Vào ban đêm, Diệp Sanh tỉnh dậy khi máy bay hạ cánh xuống đảo Rạn San Hô Đen.
Sau khi từ Bảo tàng Tín Ngưỡng trở về, Ninh Vi Trần cần phải báo cáo tình hình với hiệu trưởng Thiên Dụ.
Diệp Sanh quá mệt mỏi và trở về căn hộ một mình.
Quản gia Lý đóng cửa lại cho cậu, mỉm cười nói: "Thiếu phu nhân, nếu cậu cần gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Diệp Sanh: "..." Nếu cậu nhớ không lầm thì lúc đầu quản gia Lý gọi cậu là cậu Diệp đúng không? Từ khi nào ông gọi Thiếu phu nhân lưu loát như vậy?
Nhưng bây giờ, Diệp Sanh không còn phải vật lộn với những danh hiệu này nữa.
Diệp Sanh không nói thêm gì nữa, thản nhiên gật đầu.
Quản gia Lý nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Vậy tôi không quấy rầy thiếu phu nhân nghỉ ngơi."
Diệp Sanh cúi đầu nhìn vết thương trên lòng bàn tay, hẳn là Ninh Vi Trần ở trên máy bay đã lau chùi cho cậu, vết máu tích tụ rất nhanh. Diệp Sanh ngẫu nhiên lấy một ít quần áo trong tủ rồi bước vào phòng tắm. Sau khi tắm và sấy tóc, cậu mặc một chiếc áo ngủ màu đen và ngồi trên ghế sofa trước khi kịp lấy đồ trên người ra.
Khẩu súng, cây bút chuyện xưa, khối bát diện và tấm vé vàng của Nhà Truyền Giáo. Đầu ngón tay cậu tái nhợt và lạnh lẽo, lướt qua từng thứ một, lông mi rũ xuống, che giấu những suy nghĩ sâu xa trong đôi mắt hạnh.
Cây bút chuyện xưa chỉ hữu ích cho diễn đàn thứ bảy. Mà khối bát diện và vé vàng đều từ diễn đàn thứ sáu.
Với khối bát diện đẫm máu của Làng cổ Dạ Khóc, cậu sẽ không còn bị bất kỳ kẻ dị giáo nào tấn công tinh thần trong diễn đàn thứ sáu.
Hơn nữa, tấm vé vàng của Nhà Truyền Giáo cũng có nghĩa là cậu có khả năng tự bảo vệ mình trước những kẻ dị giáo thần thánh cấp A+.
Điều này có nghĩa là những kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ bảy và thứ sáu sẽ không còn là mối đe dọa đối với cậu nữa.
Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: "ENIAC, và Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật."
Hiện tại, mối nguy hiểm duy nhất đối với cậu chính là những kẻ dị giáo cấp A và A+ ở diễn đàn thứ năm và thứ tư...
ENIAC hiện lên trong tâm trí cậu. Diệp Sanh lập tức bật điện thoại lên và nhìn cậu bé Mắt To.
Đây là dị giáo diễn đàn thứ tư duy nhất mà cậu tiếp xúc cho đến nay.
Mắt To đang ngủ.
Tính năng Search đã có trên điện thoại của cậu bấy lâu nay và nó đã thay đổi từ lâu so với thái độ trầm lặng ban đầu, bản chất thật của nó đã lộ diện và nó đang xưng vương xưng bá ở khắp nơi. Cậu bé Mắt To hàng ngày bóp nát không gian sống của phần mềm khác, ngủ ngon lành, với biểu tượng màu đỏ không phân biệt được là miệng hay mắt nhắm chặt, như một kẻ dị giáo điện tử trong thế giới trực tuyến. Để ngăn cản Diệp Sanh quấy rầy giấc ngủ của nó, Search đã chăm sóc bản thân rất tốt, lấy ra mấy chữ "zzz" rồi đội lên đầu nó để tạo bọt.
Nó ra hiệu rằng nó đã đóng cửa, vì vậy đừng tới làm phiền.
Diệp Sanh: "..."
Giỏi.
Trước đây cậu chỉ dùng Search như một công cụ chụp ảnh, ấn tượng của cậu về cậu bé Mắt To là xấu xí và hay cắn răng. Không ngờ nó không chỉ xấu, hay cắn mà còn có thể "tự chăm sóc" mình được.
Dù Diệp Sanh không có gì để chụp nhưng cậu vẫn vô cảm mở Search và chụp bức ảnh bức tường trống.
Tách.
Cậu bé Mắt To: "..."
Cậu bé Mắt To bị Diệp Sanh cố tình đánh thức, đôi mắt đỏ như máu âm trầm. Nó tức muốn hộc máu, nó mở miệng và dùng hết sức cắn vào đầu ngón tay của Diệp Sanh.
Diệp Sanh tắt điện thoại và ném nó sang phía bên kia ghế sofa.
Cậu bé Mắt To chỉ là một kẻ dị giáo cấp E, không thể kiểm soát cài đặt điện thoại và không thể nổi cơn thịnh nộ trên màn hình đen.
Diệp Sanh giật giật khóe miệng.
Nếu ENIAC biết trong diễn đàn thứ tư có một kẻ ngu ngốc như nó thì bọn họ sẽ tức chết mất.
Cậu đã gặp qua Cố Sự Đại Vương, cậu đã gặp qua Nhà Truyền Giáo. Biết được bản chất cực đoan của Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật, Diệp Sanh chắc chắn sẽ không nghĩ rằng ENIAC sẽ là một kẻ ngốc vô tội và vô hại nào đó.
Máy tính đa năng đầu tiên trên thế giới có diện tích 170 mét vuông và nặng 30 tấn. ENIAC giống một cỗ máy khổng lồ, ăn thịt người và đẫm máu hơn. Mỗi ống chân không và diode* đều thấm đẫm máu thịt con người.
*Diode là tên gọi tắt của diode bán dẫn, là một loại linh kiện bán dẫn chỉ cho phép dòng điện đi qua nó theo một chiều mà không theo chiều ngược lại.
Nghĩ đến ENIAC, Diệp Sanh nghĩ ngay đến "Trò chơi Khải Minh". Trò chơi này, tại Thành phố Giải trí Thế giới, đã tạo nên làn sóng trong thế giới dị năng giả. Lần này trở lại Học viện Quân sự số 1, cậu phát hiện người trong Học viện Quân sự ít hơn rất nhiều, không biết bọn họ có phải đều đến xem sự kiện trọng đại này không.
Diệp Sanh thu dọn đồ đạc, không sử dụng điện thoại di động, thay vào đó lấy máy tính xách tay ra, ngồi trên ghế sô pha, tìm kiếm tin tức về "Thế giới Khải Minh" trên mạng, đọc xong một số bài viết, cậu hơi sững sờ. Bởi vì "Thế giới Khải Minh" kỳ thực đã đưa một số người bình thường không có dị năng đến Thành phố Giải trí Thế giới, và những người bình thường này hầu hết đều mắc bệnh nan y và chỉ còn lại rất ít sự sống.
Khi một người sắp chết, họ thường sẽ thể hiện những cảm xúc và niềm tin vượt xa người thường khi cố gắng sống sót.
Diệp Sanh nghĩ tới chuyện Cố Sự Đại Vương đã làm ở Hoài Thành, trong lòng càng thêm bất an.
Những dị năng giả trên diễn đàn đều cho rằng, Thành phố Giải trí Thế giới chưa bao giờ chào đón nhiều gương mặt mới đến vậy. Có người hỏi: "Không phải người bình thường không có dị năng vào trong trò chơi Khải Minh là đi vào ngõ cụt sao?"
Có người lập tức trả lời: "Không, Thế giới Khải Minh có cơ chế xổ số và đổi thưởng bắt đầu từ vòng sơ loại. Họ có thể trao đổi đạo cụ cực mạnh với máy chủ! Thậm chí một số đạo cụ có thể gi ết chết dị năng giả cấp B!"
Một nhóm người kinh hãi.
"Mẹ kiếp..."
"Ôi chúa ơi."
Một người chế nhạo nói.
"Thậm chí một máy chủ trò chơi có thể sử dụng thuốc sinh học làm phần thưởng, mấy người cho rằng đây là một trò chơi đơn giản?"
"Đây không phải là thứ mà Tổng cục dùng để đào tạo các quan chấp hành sao?"
"...Không, tôi không nghĩ vậy. Vì trò chơi Khải Minh, trong Những Điều Người Chơi Cần Biết có một cái."
——"Quan chấp hành cấp S và chó không được phép vào bên trong."
Mọi người trên mạng: "..."
Diệp Sanh ở ngoài màn hình: "..."
Bây giờ cậu kết luận rằng Trò chơi Khải Minh chắc chắn được tạo ra bởi Đế Quốc Dị Giáo. Bởi vì họ là những người duy nhất ghét quan chấp hành cấp S dai dẳng không thể rũ bỏ. Ví dụ như Lạc Hưng Ngôn đuổi theo từ Jerusalem đến Làng cổ Dạ Khóc rồi đến Bảo tàng Tín Ngưỡng.
"Trò chơi Khải Minh" ngay lập tức gây chấn động thế giới khi ra mắt.
Nhiều dị năng giả sẽ không bao giờ phải giao tiếp với Cục Phi tự nhiên trong cuộc sống.
Họ trao đổi thuốc sinh học trực tiếp từ các công hội lớn và biết rất ít về thế giới.
Họ trân trọng gọi người sáng lập ra trò chơi là "máy chủ". Thần thánh hóa nó một cách vô tận và vô cùng tôn thờ nó.
Suy cho cùng, không phải ai cũng biết về Ninh gia, Đảo Bướm và bảy người điều hành lớn.
Người điều hành cấp S quả thực đủ để được mọi sinh vật coi là thần thánh.
Diệp Sanh đến hai nơi nguy hiểm, và tất cả những gì cậu tiếp xúc đều là những dị năng giả cấp A. Circe và những người khác đã không còn bị thuốc sinh học kiềm chế từ lâu, và họ đã nổi tiếng ở Thành phố Giải trí Thế giới. Và với tư cách là thành viên cấp cao của ba công hội lớn, bọn họ cũng biết rất nhiều điều. Về Trò chơi Khải Minh, hầu hết mọi người đều có thái độ chờ xem, nhưng các điều kiện mà ENIAC đưa ra quá hấp dẫn và hẳn là cũng sẽ có một số người tham gia trò chơi.
Dị năng giả cấp A cao cao tại thượng không phải là thứ mà người bình thường có thể tiếp xúc trong đời này.
【Trò chơi Khải Minh】 cũng có hệ thống bảo vệ người mới. Công dân hạng nhất có thể trực tiếp vào vòng chung kết.
Các bước khởi động và tuyển chọn khác nhau trong giai đoạn đầu đều nhằm vào những công dân dưới hạng hai và những người bình thường.
Diệp Sanh cũng muốn xem thêm một số thông tin chi tiết.
Đột nhiên Ninh Vi Trần quay lại.
Diệp Sanh nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn hắn, đặt máy tính xuống, cau mày nói: "Thiên Dụ nói cái gì?"
Ninh Vi Trần bước nhanh đi tới, ngồi ở bên cạnh cậu, cong môi hôn lên má cậu, nói: "Anh yêu, chúc mừng anh. Thứ hạng của anh trong Học viện Quân sự số 1 đã từ thứ mười thành thứ tư."
Giá trị thần quái chỉ có đom đóm mới có thể phát hiện được là chưa đến một phần nghìn.
Bỏ qua mọi biểu hiện và đi thẳng từ thứ mười đến thứ tư.
Chưa có ai dám cá cược như thế này.
Diệp Sanh đối với chuyện này cũng không để ý lắm, "Ừm", sau khi nói: "Ninh Vi Trần, ở Bảo tàng Tín Ngưỡng, cậu biết tôi muốn hỏi cái gì sao?"
Ninh Vi Trần mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt của hắn tự nhiên rất trìu mến, khi nhìn người khác một cách nghiêm túc, ánh mắt của hắn có sự dịu dàng như đang nhìn một báu vật.
"Anh muốn hỏi em tại sao em lại quen thuộc với Bảo tàng Tín Ngưỡng như vậy."
Diệp Sanh im lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.
Ninh Vi Trần nói: "Anh trai, anh còn nhớ khi em nhìn thấy Cố Sự Đại Vương trong Tường Người của đại học Hoài An không?"
Diệp Sanh: "Ừ."
Ninh Vi Trần nói: "Em nghĩ bọn họ hẳn là coi em như đồng loại."
Diệp Sanh: "Hả?"
Đồng loại.
Ninh Vi Trần cười không nói gì.
Diệp Sanh là người suy nghĩ rất nhanh, lập tức nói: "Dị giáo cấp A+, Hải yêu?"
Diệp Sanh nhớ lại khi trong Bảo tàng Tín Ngưỡng, khi Ninh Vi Trần nói với cậu câu trả lời của phòng triển lãm đầu tiên và nói với cậu rằng cậu chỉ có thể gặp Chủ Bảo Tàng sau khi xem xong triển lãm, cậu cũng hỏi những câu hỏi tương tự. Khi đó, câu trả lời của Ninh Vi Trần chính là năng lực của Hải yêu.
---Tác giả có lời muốn nói---
Phó bản tiếp theo là "Nhạc Viên", nhưng hãy để tôi nói về nó một lúc trước khi vào Nhạc Viên. Tôi muốn viết rất nhiều màn vả mặt!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 227: Thứ Tư
Chương 227: Thứ Tư