tường, bên trong có đủ loại dây điện, bao gồm cả mạch điện trước đó bị lỗi mà bà chủ nhà vẫn chưa tháo ra.

"Cấu trúc của cáp màn hình hơi khác so với dây thông thường. Nếu anh nhạy cảm với các thành phần kim loại, anh có thể phân biệt chúng."

"Hả? Cậu muốn tôi chọn ra những thứ đó à? Chúng nó rối tung thế này, chắc chắn tôi sẽ phá hủy toàn bộ mạch điện trong tòa nhà này mới có thể tìm được! Bà già đó chắc chắn sẽ giết tôi vào ban ngày."

Diệp Sanh nói: "Không cần chọn ra, đánh dấu để mọi người có thể nhìn rõ vị trí của nó thôi."

Lạc Hưng Ngôn nói: "Đây là dị năng cảm nhận, tôi chỉ còn lại 5% trong phương diện này, tôi có thể làm được, nhưng sẽ phải mất rất nhiều thời gian.

Tại sao cậu lại muốn tôi làm việc này? Không phải bà già kia đã tháo camera trong phòng tắm từ lâu rồi sao? Để lại những sợi dây cáp này cũng vô ích thôi. Còn camera phòng 203 do Vương Tiểu Bàn lắp đặt, nếu cáp nối với màn hình. Sau đó nhìn về hướng này, bà già kia lập tức biết kẻ rình coi mà chúng ta bịa ra chính là Vương Tiểu Bàn. Sự thật được phơi bày, cãi nhau cũng không được thì còn chơi cái rắm."

Diệp Sanh: "Cứ làm đi." Cậu nghiêng đầu nói với Dương Tông: "Anh đi tìm bà chủ nhà và ở lại bên cạnh bà ta giả vờ giúp bà ấy tìm camera, nhìn xem những nơi mà chủ nhà không dám tìm vào ban ngày."

Nói xong, Diệp Sanh nói với Ninh Vi Trần: "Bây giờ chúng ta đi đến Tạp chí Chuyện Xưa."

Ninh Vi Trần cười nói: "Tuân mệnh."

Đây là lần thứ hai họ nhìn thấy ban ngày ở Hoài Thành.

Những người đi bộ tầm thường và chết lặng chen chúc trên xe buýt tương phản rõ rệt với những bông hoa thơm ngát mùa xuân.

Các tòa nhà đang được xây dựng khắp nơi ở Hoài Thành, nửa cũ nửa mới. Trên màn hình LED, chương trình radio mới 《 Cái Miệng Nhỏ Kể Chuyện 》được phát sóng. Logo màu đỏ tươi khổng lồ có mặt ở khắp mọi nơi trong thành phố.

Màu sắc của logo rất sáng, màu đỏ cực kỳ rực rỡ, khiến cả thế giới hiện lên trong màu đen trắng. Đây là thời đại mà văn hóa, kinh tế và chính trị đang trải qua những thay đổi chấn động.

Nhưng những thứ này ở trong không gian quá lớn, nếu ở trong vòng xoáy, họ không thể nhìn rõ toàn cảnh cơn bão. Thân là một con kiến, có lẽ điều họ cảm nhận rõ nhất chính là sự ác độc của mọi người trong cái xã hội nóng nảy này.

Giống như tòa nhà quanh co của biệt thự Trường Minh.

Bản thân nó là sản phẩm của thời đại và là sản phẩm của lòng tham. Nó ra đời trong thời đại mà lòng người ham lợi không đủ để rắn nuốt voi.

Có đủ loại người thuê phòng trong biệt thự. Có một gia đình ba người di cư lên thành phố để làm việc vội vã, có một cô gái đi3m nghiện m@ túy và làm việc trong một câu lạc bộ; có tên xã hội đen bán mạng cho những kẻ cho vay nặng lãi; có những nhân viên văn phòng bình thường phải đối mặt với việc bị sa thải.

Tất cả bọn họ gặp nhau trong một tòa nhà xiêu vẹo có diện tích chưa đầy 40 mét vuông.

Diệp Sanh nói.

"Ninh Vi Trần, cậu còn nhớ không? Ngày đầu tiên chúng ta đến thành phố này, Vương Tiểu Bàn đã nói rằng Tạp chí Chuyện Xưa sẽ đóng cửa trong ba ngày —— và khi Tạp chí Chuyện Xưa đóng cửa đã xảy ra một sự kiện."

Trí nhớ của Ninh Vi Trần cũng rất xuất sắc: "Ừ, em nhớ ra nhà kho bị cháy."

Diệp Sanh: "Đúng vậy, nó cháy rồi. Chúng ta tới đó xem có thiếu manh mối nào không."

Trong biệt thự La Hồ, Đoạn Thi chính là cháu cố gái của chủ tịch Tạp chí Chuyện Xưa. Tống Chương nói, vào ngày tạp chí đóng cửa, nhà kho bốc cháy.

Kho của Tạp chí Chuyện Xưa nằm ở ngoại ô. Bọn họ vẫn cần phải bắt xe buýt số 13 dẫn đến ga hỏa táng. Bắt đầu từ đường Gia Hòa, điểm dừng tiếp theo là trường tiểu học, tiếp theo là trường trung học cơ sở, trung học phổ thông, Cục Dân Chính và viện dưỡng lão.

Nhìn những bông mộc lan chạy ào ào suốt chặng đường, khi đến nơi hỏa táng, bọn họ vẫn phải đi bộ một đoạn mới đến được nhà kho.

Có một nhà kho bên cạnh địa điểm ban đầu của Tạp chí Chuyện Xưa, được sử dụng để xuất bản và bán sách, còn các nhà kho ở ngoại ô chứa đầy sách cũ đã lỗi thời. Trong mắt chủ tịch, nó có thể là rác rưởi. Trước nhà kho có bảo vệ, Ninh Vi Trần thương lượng một lúc, bảo vệ vui vẻ cho họ vào. Trong nhà kho, Diệp Sanh nhìn thấy trọn bộ 《 Chuyến Tàu Đêm 》 mà dù thế nào cậu cũng không thể tìm được ở Hoài Thành một trăm năm sau.

Tất cả những câu chuyện ma mà cậu từng thấy trong thông tin tư liệu do Cục Phi tự nhiên cung cấp đều có bản sao của chúng ở đây.

Nhà kho rất lớn, có thể thấy được, bên trong chất đầy sách.

Diệp Sanh bước đến quầy đăng ký kho hàng và nhìn thấy một tờ rơi.

Thực chất đây là một hoạt động mới được tạo ra bởi 《 Cái Miệng Nhỏ Kể Chuyện 》.

Đây cũng là một lời kêu gọi gửi bài, nhưng lần này không phải là lời kêu gọi kể truyện mà là cần một lời kết luận.

《 Cái Miệng Nhỏ Kể Chuyện 》đã quyết định được bài hát mở đầu và cần có phần kết nên bọn họ đã kêu gọi ý kiến ​​từ khắp nơi trong thành phố.

Yêu cầu: Phù hợp với mọi người ở mọi lứa tuổi, phù hợp với bản thân chương trình và số lượng từ phải trên 100 từ.

Diệp Sanh nhìn thấy câu cuối cùng "Số chữ nhất định phải hơn một trăm chữ." Nếu cậu nhớ không lầm, cái kết của 《 Cái Miệng Nhỏ Kể Chuyện 》một trăm năm sau cũng không vượt quá một trăm chữ.

Diệp Sanh gần như có thể ghi nhớ những lời kết của đài phát thanh 《 Cái Miệng Nhỏ Kể Chuyện 》.

Cậu đã bị tra tấn vô số lần ở Hoài Thành.

Trước khi rời đi, Diệp Sanh hỏi nhân viên bảo vệ của nhà kho này: "Trình Tiểu Thất đã từng làm việc ở đây sao?"

"Trình Tiểu Thất?!" Bảo vệ suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, nói: "Ồ, cậu bé kỳ quái đó, trước đây cậu ta từng làm việc ở đây. Nhưng cậu bé này thật may mắn, cậu ta suốt ngày ôm một cuốn sách, nỗ lực hời hợt, không ngờ lại gặp may và được chủ tịch phát hiện, thăng chức cho làm biên tập viên của tạp chí."

Diệp Sanh nói: "Trình Tiểu Thất có cái gì muốn gửi đi phải không?"

Trình Tiểu Thất có một đống đồ muốn gửi về. Nó đã được đề cập trong chương thứ chín của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, và chủ hiệu sách Thời Gian ở thị trấn Thanh An cũng đề cập đến nó.

Nhân viên bảo vệ nói: "Hình như có chuyện như vậy, cậu ấy mới tới đây không lâu. Tạp chí Chuyện Xưa sắp đóng cửa, chủ tịch dự định coi sách ở đây như phế liệu và bán theo cân. Có vẻ như Trình Tiểu Thất đã đang định về quê lấy mấy cuốn sách, sau khi hết sách, tình cờ hôm đó chủ tịch cũng có mặt ở đó nên nói chuyện với cậu ấy vài câu, cuối cùng chủ tịch muốn gửi cho cậu ấy một thứ gì đó nên ông ấy hỏi địa chỉ của Trình Tiểu Thất, và địa chỉ mà Trình Tiểu Thất đưa ra là đường Gia Hòa, biệt thự Trường Minh."

Vì vậy, trong thế giới quái đản này, Tiểu Thất không rời đi ngay sau khi bị sa thải mà trốn trong nghĩa trang dưới lòng đất của biệt thự Trường Minh để chờ người chuyển phát nhanh?

Diệp Sanh: "Anh đã nghe được đồ vật được chuyển phát nhanh là gì chưa?"

Nhân viên bảo vệ lắc đầu nói: "Tôi không biết, nhưng tôi nhớ những gì chủ tịch đã nói với cậu ấy. Chủ tịch nói, về sau làm người tốt đi, mẹ con ở trên trời có linh thiêng thì bà ấy cũng sẽ vui mừng. Hôm đó tâm tình chủ tịch không tốt nên khi nói với Trình Tiểu Thất thì thái độ của ông ấy cũng khá thiếu kiên nhẫn."

Diệp Sanh: "Được rồi, cảm ơn."

Cậu tạm thời giữ những thông tin này trong tâm trí của cậu.

Trên đường trở về xe, cậu nhìn bầu trời dần dần tối hơn.

Diệp Sanh hỏi Ninh Vi Trần: "Dị năng hiện tại của cậu gần như không có sao?"

Ninh Vi Trần nghe vậy, tự nhiên hào phóng nói: "Có lẽ là vậy đi."

Diệp Sanh mặt không biểu cảm nói: "Ninh Vi Trần, sau khi ra ngoài, hãy luyện tập sử dụng dị năng của hải yêu đi." Ninh Vi Trần cười nhẹ, hắn ngồi cạnh cửa sổ xe buýt dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói.

"Anh ơi, anh định bắt đầu quản em sao?"

Diệp Sanh: "......"

Ninh Vi Trần nói: "Có rất nhiều người đã nói với em như vậy. Viện nghiên cứu, Ninh gia, Học viện Quân sự số 1, Cục Phi tự nhiên, nhưng em đối với dị giáo một chút cũng không có hứng thú. Được rồi, em cũng không muốn đối phó dị giáo, huống chi là em không muốn sử dụng dị năng của kẻ dị giáo."

Diệp Sanh: "............"

Chết tiệt.

Có lẽ hắn nhìn thấy được câu tiếp theo của Diệp Sanh có thể là một lời chửi bới.

Ninh Vi Trần duỗi ngón tay ra, ấn vào môi cậu, cong mắt mỉm cười.

"Nhưng anh trai của em là ngoại lệ, nếu anh trai muốn em học tập, em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời."

Hắn nghiêng người, mỉm cười nói, hơi thở cũng ái muội như ánh mắt của hắn. Đôi mắt hoa đào tràn ngập ánh hoàng hôn, mang theo tình tố rung động lòng người.

"Anh ơi, anh có muốn giám sát việc luyện tập điều khiển dị năng hải yêu của em không?"

Diệp Sanh đẩy tay hắn ra, vẻ mặt tỏ vẻ "Cậu có ghê tởm hay không?", nói: "Làm sao tôi có thể giám sát cậu?"

Ninh Vi Trần: "Chỉ cần anh ở bên cạnh em là được." Hắn suy ra rất nhiều tâm tư của Diệp Sanh chỉ bằng một câu nói, nụ cười của Ninh Vi Trần càng sâu, trong ánh mắt mang theo giọng điệu đáng thương nhu nhược. Năm ngón tay hắn nắm tay Diệp Sanh, nhẹ giọng nói: "Thật ra nếu anh không nói với em, sau khi ra ngoài em cũng muốn học kỹ năng của hải yêu."

"Ở đây em căn bản không thể bảo vệ được anh. Trước đây mọi người trong Cục Phi tự nhiên đều coi thường em vì chuyện này, em cũng không để bụng. Nhưng khi em nghĩ đến việc anh có thể bị thương dưới mí mắt em, em cảm thấy rằng, vì anh, đi tiếp xúc với những kẻ dị giáo và trở nên mạnh mẽ hơn cũng không có gì không tốt."

Diệp Sanh: "......"

Chẳng lẽ mọi người trong Cục Phi tự nhiên đều coi thường hắn ta sao?! Tại sao cậu không nhìn thấy?!

Mọi người trong Cục Phi tự nhiên Hoài Thành đều đối xử với Ninh Vi Trần một cách hết sức tôn trọng. Mặc dù Lạc Hưng Ngôn luôn lên tiếng châm chọc với từ "Thái tử gia" nhưng tên ngốc ấy cũng hay gọi cậu là "Thái tử phi", thật là lắm chuyện.

Nhưng Diệp Sanh lại nghĩ đến việc hôm qua cậu đã phàn nàn về dị năng của Ninh Vi Trần.

Đột nhiên lại có sự im lặng kỳ lạ.

Cục Phi tự nhiên rất lớn, còn chi nhánh Hoài Thành chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, chưa kể Học viện Quân sự số 1 Đảo Điệp. Có lẽ môi trường mà Ninh Vi Trần lớn lên không suôn sẻ và tràn ngập sự nổi bật như cậu tưởng tượng.

Thân phận của Ninh Vi Trần thân phận đã xác định hắn phải bị vô số người nhìn chăm chú, bị người khác nghị luận.

Chậc, Cục Phi tự nhiên quả nhiên không phải là một thứ tốt.

Diệp Sanh che đậy sự khó chịu cùng bất mãn trong mắt, nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Ra ngoài chúng ta nói chuyện sau."

Cậu cũng cảm thấy Ninh Vi Trần có dị năng cấp A+ là lãng phí tài nguyên của mình, nhưng điều này không có nghĩa là cậu có thể chấp nhận việc những quan chấp hành coi thường Ninh Vi Trần bởi vì những vấn đề này.

Ninh Vi Trần nhận ra khuyết điểm của hắn, không khỏi bật cười, vùi đầu vào cổ và vai Diệp Sanh, cong môi: "Ừ, được."

Diệp Sanh: "..." Cậu vốn định dùng tay đẩy đầu Ninh Vi Trần ra, nhưng khi ngón tay chạm vào tóc hắn, cậu lại cho rằng mình và Ninh Vi Trần đều đã làm những chuyện gì đó vượt quá giới hạn.

Diệp Sanh nghĩ, quên đi, thôi thì yêu đương như thế nào thì thế đó đi.

Bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng và xuống ở đường Gia Hòa. Hôm nay là ngày cuối cùng của họ trên thế giới này ở một trăm năm trước.

Sau khi màn đêm buông xuống, cơ hội sống sót chỉ có một phần trăm.

Diệp Sanh đã đánh bạc 1% đó.

Nhưng kể từ khi tiếp xúc với dị giáo, lần nào cậu cũng đánh bạc.

Trên tàu, cậu đã ăn Thai Nữ. Ở Tần gia, cậu đã dùng gọi linh. Ở ký túc xá sinh viên, cậu nhét kim khâu vào súng. Trong biệt thự La Hồ, cậu theo dị giáo vào gương. Trong nhà thi đấu thể thao cũ, cậu dùng câu chuyện kết thúc một câu chuyện.

Trong tòa nhà phát sóng, cậu chiến đấu với Quỷ Mẫu.

Con bài lợi thế của cậu luôn là mạng sống của chính cậu, nhưng đối thủ của cậu ngày càng mạnh hơn nên có vẻ như cậu vẫn kiếm được lời.

Diệp Sanh đột nhiên nói: "Ninh Vi Trần, bây giờ tôi bắt đầu tin lời cậu nói rồi."

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh: "Đêm đó tại khách sạn Rose Emperor, cậu nói, tôi có muốn xác định lại kế hoạch cuộc đời mình không? Tôi còn chưa hiểu rõ về bản thân mình."

Ninh Vi Trần: "Vậy là anh định xác định lại kế hoạch cuộc đời mình à?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Ninh Vi Trần tựa hồ tùy ý hỏi: "Như vậy, em sẽ được đưa vào kế hoạch cuộc đời của anh sao?"

Diệp Sanh sửng sốt.

Kế hoạch cuộc đời của cậu là cái gì? Từ lúc mở di vật ra, cậu đã bị một cơn giận dữ và thù địch vô căn cứ buộc mình phải tiến về phía trước, thoát chết trong gang tấc để tìm ra sự thật.

Cậu có thực sự quan tâm đ ến dị giáo và diễn đàn Jeremiel không?

Không, cậu chỉ quan tâm đ ến quá khứ của mình.

Về phần Ninh Vi Trần, hắn là người xỏ xuyên qua quá khứ và hiện tại của cậu.

Bạn trai cũ...bạn trai cũ.

Cậu thực sự không ngờ rằng khi lần đầu tiên nghe thấy ba từ đó, cậu gần như muốn đánh thẳng vào người nào đó.

Bây giờ đối với cậu, chỉ nghĩ đến thôi cũng mang lại cho cậu một cảm giác rất lạ.

Diệp Sanh cười ra tiếng khi nghĩ về điều này.

Nghe được tiếng cười của cậu, Ninh Vi Trần ngây ngẩn cả người, trực tiếp ngẩng đầu lên.

Đây là lần thứ hai Diệp Sanh cười trong đời.

Mỗi lần cậu cười đều là bởi vì cậu đang suy nghĩ rõ ràng điều gì đó, nụ cười rất ngắn ngủi, thoáng qua, giống như băng tuyết tan chảy.

Diệp Sanh rất xinh đẹp, nhưng sự lạnh lùng trong lông mày và khí chất đã cắt vẻ đẹp đó thành từng mảnh. Một kiếm chấn động trời đất, nhưng chỉ có thể nhìn thấy lưỡi kiếm bịt ​​kín cổ họng bằng máu.

Khi một người nhìn thấy cậu, phản ứng đầu tiên của họ sẽ không phải là cậu rất đẹp trai mà là cậu rất khó đối phó. Vì vậy Diệp Sanh đã ở Âm Sơn nhiều năm và chưa bao giờ bị ai nhắm tới. Nơi đó đều là nơi của những kẻ ngoài vòng pháp luật, và những kẻ ngoài vòng pháp luật có trực giác bản năng đối với sự nguy hiểm.

Diệp Sanh chưa bao giờ thích cười. Bởi vì cậu không biết cười, lại lười cười. Dù khóc hay cười, trong mắt cậu, khi làm điều đó trông thật ngu ngốc và đáng sợ.

Nhưng bây giờ, giọng nói của Diệp Sanh đã hồi phục, như thể cậu vừa mới bình phục sau những sự cố kinh hoàng liên tiếp. Sau khi tinh thần thả lỏng thư giãn, việc cười liền trở thành một điều tự nhiên.

Diệp Sanh cười xong, bình tĩnh nói: "Cậu không phải là bạn trai cũ của tôi sao? Nếu tôi đang tìm kiếm quá khứ của mình, tương lai của tôi làm sao có thể không có cậu?"

Ninh Vi Trần hỏi: "Anh đang tìm quá khứ của mình?"

Diệp Sanh: "Đúng vậy, sau này cậu sẽ biết, nhưng hiện tại tôi không muốn nói."

Ninh Vi Trần hơi khựng lại, sắc mặt âm trầm. Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Sanh, sau đó nhếch môi cười, trong mắt cảm xúc không thể nói là tốt hay xấu.

"Anh ơi, anh đang phạm quy."

Diệp Sanh nhếch khóe miệng, mặt không biểu cảm nói: "Mỗi lần cậu không nói tiếng người, tôi đều muốn đánh cậu."

Trong mắt Ninh Vi Trần vẫn khó nhìn thấy cảm xúc, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói: "Vậy để em nói cho anh một chuyện. Kỳ thật có một đoạn thời gian, em cũng rất tò mò về quá khứ của mình."

Diệp Sanh: "...quá khứ của cậu?"

Ninh Vi Trần: "Đúng vậy. Đây chính là nguyên nhân lần thứ nhất em mất khống chế, em mất đi lý trí, bị giam ở Đảo Bướm..." Ninh Vi Trần sửng sốt, sau khi nói về chủ đề này, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, giống như đang nói về chuyện của người khác: "Tò mò sẽ gi ết chết con mèo. Hãy để quá khứ trôi qua. Quan trọng là hiện tại. Chẳng phải trước đó em đã nói rằng em muốn tìm người sáng lập diễn đàn sao? Chuyện này xem như là chấp niệm lớn nhất của em bây giờ đi."

Khi nói điều này, hắn nhìn Diệp Sanh.

Khi lần đầu tiên tiếp xúc với ảnh đế thì hắn luôn luôn ưu nhã lịch lãm, ái muội thành thạo, giờ khắc này, Diệp Sanh đã nhìn thấy nụ cười thuần khiết nhất trong mắt hắn.

"Không phải em không nói được tiếng người, mà là bởi vì em không biết chấp niệm là cái gì."

"Giống như anh muốn tìm lại quá khứ của mình mà không giải thích được, khiêu khích Jeremiah, em cũng không biết vì sao lại nóng lòng muốn tìm người sáng lập diễn đàn."

"Có lẽ em muốn giết hắn."

Ninh Vi Trần nhẹ nhàng nói ra năm chữ cuối cùng.

Diệp Sanh sửng sốt và không nói gì một lúc lâu. Gió chiều vừa nóng vừa khô, xuyên qua đống đổ nát của công trường, đi qua những con hẻm chật hẹp, uốn lượn giữa bọn họ. Kết luận mà Diệp Sanh đã đưa ra từ lâu đã được xác nhận một lần nữa vào lúc này. Ninh Vi Trần luôn đối xử chân thành với cậu.

Không biết từ đâu, Diệp Sanh nói: "Ninh Vi Trần, để tôi kể cho cậu nghe về quá khứ của tôi."

Ninh Vi Trần bất ngờ, nhướng mày, mỉm cười.

"Rất vinh dự."

Diệp Sanh lại ngẩng đầu nhìn khu phức hợp xây dựng quan tài trước mặt.

"Cuộc sống ở biệt thự Trường Minh đối với cậu không phải là điều đáng kinh ngạc sao? Một nhóm người sống trong căn phòng quan tài rộng mười mét vuông vì không có tiền, ăn trộm điện và bị mắng vì sử dụng nước. Trời chưa sáng thì bị tiếng thi công ở công trường đánh thức. Nhà nào cũng cãi nhau."

Ninh Vi Trần không nói gì.

"Cuộc sống của tôi khi còn nhỏ cũng gần như áp lực như bây giờ."

Diệp Sanh nói.

"Tôi hiếm khi kể cho cậu nghe về bà ngoại của tôi. Mặc dù bà có ảnh hưởng sâu sắc đến tôi, rất tốt với tôi, cầu nguyện cho tôi được bình an hạnh phúc, nói với tôi nhiều sự thật và muốn tôi trở thành một người tốt. Nhưng tôi biết rằng bà ấy sợ tôi."

Diệp Sanh hiếm khi nói về quá khứ hay nội tâm của mình với người khác. Qua lời nói của cậu, có lẽ Ninh Vi Trần chỉ biết cậu có một người bà cả đời nương tựa vào cậu.

Một bà lão tốt bụng và giản dị đã chăm sóc cậu từ khi cậu còn nhỏ và dành cho cậu sự dịu dàng và tình yêu duy nhất.

Nhưng đằng sau những ký ức mà cậu không ngừng cố ý tô điểm, cậu trời sinh đã có giác quan nhạy bén, có thể dễ dàng phát hiện ra nỗi sợ hãi và ghen tị của bà lão đối với cậu, cũng như hy vọng tha thiết thường ngày của bà rằng cậu sẽ không trả thù Hoàng Di Nguyệt hèn mọn.

Bà nói với cậu rằng phải lấy ân sinh làm điều quan trọng và nói cho cậu biết rằng mẹ của cậu cũng không dễ dàng.

Vì thế cậu đến Hoài Thành, hết lần này đến lần khác dung túng Hoàng Di Nguyệt.

Cậu là thứ mà bà ngoại đã thỏa thuận với người khác để cứu con gái ruột của mình, cậu lấy một hình thức là một hạt châu bị Hoàng Di Nguyệt dựng dục một lần nữa. Cậu đã cứu mạng Hoàng Di Nguyệt nhưng Hoàng Di Nguyệt đã giẫm đạp lên cậu và vứt bỏ cậu.

Bà ngoại biết cậu là một sinh vật tà ác, càng lớn càng sợ hãi, lo lắng cậu sẽ trả thù con gái mình nên trong sinh hoạt hàng ngày bà luôn cố gắng g iết chết lòng hận thù của cậu đối với Hoàng Di Nguyệt.

Cậu đã không cười kể từ khi sinh ra.

Bởi trong cuộc đời cậu từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, chưa có điều gì xảy ra khiến cậu buồn cười.

Một thứ đều không có.

Về phần ông già sau đó, không thể nói rõ mối quan hệ cụ thể giữa Diệp Sanh và ông ta. H@m muốn tiền bạc của ông lão đã khắc sâu vào xương tủy, Diệp Sanh thường xuyên cảm thấy ông già nuôi mình chỉ là để giao dịch. Một ông già không có sức mạnh đặc biệt và thậm chí hơi sợ ma có thể dễ dàng cài đặt tính năng Search trên điện thoại di động của mình và đưa cho cậu một tấm bùa màu đỏ của một nhà truyền giáo. Ông lão cũng không có gì kỳ quái, nói ra sẽ không có người tin. Ông lão ở với cậu ở Âm Sơn gần mười năm, trong mười năm này, cậu thậm chí còn không biết tên ông lão. Nhưng cậu cũng học được điều gì đó về tính cách của ông già, ông già suốt ngày vui vẻ và đầy ý tưởng để làm lợi cho mình trên sự tổn hại của người khác, nhưng ông rất dễ nói chuyện, miễn là cậu không nhắc đến tiền bạc của ông.

Ông ta rất có đầu óc kinh doanh.

Đây là hai trong số ít người trong đời cậu có thể lên tiếng. Bởi vì khi nhắc tới hai người này, người khác sẽ cảm thấy cậu cũng không cô đơn lắm. Cậu đã nhận được sự ấm áp khi còn nhỏ, vì vậy cậu phải mang theo một chút tình thân.

Thực ra không phải như vậy.

Nếu đó thực sự là tình thân thuần túy thì sẽ không có việc không để lại một cái gì mà bỏ lại một cậu bé năm tuổi để chạy đến sống cùng con gái ruột ở Hoài Thành.

Nhưng vào thời điểm đó, bà ngoại bị bệnh cần phải lên thành phố lớn chữa bệnh, vì vậy việc đi mà không nói trước cũng không có gì là lạ.

Không phải là cậu không thể sống một mình ở Âm Sơn.

Con người không thể tham lam, cũng không thể phủ nhận mọi thứ trước đây chỉ vì một chuyện đã xảy ra.

Diệp Sanh chưa bao giờ ghét bà ngoại, cậu nhớ bà đã khóc khi nấu thuốc cho cậu, bà bế cậu lên núi và cầu mong cậu được bình yên.

Con người không giống cỏ cây nên ai cũng có tình cảm, cậu tin rằng bà ngoại cũng có tình cảm với mình.

Thế nhưng đây không phải là tình cảm gia đình thuần khiết, mà thường là ánh mắt lẩn tránh và sự quan tâm luôn hiện hữu.

Không đến mức như thế, nhưng cho cậu một tuổi thơ hạnh phúc.

---Editor muốn nói---

Haha sắp rồi, sắp rồi sắp rồi hahahaha

Đọc truyện chữ Full