Nhóm người trên boong tàu đều choáng váng, giống như đang nằm mơ.
Ba trăm triệu... Chu Hướng Địch há to miệng, dùng sức dụi dụi mắt, không dám tin nhìn bóng dáng Diệp Sanh rời đi.
Hắn cho rằng Diệp Sanh cũng là người đứng tầng chót lao động công hội như hắn, một thiếu niên tội nghiệp được vào nhờ may mắn. Không ngờ rằng cậu thực sự là một tỷ phú giấu mặt?
Theodore nhăn mặt, nghiêng đầu lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì thế này! Mẹ kiếp! Đầu đọc thẻ bị hỏng à?"
Ba trăm triệu! Hắn ta không thể lấy nó ra một cách dễ dàng! Làm sao Diệp Sanh có thể dễ dàng lấy được như vậy!
Nhân viên công tác sợ hãi tái mặt, khóc không ra nước mắt nói: "Không... thiếu gia, đầu đọc thẻ được kết nối với Phòng Tài chính của Học viện Quân sự số 1, không thể bị hỏng được."
Hai mắt Theodore sắp nổ tung, kiêu ngạo trên mặt biến thành vẻ hung dữ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, phát ra tiếng lạch cạch.
Điều này hoàn toàn khác với kịch bản mà hắn tưởng tượng. Trong trí tưởng tượng của hắn, đối mặt với mức phí bồi thường cao ngất trời, Diệp Sanh chắc hẳn sẽ hoảng sợ, hèn mọn và bất lực, rơi vào tình thế cực kỳ xấu hổ trước mặt mọi người. Mà hắn đứng ra dùng nguồn tài chính của mình để giúp đỡ cậu, rồi thuận thế làm vài chuyện ái muội với Diệp Sanh, từng bước một chơi trò "mèo vờn chuột", chờ chơi chán rồi lại đem người vứt bỏ.
Kết quả không ngờ được, Diệp Sanh không chớp mắt quét 300 triệu tệ, vẻ mặt lãnh đạm, quay người xuống thuyền mà không thèm nhìn hắn!
Theodore rất mất mặt, đôi mắt xanh trở nên u ám.
Lúc này, Lawrence tiến lên, đè Theodore đang bực bội xuống, đôi mắt xám càng lộ ra vẻ thích thú, cười nói: "Bình tĩnh, Theodore. Cậu phải biết rằng vào Học viện Quân sự số 1 không có nghĩa là có tiền là có thể kê cao gối mà ngủ. Cậu có thể ngồi xuống và thư giãn...và như thế chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?"
Theodore nghiến răng nghiến lợi: "Đúng vậy."
Hắn là thiếu gia của gia đình Garavolia, và việc hắn muốn chơi đùa và làm nhục một người không có lý lịch xuất thân từ công hội ở trường là một điều rất dễ dàng.
Ánh mắt Theodore u ám nói: "Diệp Sanh phải không? Tôi sẽ nhớ kỹ cậu."
Diễn đàn Học viện Quân sự số 1. Một nhóm người hiếu kỳ đang theo dõi sự kiện với số tiền trị giá 300 triệu này trong thời gian thực.
【 Diệp Sanh phải không? Tôi sẽ nhớ kỹ cậu, hahahaha, thật tuyệt vời. 】
【 Cười chết tôi, không nghĩ tới có một ngày tôi có thể thưởng thức niềm vui từ Tứ đại gia tộc. 】
【 Cmn, 300 triệu... tân sinh thật đúng là ngọa hổ tàng long. 】
【 Theodore và anh trai Isaac của hắn thực sự là hai thái cực. Isaac là người lạnh lùng và ưu tú, trong khi Theodore lại là một tay ăn chơi chỉ tiêu tiền để chơi đùa với mọi người. 】
【 Hai người này có phong cách khác nhau. Hiện tại Isaac là người đứng đầu bảng xếp hạng của Học viện Quân sự và là người thừa kế tương lai của gia tộc. Về phần Theodore, với sự bảo vệ của anh trai, hắn sẽ trải qua những ngày tháng ăn chơi đàng đi3m trong Học viện Quân sự. 】
【 Thật ngu ngốc. Nhưng tôi vừa đi làm nhiệm vụ về và thấy trò vui này khá thú vị. 】
Bản chất của Học viện Quân sự số 1 là "tôn thờ kẻ mạnh" hơn là "tôn thờ quyền quý".
Vậy nếu gia tộc Garavollia giàu có thì sao? Gia tộc này phụ trách chế tạo vũ khí, ngoại trừ một số ít dị năng giả thức tỉnh thể chất cần vũ khí, rất nhiều người cả đời đều sẽ không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với gia tộc này.
Bọn họ sẽ không đi khiêu khích Theodore, gây rắc rối cho mình, nhưng không ai muốn bám lấy Theodore.
So với Theodore, bọn họ càng chú ý Isaac, cũng chỉ sẽ chú ý Isaac.
Trước khi Theodore lọt vào bảng xếp hạng, họ chỉ đứng ngoài xem chuyện vui của tân sinh viên thuộc tứ đại gia tộc.
【 Là thành viên của tứ đại gia tộc, Theodore quả thực có thể coi lớp E và lớp F như một nhà thổ. 】
Lớp E và lớp F là nơi tụ tập nổi tiếng của những kẻ yếu đuối. Những người trong Học viện Quân sự số 1 càng yếu thì càng khen ngợi tứ đại gia tộc. Bởi vì việc kết giao với tứ đại gia tộc tương đương với có được sự bảo vệ và có quyền sở hữu tài sản. Khi đánh chó cũng phải nhìn vào mặt chủ, như vậy thì không ai có thể coi thường bọn họ.
【 Được rồi, F4 sinh viên năm nhất của khuôn viên trường đã hoàn tất. Một người là playboy, một người lạnh lùng và nham hiểm, một người đơn giản và cư xử tốt, người kia thì trưởng thành và kiên định. Tứ đại gia tộc có xuất thân nổi bật bây giờ lại bị một bông hoa nhỏ sinh ra trong công hội chọc giận, kịch bản này cần phải nhanh chóng phát triển. 】
【 Hahahahaha, tôi cười chết, tôi đang chờ đợi một câu chuyện cẩu huyết ngược luyến trong khuôn viên trường. 】
【 Để tôi đến. Theodore trở nên tức giận và quyết tâm dùng vũ lực để cướp đoạt. Bông hoa nhỏ màu trắng kiên cường, thuần khiết và bướng bỉnh không chịu khuất phục. Người đuổi tôi trốn không thể thoát được. Cuối cùng, Theodore tỉnh lại và nói: Ôi Chúa ơi, hóa ra tôi đã thực sự yêu kẻ tiện dân thấp kém này và bắt đầu một chuyện tình cay đắng. Bông hoa trắng nhỏ đã trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, rơi nước mắt và cuối cùng chọn cách tha thứ cho người đàn ông giàu có ở tuổi đôi mươi vẫn chưa biết yêu này. 】
【 Hahahahahahahahahahahaha. 】
【...Chết tiệt, các người có cảm thấy ghê tởm không? Tôi đã rất kinh tởm khi nhìn thấy đoạn văn đó. 】
【 Ừm, tôi cũng nghĩ nó thật kinh tởm. Thật là ngu ngốc. Làm ơn, sau này xin đừng ủng hộ việc xóa đói giảm nghèo ở Học viện Quân sự số 1 nữa được không... cái gì thế này chứ! 】
Mặc dù Theodore và những người khác đã được cấy ghép những kẻ dị giáo cấp cao, bay vào Lớp A và ở cấp bậc rất cao, nhưng thực lực của họ vẫn chưa được biết đến. Các học viên giàu kinh nghiệm của Học viện Quân sự số 1 tạm thời không coi họ là đối thủ mạnh nên không hề lo lắng.
Về phần bông hoa nhỏ màu trắng sinh ra trong công hội, trong mắt họ, cậu đơn thuần là nguồn giải trí thuần túy. Cho dù sau này cậu có chơi những trò chơi chiếm đoạt với Theodore hay Lawrence hay có một mối tình cay đắng, họ đều sẽ xem điều đó như một trò đùa.
Ở Học viện Quân sự số 1, nơi sức mạnh là trên hết, việc có một mối tình lãng mạn mà bạn đuổi theo tôi và tôi bỏ chạy vốn dĩ là một điều ngớ ngẩn và buồn cười.
Nhóm người này đến kể chuyện cười, bề ngoài cười đùa nhưng giữa lời nói lại tràn đầy kiêu ngạo và khinh thường, trên mặt hiện lên cảm giác ưu việt của một kẻ kiêu ngạo. Đối với họ, Diệp Sanh hoàn toàn không được coi là "người". Cậu có thể là đồ chơi của những người giàu có và quyền lực trong tương lai, cậu có thể là một trò đùa trong khuôn viên trường, hoặc thậm chí có thể là tình yêu đích thực của Theodore.
Ai biết?
Ai quan tâm?
Không liên quan gì đến bọn họ, loại chuyện này đối với kẻ yếu đuối chỉ là trò đùa để tán gẫu sau khi kiếm điểm tích phân.
Sau khi Diệp Sanh xuống tàu, ngay khi cậu cập bến đảo Rạn San Hô Đen, đã có người dẫn đường bên cạnh, đưa cậu đến cửa chính Học viện Quân sự số 1. Học viện Quân sự số 1 nằm sâu trong rừng xanh, chiếm trọn một hòn đảo, giống như một thành phố nhỏ. Học viện Quân sự số 1 gửi tin nhắn đến, yêu cầu tất cả tân sinh viên đến đấu trường trước cổng trường để chờ xếp lớp, sau khi xếp lớp xong sẽ sắp xếp ký túc xá.
Diệp Sanh một mình đến cổng trường và nhìn bức phù điêu con bướm ở phía trên đó.
Bướm, lại là con bướm.
Diệp Sanh là người đầu tiên đến đấu trường, ở đây có một quan chấp hành cấp B, mặc quân phục màu đen bạc, nhìn thấy cậu liền gật đầu, lạnh lùng nói.
"Cậu tìm chỗ ngồi trước đi. Khi mọi người đã có mặt đầy đủ, chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra trình độ dựa theo số lượng học sinh."
Diệp Sanh tìm một góc khuất ngồi xuống.
Sau khi cậu ngồi xuống, điện thoại của cậu có tin nhắn của Ninh Vi Trần.
【 Tới rồi sao? 】
Diệp Sanh.
【 Ừ, tôi tới rồi. Cậu xong chưa? 】
【 Xong rồi, từ Đảo Bướm đến Tổng cục đến trường học mất cả ngày. Anh ơi, tại sao em phải đến Học viện Quân sự số 1? 】
Diệp Sanh chưa bao giờ gặp phải điều gì khiến cậu vui vẻ suốt cả đường này, nhưng cậu đã nhìn thấy một tên ngốc. Hiện tại nhìn thấy Ninh Vi Trần làm ra vẻ nũng nịu, cậu thực sự muốn bật cười.
Cậu chủ động gọi điện thoại qua, cuộc gọi không có người trả lời ngay mà cũng không cúp máy, đợi một lúc, Ninh Vi Trần mới bắt máy.
Giọng nói của Ninh Vi Trần vừa thoải mái vừa ngọt ngào, hắn cười khúc khích.
"Anh đoán em đang ở đâu?"
Diệp Sanh: "Hả?"
Ninh Vi Trần nói: "Em đang ở ngoài phòng hiệu trưởng, ông ấy vừa nói chuyện với em về vấn đề xếp lớp, anh gọi điện cho em, thuận tiện em chỉ muốn hỏi anh. Sanh Sanh muốn học lớp nào?"
Diệp Sanh: "Chia lớp? Cậu không phải là cố định vào lớp A sao?"
Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: "Không. Ý của Đảo Bướm bên kia là em không cần phải theo lớp, cũng không cần theo hệ thống ba năm học thuật, em sẽ trực tiếp học tập dưới sự hướng dẫn của hiệu trưởng Thiên Dụ."
Diệp Sanh gật đầu: "Vậy thì tốt."
Ninh Vi Trần dừng một chút: "Nhưng trong trường hợp này, em sẽ không thể nhìn thấy anh."
Diệp Sanh chán ghét nói: "Yên tâm, tôi không có ý định ở lại Học viện Quân sự số 1 lâu." Ở một nơi có camera giá 300 triệu, cậu trèo cao không nổi, cảm ơn.
Ninh Vi Trần không nhịn được cười: "Xem ra anh có ấn tượng không tốt đối với nó."
Diệp Sanh: "Đúng vậy."
Đúng như dự đoán, Ninh Vi Trần nói một cách ngả ngớn chế nhạo: "Anh có hài lòng với thế giới mà anh nhìn thấy sau khi rời xa em không?"
Diệp Sanh: "..." Cái hay không nói, nói cái dở.
Diệp Sanh nói: "Chuyện tứ đại gia tộc rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến?" Diệp Sanh ở bên cạnh Ninh Vi Trần, thứ mà cậu nghe hắn nhắc đến nhiều nhất chính là Tổng cục Cục Phi tự nhiên và Đảo Bướm. Tứ đại gia tộc chưa bao giờ được nghe thấy.
Ninh Vi Trần dừng một chút, bình tĩnh nói: "Tứ đại gia tộc? Em nghĩ không cần thiết nhắc tới bọn họ. Anh có hứng thú với bọn họ không? Em có thể nhờ Lý quản gia gửi cho anh một ít tin tức."
Diệp Sanh: "Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Ninh Vi Trần hiển nhiên cũng không đem chuyện tứ đại gia tộc để trong lòng, hắn dễ dàng bỏ qua chủ đề này, tiếp tục hỏi: "Vậy Sanh Sanh đã quyết định nên vào lớp nào chưa?"
Diệp Sanh: "Cậu cảm thấy tôi có thể vào lớp nào?" Đây là việc cậu có thể quyết định sao?
Ninh Vi Trần tùy ý cười: "Em cảm thấy không có lớp nào nào xứng đáng với anh." Sự chán ghét của hắn đối với Cục Phi tự nhiên cùng sự thờ ơ của hắn đối với Học viện Quân sự số 1 từ đầu đến cuối đều không hề che giấu.
Diệp Sanh nhếch khóe miệng: "Tôi đang đợi ở đấu trường để phân lớp. Sau khi phân lớp tôi sẽ nói cho cậu biết, rất có thể sẽ là lớp F. Nhưng Ninh Vi Trần, đừng học cùng lớp với tôi. Hãy nhớ những gì cậu đã nói trước đó."
Ninh Vi Trần miễn cưỡng đáp: "Được."
Diệp Sanh dừng một chút, nói: "Cậu hãy luyện tập chăm chỉ, sau khi hiểu được điều mình muốn biết, tôi sẽ sớm đi tìm cậu."
Sau khi Diệp Sanh cúp điện thoại, cậu ngẩng đầu lên và phát hiện hơn một nửa số người trong đấu trường đã đến.
Cậu nhìn đám người đông đúc này và thấy số thứ tự của mình đang xếp hàng rất xa nên cậu quyết định nhắm mắt thiền định. Máy móc kiểm tra khả năng của chính cậu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là cậu sẽ vào lớp F.
Cậu chỉ muốn việc xếp lớp này nhanh chóng kết thúc để cậu có thể tham gia buổi giảng về lịch sử tại Học viện Quân sự số 1.
Diệp Sanh từ đầu đến cuối đều là một người khác biệt.
Sau khi Chu Hướng Địch tiếp cận cậu vài lần và bị Diệp Sanh lịch sự nhưng thờ ơ từ chối, hắn không còn tìm kiếm Diệp Sanh nữa. Nhưng hắn vẫn không thể nhịn xuống tầm mắt thường xuyên hướng về bên kia nhìn xem.
Yến Nhạc nói: "Đừng nhìn nữa, cậu ta không muốn ở cùng chúng ta."
Tiêu Cật Cật nói: "Người giàu có tính khí kiêu ngạo là chuyện bình thường."
Yến Lạc cũng không để bụng, hắn nhìn thấy Diệp Sanh rất không vui nói: "Đã đến Học viện Quân sự số 1, tiền bạc không dùng được, sao có thể giàu hơn tứ đại gia tộc?! Hướng Địch, cậu ta đã chọc phải rắc rối Theodore, sau này chúng ta hãy tránh xa cậu ta ra, kẻo bị vạ lây."
Chu Hướng Địch không biết làm sao mà cười một cái.
Tứ đại gia tộc có ghế độc quyền và ngồi ở hàng ghế đầu tiên. "Chết tiệt, tôi phải dạy cho tên tiện dân đó một bài học! Cho hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn xúc phạm tôi!"
Theodore chạm vào chiếc khuyên mũi trên mũi mình, đôi mắt xanh đầy sương mù.
La Quan, người có năng lực và điềm tĩnh nhất trong bốn người, sau khi trả lời điện thoại trông có vẻ nghiêm túc đến kinh ngạc và nhỏ giọng nói: "Theodore, tôi nghĩ lần này cậu nên kiềm chế bản thân tại Học viện Quân sự số 1."
Theodore không thể tin được: "Cái gì? Cậu bảo tôi kiềm chế bản thân? Nếu tôi giết hắn, sẽ không có người dám đến làm phiền tôi được chưa?"
La Quan không nói gì, hắn cũng không biết nên nói cái gì. Hắn mơ hồ cảm thấy bất an, sợ đó là sự thật nhưng cũng sợ đó không phải sự thật.
Lúc này, tai nghe của Theodore lóe lên, hắn sửng sốt, sau khi bấm vào thì phát hiện ra đó chính là người anh kiêu hãnh của mình.
"Anh ơi? Anh tìm em có chuyện gì?"
Gia tộc Garavolia đông người, Isaac thực ra không có tình cảm gì với đứa em trai này. Anh vừa biết được một số tin đồn, cho rằng Theodore cũng nhập học vào đợt này nên vội chạy tới gọi điện cho hắn.
Giọng nói của Isaac lạnh lùng và cứng rắn: "Theodore, đừng mang những thói quen xấu mà cậu từng có đến Học viện Quân sự số 1. Đặc biệt là trong thời gian này! Đừng gây rắc rối cho gia tộc, biết không?"
Giọng của Isaac nghiêm túc một cách đáng ngạc nhiên.
Theodore bối rối.
Nhưng sau khi cúp điện thoại, Theodore rất tức giận. Từ nhỏ hắn ta đã hống hách kiêu căng, chưa bao giờ phải chịu ấm ức, sau khi gặp Diệp Sanh, hắn đã được yêu cầu kiềm chế bản thân, nhưng hắn không muốn kiềm chế bản thân nữa. Tứ đại gia tộc đều là người quen cũ, cho dù hắn gây rắc rối, thì cũng không có gì đáng lo ngại.
---Tác giả có điều muốn nói---
Mức độ vả mặt cấp 1: Theodore và những bia đỡ đạn khác.
Mức độ vả mặt cấp 2: Những "khán giả" tự cho mình là đúng của diễn đàn.
Hahahahaha, đôi tình nhân trẻ sắp gặp nhau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 142: Phân Lớp
Chương 142: Phân Lớp