TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 140: Gia Đình

Nửa đêm, Cục Phi tự nhiên Hải Thành đưa họ đến bến tàu.

Một chiếc du thuyền khổng lồ dừng trước mặt họ, du thuyền có mười tầng, ánh sáng rực rỡ, giống như một thành phố trên biển.

Diệp Sanh nghe thấy hai người bên cạnh đang thảo luận, giọng điệu vừa ghen tị vừa phức tạp.

"Không ngờ cả đời mình lại có thể lên được tàu Venus. Gia tộc Garavolia quả thực rất hào phóng."

"Tôi nghe nói nó cố ý được quyên tặng vì thiếu gia của họ sẽ đi học ở đây."

"...Thiếu gia nhà Garavolia, nếu hắn ta nhập học thì có thể vào lớp A mà không cần thi đầu vào."

"Kiểm tra hay không không quan trọng, loại thiếu gia tiểu thư của gia tộc này từ nhỏ ai lại không cấy ghép dị giáo, cấp thấp nhất cũng là cấp B, cậu không thể ghen tị với bọn họ được."

"Ài."

Từ C đến B, B đến A, số người có dị năng giảm dần theo từng giai đoạn.

Diệp Sanh lấy giấy nhập học coi như vé thuyền và lấy thẻ phòng. Bây giờ cậu không muốn làm gì cả, cậu chỉ muốn về phòng và ngủ.

Khi lên tàu Venus, mọi người háo hức đến nỗi cả đêm không ngủ được, sau khi xếp hành lý xong liền lao ra boong tàu ngắm cảnh biển và tận hưởng làn gió buổi tối.

Đối với cuộc sống tương lai trong Học viện Quân sự, họ bắt đầu bí mật đánh giá khả năng, sức mạnh và hoàn cảnh gia đình của những người xung quanh, đồng thời mở rộng mối quan hệ giữa các cá nhân.

Phòng của Diệp Sanh rất gần với phòng của Hắc Nguyên Chu Hướng Địch, không biết có phải là Học viện Quân sự đặc biệt sắp xếp để hội học sinh dự thính tụ tập lại với nhau không.

Chu Hướng Địch rất vui khi nhìn thấy Diệp Sanh, vui vẻ đi tới chào hỏi.

"Diệp Sanh!"

Diệp Sanh gật đầu đáp lại hắn, quẹt thẻ vào cabin, lãnh đạm đóng cửa lại. Chu Hướng Địch còn chưa kịp thốt ra câu "Thật trùng hợp" đã đứng yên tại đó, nghiêng đầu nói với Hắc Nguyên: "Diệp Sanh thật sự rất lạnh lùng."

Hắc Nguyên gật đầu: "Hôm nay tâm tình của cậu ấy có vẻ không tốt."

Chu Hướng Địch thở dài, hắn bắt đầu lo lắng nếu người bạn trẻ này vào Học viện Quân sự, cứ như vậy mà bị người ta nhắm tới và ghi hận thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Diệp Sanh vào phòng, cắm thẻ phòng vào khe, đi đến bên giường, bắt đầu c ởi quần áo, cởi khuy quần áo chuẩn bị đi ngủ. Từ xương quai xanh trở xuống có một vết đỏ ái muội. Da ở thắt lưng cậu cũng hơi hơi có màu xanh, dấu ngón tay rõ ràng, có thể tưởng tượng đêm qua cậu đã trải qua loại tra tấn dữ dội như thế nào.

Khi Diệp Sanh đang cởi chiếc khuy đầu tiên trên áo sơ mi, cậu dùng tay còn lại nhặt súng lên.

Khuy được cởi ra, lộ ra chút sắc xuân lộng lẫy, chiếc áo sơ mi đen khiến làn da của thiếu niên trở nên trắng trẻo, khiến vết cắn sở hữu trên đó trở nên đỏ rực cực kỳ chói mắt.

Khi ngón tay của cậu trượt đến chiếc khuy thứ hai, Diệp Sanh thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, cậu nhấn cò súng, tùy ý bắn vào một góc nào đó.

Kim loại vỡ vụn.

Màn hình mà Học viện Quân sự số 1 đặt trong phòng của mỗi sinh viên năm nhất đã bị cậu dùng súng bắn vỡ thành từng mảnh.

Mặc dù Học viện Quân sự số 1 đã lắp đặt hệ thống giám sát nhưng không có ai giám sát mọi lúc. Vì vậy, động thái của Diệp Sanh không gây được sự chú ý nào. Diệp Sanh có quá nhiều bí mật, cậu không đời nào để mình bị theo dõi.

Đặt súng xuống, tựa đầu lên chiếc giường êm ái, Diệp Sanh nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Cậu không hề lo lắng về việc đăng ký vào Học viện Quân sự số 1 chút nào. So với đám người trên boong đang cười nói vui vẻ thì Diệp Sanh quả thực chỉ là một kẻ lập dị.

Sự kỳ lạ này tiếp diễn cho đến ngày hôm sau, khi Diệp Sanh thức dậy lúc bảy giờ sáng theo đồng hồ sinh học của cậu. Lại nghỉ ngơi một ngày, tâm tình của cậu về cơ bản đã trở nên tốt hơn, lúc đi ra ngoài thì nhìn thấy Chu Hướng Địch.

Chu Hướng Địch đã tìm được một người bạn mới trong hội những người bạn nhỏ, mấy người bạn kém cỏi đáng thương tụ tập lại thành một nhóm, tuy hắn vẫn chào hỏi Diệp Sanh nhưng không còn nồng nhiệt như ngày đầu.

Chu Hướng Địch: "Diệp Sanh, phòng ăn ở tầng trên cùng."

Diệp Sanh thấp giọng nói: "Cám ơn."

Cậu một mình đi lên tầng cao nhất lộng lẫy và phát hiện trước mặt có một màn hình lớn cao hai mét. Diệp Sanh chuẩn bị bữa ăn rồi một mình ngồi xuống ghế, cậu không kén chọn như Ninh Vi Trần, đối với Diệp Sanh mà nói, đồ ăn ngon là đồ ăn có thể thỏa mãn cái bụng của cậu.

Cậu cầm đũa, từ từ gắp thức ăn cho vào miệng. Lúc này, màn hình chiếu lóe lên, trong tiếng hò reo của những người xung quanh, Diệp Sanh nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thay đổi.

Một lâu đài cổ theo phong cách Gothic tối tăm xuất hiện trước mặt cậu. Hoa hồng đỏ nở khắp vườn, quạ bay lượn trên cao. Sau đó góc nhìn tiếp tục đi xuống, đom đóm quay về với chủ nhân, thứ đầu tiên mọi người nhìn thấy chính là trên người hắn là bộ quân phục học sinh, áo sơ mi trắng và áo khoác đồng phục màu xám bạc, khiến hắn trông rất cao lớn, phía trên chiếc huy hiệu của hắn là một chữ A rồng bay phượng múa.

"Chết tiệt, hắn là học sinh lớp A à?"

"Đây là ai? Học sinh từ lớp A trước đó chắc chắn đã có tên trên bảng xếp hạng rồi đúng không?"

"Có, tôi biết, Trịnh Thụ, số 33."

"Số 33?! Chết tiệt, nơi đó nguy hiểm đến mức nào!"

Có người nhìn thoáng qua liền nhận ra, nói.

"Nơi nguy hiểm cấp B! 【Trang viên Tường Vi】!"

Cấp B, lại là cấp B. Cho đến nay Diệp Sanh chưa bao giờ nghe nói đến một địa điểm nguy hiểm cấp A, dù là trong phòng phát sóng trực tiếp của Thành phố Giải trí Thế giới hay từ miệng các sinh viên Học viện Quân sự.

Một số người bắt đầu phổ biến khoa học cùng với những người bạn đồng hành của họ.

"【Trang viên Tường Vi】 rất nổi tiếng và kinh tởm. Chủ nhân của trang viên là một tín đồ cuồng tín Satan. Để trẻ mãi không già, ông ta đã tìm đến Thánh Lễ Đen. Ông ta lập một bàn thờ trong vườn hoa tường vi và dùng t1nh dịch, máu, nội tạng, máu kinh của trinh nữ rồi chế thành thuốc và coi như thức ăn, đồng thời, vô số chàng trai đã bị gã cắt cổ làm vật hiến tế."

"Trước đây Thành phố Giải trí Thế giới đã từng phát sóng trực tiếp mấy lần về Trang viên Tường Vi. Vì vậy, rất nhiều người đã nỗ lực để từ từ khám phá ra sự thật về trang viên này."

"Lần này Học viện Quân sự số 1 phái người đi chắc là nhằm mục đích kết thúc nơi nguy hiểm này và tiêu diệt hoàn toàn Thánh Lễ Đen cùng những tín đồ sùng đạo của nó."

Người bạn đồng hành ngạc nhiên: "Vậy ra đây là để tìm Thánh Lễ Đen."

"Đúng vậy, chúng ta về cơ bản đã xác định được địa điểm của Thánh Lễ Đen, nếu không thì Học viện Quân sự số 1 sẽ không phái nhiều người như vậy. Dị giáo cấp B ở khắp nơi, nếu làm chuyện như dùng giỏ tre múc nước thì sẽ rất lãng phí thời gian."

Diệp Sanh ban đầu không có hứng thú với nơi nguy hiểm cấp B. Nhưng Thánh Lễ Đen xuất hiện và khiến cậu phải ngước nhìn lên.

Cho dù đó là 【Tế Thần Sông】 Thần Sông mà Hắc Nguyên đã đề cập trước đây hay là【Trang viên Tường Vi】 Thánh Lễ Đen hiện tại, họ đã hoàn toàn vượt qua bản thân "con người" và trở thành một "thần" ảo tưởng.

Khi niềm tin chiếm giữ tư duy thì niềm vui, nỗi buồn, sự giận dữ, nỗi sung sướng của con người không còn quan trọng nữa. Suy cho cùng, những tín đồ thậm chí có thể hy sinh linh hồn của mình cho "các vị thần", chứ đừng nói đến cảm xúc của chính họ.

Tuy nhiên, ở Trang viên Tường Vi, cậu tin rằng ngoài 【Thần】 và 【Tín đồ】, vẫn còn có con người. Một số ít những chàng trai cô gái chết vô ích đó có thể trở thành dị giáo trong diễn đàn thứ bảy vì lòng oán hận tuyệt vọng, mặc dù cấp độ của bọn họ chắc chắn không cao.

Nhưng Nhà Truyền Giáo...Nhà Truyền Giáo, chẳng phải mục đích của công việc truyền giáo chính là biến tất cả 【mọi người】 thành 【tín đồ】 sao? Nếu Thánh Lễ Đen có sức mạnh 【Khống chế tinh thần】 khiến con người mất đi niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn và quy phục thần linh, thì họ lại ở diễn đàn thứ sáu.

Mối quan hệ giữa những người điều hành của Đế Quốc Dị Giáo luôn rất tế nhị. Cố Sự Đại Vương dám viết truyện mà hàng chục triệu người chết vì gã không thiếu nguồn phát ra năng lực, vì thứ đông đảo nhất trên thế giới lại là con người.

Nhà Truyền Giáo thì khác, ông ta cần những tín đồ cho ông ta những tín ngưỡng theo cái ác.

Nhà Truyền Giáo không có "câu chuyện" và không có "nguồn năng lực".

Mặt mày Diệp Sanh trở nên lạnh lùng, nhưng trái tim cậu không ngừng trầm xuống, cậu bắt đầu nghĩ: Cuối cùng cậu sẽ ở nơi nguy hiểm cấp S nào khi gặp được Nhà Truyền Giáo?

Đó sẽ là một ngôi làng cổ, một thị trấn cổ, một lâu đài cổ hay một thành phố cổ? Giống như hai tà giáo mà cậu đã nghe nói về diễn đàn thứ sáu, Tế Thần Sông và Trang viên Tường Vi, cả hai đều là một nhóm tín đồ tôn thờ một "Tà Thần" vì h@m muốn của bản thân, gây ra hàng loạt thảm án bi kịch.

Nhưng Diệp Sanh cũng cảm thấy nếu thật sự gặp phải Nhà Truyền Giáo, mọi thứ sẽ không như vậy.

Những tín đồ của người điều hành diễn đàn thứ sáu 【Nhà Truyền Giáo】... làm sao có thể đơn giản như vậy được.

Suy cho cùng, cho đến nay, những thị trấn và lâu đài nhỏ này chỉ là những nơi nguy hiểm cấp B. Cấp độ A duy nhất mà cậu xác nhận được là Làng cổ Dạ Khóc.

Lúc này, một âm thanh đột nhiên phát ra từ màn hình.

"Chúng ta đang chuẩn bị đi đến tế đàn nơi chủ nhân trang viên làm tế lễ. Ai trong số các cậu đang phát sóng trực tiếp? Tắt nó đi."

"Tôi." Trình Thụ giơ tay lên.

"Tắt đi."

"Được."

Theo lệnh của giáo viên, hắn tắt chương trình phát sóng trực tiếp, màn hình ngay lập tức chuyển từ hành lang màu đỏ sậm sang màu đen tuyền.

"Ahhh!" Một nhóm người trong nhà ăn đột nhiên kêu lên và hú hét.

"Chết tiệt, cho tôi gặp một kẻ dị giáo cấp B! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một kẻ dị giáo cấp B trong đời!"

"Cậu còn muốn xem buổi phát sóng trực tiếp do giáo viên của Học viện Quân sự số 1 dẫn dắt nữa không? Bọn họ đều là những người cổ hủ, khi gặp phải những kẻ dị giáo trên cấp B sẽ dừng phát sóng trực tiếp."

"Có vẻ như đã từng xảy ra chuyện gì đó trước đây. Các chương trình phát sóng trực tiếp về loại "Thần" này rất nghiêm ngặt. Trước đây, có một địa điểm nguy hiểm cấp A 【Thần Shiva】 ở New Delhi vì chương trình phát sóng trực tiếp không bị tắt khiến khi Tà Thần Shiva xuất hiện, mọi người nhìn thấy đôi mắt ấy, những người trước màn hình đều bị tổn thương tinh thần."

"Nhưng đó là nơi nguy hiểm cấp A, có thể có bao nhiêu chỗ? Vết thương lại không nghiêm trọng lắm, chết tiệt!"

"Đây không phải là phòng ngừa có chuyện xảy ra sao?"

"Hahaha, ngày nay cmn rất dễ bị thương, đừng nói bị thương, tử vong cũng là chuyện đơn giản. Cậu có còn nhớ 【Nhện BUG】, một loại nhện độc nhắm mục tiêu cụ thể vào thế giới Internet thứ cấp của các dị năng giả không? Khắp nơi trên điện thoại di động của mọi người đều là những vết đen, cũng may có một vị quan chấp hành cấp S của Tổng cục nhanh chóng phát hiện ra, nếu không tôi và cậu đã trở thành những con số rồi."

Bọn họ nói về những nơi nguy hiểm cấp cao đó, bọn họ đều quen thuộc như lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể nói đến đó. Tuy vậy vẫn không thể ngăn được sự phấn khích của một nhóm bạn trẻ vừa bước chân vào thế giới dị năng giả.

Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp của 【Trang viên Tường Vi】 bị tắt, nó được thay thế bằng chương trình phát sóng trực tiếp về một địa điểm nguy hiểm cấp C khác, địa điểm là 【Cô nhi viện】. Kẻ dị giáo cao nhất lần này là một trưởng khoa cấu kết với các tổ chức ngầm, sử dụng trẻ mồ côi để thí nghiệm trên người và cuối cùng bị giết bởi phản ứng phản phệ.

Diệp Sanh không còn hứng thú với buổi phát sóng trực tiếp này nữa. Cậu cúi đầu và lặng lẽ ăn bữa sáng.

Vào lúc này, nhà ăn ồn ào đã dừng lại. Mọi người im lặng, Diệp Sanh vừa mới ăn xong, bưng đ ĩa cơm lên, ngẩng đầu nhìn liền thấy bốn người mới bước vào. Rõ ràng họ đều là sinh viên năm nhất như những người khác, nhưng họ đều đã thay đồng phục học sinh. Chiếc áo sơ mi và đồng phục giống hệt nhau, nhưng huy hiệu là chữ A.

Lớp A. Nhóm người vào thẳng lớp A mà không cần thông qua kiểm tra.

Diệp Sanh chỉ nhìn bọn họ một cái rồi lại quay đi, cậu thậm chí còn không có tâm trạng nhìn xem bốn người đó trông như thế nào. Cậu lấy đ ĩa và bước đi, nhưng trong sự im lặng hoàn toàn này, bất kỳ chuyển động đơn giản nào cũng có vẻ hơi nổi bật.

Bốn người bước vào nhà ăn đều là những người đã quen biết nhau từ lâu, các gia tộc tài phiệt lớn trong thế giới dị năng giả đều quen biết nhau. Gia tộc Rocca phụ trách nghiên cứu gen, gia tộc Garavolia phụ trách chế tạo vũ khí, gia tộc Crowe phụ trách phát triển người máy, và gia tộc Lộc phụ trách chữa bệnh. Họ vô cùng cao quý trong thế giới dị năng giả, và trong xã hội loài người, họ lại càng là những quý tộc giàu có trong truyền thuyết.

Ngoại trừ Ninh gia bí ẩn và khổng lồ độc quyền về thuốc sinh học và tạo ra rào cản thông tin, bốn gia tộc lớn này đang chiến đấu với nhau.

Một thanh niên tóc nâu mắt xanh mặc áo sơ mi hoa nói: "Anh trai tôi bây giờ đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng, phải là người thừa kế. Haiz, việc tôi đăng ký đi học thực chất chỉ là hình thức, chỉ là tùy ý đi theo chơi đùa mà thôi."

Thiếu niên bên cạnh che miệng cười khúc khích:" Tốt nhất cậu nên làm một tên lưu manh và ngừng lan truyền những tin tức màu hồng đó đi, nếu không dì của cậu sẽ mắng cậu đến chết. "

"Này! Tĩnh Tĩnh! Tại sao cậu cũng chế nhạo tôi?"

Thiếu niên khá trầm ổn ở giữa bọn họ trầm giọng nói: "Khi đến Học viện Quân sự số 1, đừng coi mình là thiếu gia, các cậu khiêm tốn và nghiêm túc đi."

Thanh niên tóc nâu hiển nhiên không nghe lời, trên mặt hắn có tàn nhang, trên mũi có một chiếc khuyên, khi cười lộ ra hai chiếc răng nanh.

"Không, tôi không cần làm người thừa kế, tôi tới Học viện Quân sự số 1 chỉ là để cho vui mà thôi. Thực tế thì tôi đã chơi đủ rồi, một nhóm nam nữ vội vàng nhào lên tôi thật sự rất nhàm chán. Bây giờ chúng ta cùng chơi với các vị dị năng giả nhé. Tôi nghe người ta nói rằng thể chất của những người có dị năng chữa lành rất đặc biệt."

---Tác giả có lời muốn nói---

Sở dĩ câu chuyện dài như vậy là vì Sanh Sanh bắt đầu tập luyện với các kẻ dị giáo cấp C đấy.

Bây giờ cậu ấy có đạo cụ cấp S và sở hữu dị năng cấp S. Làm sao cậu còn có được một bản sao nhỏ?

Tôi không thể viết những thứ như 【 Tế Thần Sông 】 và 【Trang viên Tường Vi】. Tôi sẽ bắt đầu trực tiếp với 【Làng cổ Dạ Khóc】... Thực tế, tôi viết phần này rất giỏi, hahaha, tôi muốn viết nó, tôi sẽ chỉ viết những phần mà tôi thích thôi. Để viết về Người Truyền Giáo, tôi đã mua rất nhiều sách.

---Editor có lời muốn nói---

Huhu mình tạch 1 môn rồi ;_; đến giữa tuần sau mới thi xong hết huhu

Đọc truyện chữ Full