TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 244: Chuông Báo Tử Thần Vang Lên Vì Cậu

Diệp Sanh không có hứng thú tra tấn người khác, cậu cũng không thấy thú vị. Khi lần đầu tiên bước vào phó bản 【Trường trung học Thanh Hòe】, cậu chỉ muốn thử sức với câu chuyện và tìm ra cơ chế trò chơi.

Ban đầu cậu viết hai PS đầu tiên chỉ để mọi người bỏ cuộc. Nhưng bây giờ, cậu cảm giác có người đang tìm cái chết.

"Cút đi! Cút đi! Cút đi!" Cô gái chết trong tòa nhà nghệ thuật đã hoàn toàn chiếm lấy cơ thể của Tiêu Dịch Thi và trở thành "Bút Tiên". Cô tức giận, máu trào ra từ mắt, cô nghiến răng và bay thẳng vào ba dị năng giả.

Tống Chung và những người khác không phải là đối thủ của boss trường trung học Thanh Hòe nên bọn họ hét lên và chạy ra ngoài tòa nhà Bác Văn. Sự hoảng loạn của bọn họ đã kéo theo những người chơi đang chờ đợi còn lại trong tòa nhà, rõ ràng tiến độ của cốt truyện chính đã đạt tới 70%, nhưng hiện tại xem ra mọi thứ đã bị đảo lộn, nỗ lực của bọn họ mấy ngày nay giống như một trò đùa.

Một nhóm người chạy như điên ra ngoài.

"Cứu với!"

"Cứu với! Tại sao boss lại đột nhiên tấn công người ta!"

"Chạy, chạy nhanh."

Kẻ dị giáo cấp D "Bút Tiên" từ trường trung học Thanh Hòe bắt đầu tàn sát toàn bộ khuôn viên trường.

Là một dị năng giả cấp D, Tống Chung vẫn có một số biện pháp để cứu mạng mình. Hắn trốn trong phòng tiện ích ở tầng một của tòa nhà giảng dạy, lấy loa trong túi ra và nhấn công tắc, ngay lập tức, một âm thanh có tần số dưới 20 Hertz phát ra từ loa, vô hình bao phủ cả lớp học này, hắn đã che giấu hơi thở của mình để không bị boss nổi điên tìm thấy.

Còn lại hơn trăm người tụ tập ở đây. Mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra và tỏ ra sợ hãi. Sau khi bước vào phó bản trong khuôn viên trường thần quái, thần kinh căng thẳng của họ ngay lập tức bị đứt đoạn, và tâm trí họ tràn ngập hình ảnh tên boss phó bản đột nhiên phát điên.

Một số người rụt rè đã bắt đầu khóc: "Tại sao huhuhu tại sao, tại sao? Chúng ta đi theo hướng dẫn của nhiệm vụ chính của ứng dụng, sao có thể rơi vào tình huống này?"

Từ Mãng dựa vào bức tường lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này, lời nói của Diệp Sanh đột nhiên hiện lên trong đầu gã.

——Không cần đặt cược, sẽ không có người thắng được phó bản này.

——Bởi vì tôi nghĩ có vấn đề.

Diệp Sanh... Diệp Sanh...

Những cảnh tượng ở trường trung học Thanh Hòe hiện lên trong tâm trí gã. Diệp Sanh luôn là người ngoài cuộc, người đứng xem. Tuy nhiên, Diệp Sanh không phải đang quan sát người chơi mà là đang xem sự vận hành của thế giới trò chơi.

Ánh mắt Diệp Sanh nhìn về phía ranh giới của sân trường, nhưng lại không nhìn bọn họ, cậu không có cảm xúc hay hứng thú gì với các người chơi.

Diệp Sanh chỉ nghiêm túc với những điều cậu quan tâm.

Từ Mãng rùng mình một cái.

"Nhưng nhiệm vụ chính của trường trung học Thanh Hòe là có thời gian, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu không hoàn thành được thì tất cả chúng ta sẽ thua." Có người run rẩy nói.

Thời gian mà Thế giới Khải Minh ấn định cho trường trung học Thanh Hòe là năm ngày, đó là lý do tại sao ba lớp của họ sẽ hợp tác, đêm nay là ngày cuối cùng.

Trữ Khánh ngồi ở trong góc, cảm thấy bình tĩnh hơn mọi người, trải qua nhiều chuyện như vậy. Trữ Khánh đã nhìn thấy bộ mặt thật của dị năng giả từ lâu và biết thế giới này nguy hiểm đến mức nào. Người như hắn, không thể thay đổi được tấm lòng thánh mẫu từ tận xương tủy của mình, hoàn toàn không thích hợp với nơi này. Không bằng đổi vé thuyền rời đi, gia đình hắn khá giả, tìm kiếm bác sĩ khắp nơi, biết đâu còn có thể cứu được.

Vòng loại trừ của Thế giới Khải Minh đã kết thúc và người chơi vẫn có thể rời đi. Nhưng một khi bọn họ thực sự có được một suất để tham gia trò chơi, bọn họ không thể rời đi theo ý muốn của mình.

Nếu muốn chiến đấu chống lại những kẻ dị giáo xảo quyệt, mạnh mẽ và độc ác thì không được có quá nhiều sự đồng cảm. Khi Trữ Khánh nghe Tống Chung và Từ Mãng thảo luận, cũng biết trên thế giới có một số dị đoan có thể khống chế tâm trí con người, những dị giáo thông minh rất giỏi lợi dụng "lòng tốt" của người khác.

Đừng quá ác độc, bởi vì sẽ có nhân quả báo ứng.

Nhưng bọn họ không thể quá tử tế, vì sự "lòng tốt" của bọn họ có thể gi ết chết rất nhiều người.

Điền Tuyết có cùng ý tưởng với hắn. Cô vốn là người rụt rè, mấy ngày nay chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon, đôi mắt đỏ hoe và nức nở, cô cầu mong trường trung học Thanh Hòe nên kết thúc càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, ít người có thể ổn định được như họ. Hầu hết mọi người đều không muốn chết. Họ muốn chiến thắng, họ muốn sống sót.

Ý tưởng này không thể nói là xấu, bởi con người đã tạo ra vô số điều kỳ diệu nhờ bản năng sinh tồn.

Các học sinh lo lắng nói: "Lớp trưởng, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Sắc mặt của Tống Chung tái nhợt: "Làm sao tôi biết! Mẹ kiếp, không phải nói Boss phó bản sẽ không chủ động tấn công chúng ta sao! Rốt cuộc chúng ta chọc giận hắn ở chỗ nào?"

Hoàng Nhĩ nghĩ tới điều gì đó, đầu óc quay cuồng, nói: "Không, không đúng... Cậu có để ý thấy hai giọt nước mắt đẫm máu chảy ra từ mắt Bút Tiên không? Chúng giống hệt như bức tượng chảy máu mà chúng ta đã thấy trong tòa nhà nghệ thuật. Và cô ấy cũng nói, đây có phải là não của Tiêu Dịch Thi không, anh có được nó khi giẫm lên xác tôi phải không?"

Cuối cùng Tống Chung cũng phản ứng lại: "Ý cậu là trong cơ thể Bút Tiên có nhiều hơn một "Thầy Tiêu"?"

Sắc mặt Hoàng Nhĩ càng ngày càng khó coi: "Đúng vậy. Cậu còn nhớ toàn bộ câu chuyện của trường trung học Thanh Hòe không? Tên sát nhân thích ăn não người đã giế t chết bốn người. "Bút Tiên" hẳn là do bốn tên quái đản này cấu thành."

"Nhưng phương pháp mà chúng ta sử dụng để lấy được đạo cụ rất tàn nhẫn. Tôi đã lấy được tiểu não giấu trong 【Đôi mắt trong nhà vệ sinh】 bằng cách dùng búa đập vỡ bức tường giấu xác chết. Đại não giấu trong 【Tiếng khóc bên hồ】 cũng bị Tống Chung lấy được bằng cách mổ xẻ một thi thể thối rữa. Chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với những người này. Trong cơ thể của Bút Tiên có bốn linh hồn, chỉ cần chúng ta cung cấp đạo cụ qua cửa cho Tiêu Dịch Thi, một trong những linh hồn trong cơ thể hắn sẽ tức giận."

"Cung cấp cuống não xúc phạm cô gái trong tòa nhà nghệ thuật; cung cấp đại não xúc phạm ma nước trong hồ; cung cấp tiểu não xúc phạm chàng trai bị cưa máy xẻ thịt trong nhà vệ sinh."

"Mẹ kiếp!"

Sau khi Hoàng Nhĩ phân tích xong, Từ Mãng không nhịn được nữa mà chửi rủa.

Tất cả người chơi trong phòng tiện ích đều choáng váng. Họ lần lượt mở ứng dụng của mình và nó vẫn hiển thị rằng tiến độ của phó bản trường trung học Thanh Hòe là 70%. Bảy mươi phần trăm, nhưng ba mươi phần còn lại khó như lên trời.

Đây là một tình huống không thể giải quyết được!

Hai mắt Từ Mãng đỏ bừng, hai mắt sắp nổ tung nói: "Chúng ta không thể thắng, không thể thắng! Tất cả đạo cụ then chốt của 【Tiễn Thần】 sẽ kích hoạt điều kiện tử vong! Làm sao chúng ta có thể thắng được!"

Sắc mặt ống Chung cũng tái nhợt, linh hồn như rơi vào hầm băng, không nói nên lời.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều bối rối trước sự đảo ngược này.

【 Đây thực sự là phó bản cấp D à... 】

【 Tiêu Dịch Thi là một kẻ dị giáo cấp D, và ba người đã chết cũng vậy. Bây giờ bọn họ đều đang "sống" trong cơ thể anh ta, bốn tên dị giáo cấp D trong một cơ thể —— tôi nghĩ cấp độ của "Bút Tiên" hẳn phải gần bằng cấp C. 】

【 Và cơ chế quá bất thường, những kẻ dị giáo sẽ tấn công người chơi vì tức giận khi họ nhìn thấy những thứ quen thuộc, nhưng các đạo cụ đều quen thuộc với họ. 】

【 Có phải Thế giới Khải Minh có lỗi không? Với tư cách là người chơi, tôi không thể nghĩ ra cách nào để giải câu đố. 】

【...Mức độ khó của trường trung học Thanh Hòe hơi cao. "Viện phúc lợi Dương Quang" bên cạnh mà tôi xem đã quyết định người chiến thắng. 】

【 Cứu mạng, tôi bắt đầu cảm thấy k1ch thích rồi. 】

【 K1ch thích là k1ch thích, nhưng làm sao có thể thắng? 】

【 Không thể thắng, không có giải pháp. 】

Đúng vậy, làm thế nào để giành chiến thắng. Bọn họ chỉ chờ chết ở đây thôi sao? Đợi đến nửa đêm, trận đấu kết thúc, bọn họ bị ép ra ngoài, không có ai thắng.

Không cam lòng! Không một ai cam tâm!

Lạch cạch. Cánh cửa phòng tiện ích đột nhiên mở ra. Da đầu mọi người nhất thời tê dại, quay đầu nhìn về phía cửa, không dám tỏ ra tức giận vì sợ boss sẽ tới cửa.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Sanh mở cửa đi vào, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Diệp Sanh. Cậu mặc áo sơ mi đen, da cổ trắng như tuyết. Ngày đầu tiên, mọi người đều ngạc nhiên trước vẻ ngoài của cậu, nhưng chỉ trong vài ngày, hiện tại không ai dám đi thưởng thức vẻ ngoài của cậu.

Bây giờ khi Từ Mãng nhìn thấy Diệp Sanh, gã không còn cảm giác gì ngoài sợ hãi và căm hận. Tống Chung cũng lùi lại một bước. Hắn cầm loa phát thanh trên tay với vẻ mặt cảnh giác, nghĩ rằng nếu Diệp Sanh dám nổ súng với bọn họ thì hắn sẽ phá hủy loa phát thanh để Bút Tiên đến đây và giết tất cả mọi người.

Chắc chỉ có Trữ Khánh và Điền Tuyết là vui mừng khi nhìn thấy Diệp Sanh và vui vẻ chào hỏi.

"Diệp Sanh! Anh đến rồi!"

Những người trong lớp 1 nhìn chàng trai trẻ đã cứu họ khỏi lửa và nước với những cảm xúc vô cùng phức tạp và cúi đầu xấu hổ. Sau khi Diệp Sanh chọn bỏ lớp 1 và lạnh nhạt với phó bản, để lấy lòng Từ Mãng, họ đã bí mật cô lập Diệp Sanh và thậm chí còn cố ý hoặc vô ý chế nhạo Diệp Sanh trước mặt Từ Mãng.

Cuối cùng bọn họ vẫn không thể thắng.

"Diệp Sanh, cậu tới đây làm gì?" Từ Mãng nuốt khan, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi: "Cậu giết người ở trường trung học Thanh Hòe sẽ bị trừ điểm!"

Diệp Sanh: "Ừ, tôi biết." Giọng nói của cậu rất lạnh lùng, không hề nghe thấy sự tức giận.

Từ Mãng và Tống Chung nhìn nhau, nghĩ đến việc Diệp Sanh đã bị trừ 100 điểm, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Sanh nhìn Tống Chung, đi vào nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng, tôi hỏi các người làm sao vượt qua cửa."

"Ah?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Diệp Sanh nổi tiếng với chuyện lười biếng, mọi người đều cho rằng cậu là một người đàn ông chỉ có ngoại hình đẹp mà không có đầu óc nên chưa bao giờ dám tham gia phân tích.

Không ngờ, khi họ đang bế tắc, Diệp Sanh lại đứng dậy.

Từ Mãng có chút không thể tin được, lời nói còn không hết: "Cậu, cậu vừa nói cái gì?"

Diệp Sanh nói: "Tôi cũng là người chơi, tôi muốn vượt qua cửa, có khó hiểu không?"

Nếu như trước đó Diệp Sanh đã nói lời này, Từ Mãng cùng Tống Chung nhất định sẽ giễu cợt cậu —— chỉ biết ngồi yên hưởng thành quả mà mơ mộng không làm gì cả! Nhưng hiện tại, trường trung học Thanh Hòe đang bế tắc, Diệp Sanh đã bước tới, để lại cho họ vẻ mặt ngơ ngác.

Trữ Khánh vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh cho sạch sẽ, nói: "Anh Diệp, lại đây ngồi đi."

Diệp Sanh đi tới ngồi xuống, đột nhiên ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cậu.

Từ Mãng có thành kiến, không tin Diệp Sanh, nhưng gã sợ súng của cậu nên chỉ nói có chiếu lệ.

"Làm thế nào để vượt qua cửa? Bây giờ nó là một trò chơi không thể giải quyết được. Ngay khi chúng ta nộp lên đạo cụ qua cửa, chúng ta sẽ bị boss truy đuổi."

Diệp Sanh cảm thấy bọn họ thật sự ngu ngốc, không cần lý luận về "phần tái bút ưu tiên" của bút truyện, bọn họ chỉ cần thay đổi suy nghĩ là được.

Diệp Sanh nói: "Sao lại bị boss truy đuổi?"

Từ Mãng nói: "Bởi vì đạo cụ chúng ta có được đều là do hủy diệt xác của bọn hắn mà có, Bút Tiên nhìn thấy sẽ chỉ tức giận. Cậu quên lúc đầu ứng dụng Khải Minh đã nói gì sao?"

【 Kính gửi người chơi, chào mừng đến với Thế giới Khải Minh, một cấp độ nhập vai. Boss phó bản sẽ không chủ động tấn công người chơi và điều kiện tử vong cực kỳ nghiêm ngặt. Vì vậy hãy yên tâm, chỉ cần các bạn không hoàn toàn chọc giận boss phó bản thì nó sẽ không thực sự gi ết chết các bạn. 】

Bây giờ bọn họ nhớ lại thông báo này. Sắc mặt Từ Mãng vừa khó coi vừa sợ hãi. Miễn là các bạn không hoàn toàn chọc giận tên boss phó bản, thì nó sẽ không thực sự gi ết chết các bạn. Mấu chốt bây giờ là nếu muốn vượt qua cửa thì không thể không chọc giận boss phó bản!

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Chúng ta có thể nghĩ biện pháp ngăn cản bọn hắn tức giận."

Từ Mãng muốn mắng cậu, Diệp Sanh đầu óc cmn không tốt thì không cần thể hiện, nhưng vì thực lực của Diệp Sanh, gã đành chịu nhục nói: "Không thể nào."

Diệp Sanh nói: "Hoàn toàn có thể. Đó là dị giáo "nhìn thấy vật và nhớ về cảm xúc". Cô ta sẽ cảm thấy tức giận khi nhìn thấy những thứ quen thuộc, nhưng các người có thể tìm thứ gì đó khiến cô ta cảm thấy "sợ hãi" và đặt nó bên cạnh cô ta —— nó sẽ khiến cô ta tức giận mà không dám nổi giận... Đừng quên, bọn họ đều chết dưới tay của cùng một người."

Lời của Diệp Sanh vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Các người chơi đều bừng tỉnh, phòng phát sóng trực tiếp cũng chợt hiểu ra.

【 Chết tiệt, trâu bò, tại sao tôi không nghĩ ra điều này. 】

【 Câu chuyện về trường trung học Thanh Hòe luôn xoay quanh tên sát nhân bị rối loạn ăn uống. Hơn nữa, trong nhật ký, thủ đoạn của kẻ sát nhân cũng rất rõ ràng. 】

【 Đúng đúng, nhất định có thể phát hiện đồ vật khiến ba hồn ma kia sợ hãi, lúc giao ra đạo cụ, đem chúng nó đặt sang một bên để trấn áp! Chỉ làm cho bọn chúng sợ hãi hơn là tức giận và không dám cướp xác Bút Tiên. 】

【 Tuyệt vời, xem ra Diệp Sanh không phải loại người chỉ có ngoại hình và không có thực lực, tôi càng không ngờ tới điều này. 】

【 Haha, tôi đã nói với mấy người rằng Diệp Sanh không đơn giản. 】

【...fan não tàn, cậu lại đến đây à? 】

【 Ừ, nhưng chẳng phải Diệp Sanh đã nói một cách ngông cuồng rằng trò chơi này sẽ không có ai thắng sao? Tự tát vào mặt mình? 】

Khi Diệp Sanh rơi vào cục diện bế tắc ở trường trung học Thanh Hòe, cậu đã tìm ra một cách khác để vượt qua cửa, khiến nhiều người thay đổi quan điểm về Diệp Sanh.

Nhưng đây chỉ là phó bản cấp D nên họ chỉ thay đổi một chút thôi. Cùng lúc đó, một số người trong phòng phát sóng trực tiếp không thích cậu đã đặc biệt chọn ra những gì Diệp Sanh đã nói, âm dương quái khí nói Diệp Sanh tự vả vào mặt mình.

"Đúng, chúng ta có thể làm cho bọn họ càng sợ hãi hơn là tức giận! Để cho bọn họ không dám ra ngoài!"

Đôi mắt của Tống Chung lóe lên, hắn vỗ tay và ngồi dậy từ dưới đất. Hắn nhìn Diệp Sanh với đôi mắt rực cháy, vào thời điểm quan trọng, hắn không biết xấu hổ hỏi: "Diệp Sanh, chúng ta nên làm gì."

Diệp Sanh nói: "Trong nhật ký không có đáp án sao? Người ta luôn sợ hãi những thứ có thể gi ết chết mình."

Lời vừa nói ra, trong phòng phát sóng trực tiếp lại vang lên một tràng hoan hô.

Một nhóm người trong phòng tiện ích cũng òa khóc vì sung sướng.

【 Thông minh! 】

【 Thực sự thông minh! 】

Diệp Sanh nhìn họ với vẻ mặt vi diệu vì họ nghĩ rằng họ đang sống sót sau cơn khốn khó. Diệp Sanh cảm thấy kỳ lạ trước cách người thường nhìn cậu, dựa dẫm vào cậu và bám lấy cọng rơm cứu mạng. Chỉ vì cậu không có ý định để bọn người Từ Mãng chiến thắng, không có nghĩa là hắn sẽ để cho những người còn lại ở đây đi qua. Từ ngày đầu tiên bước vào trò chơi, tiếng kêu gào bên tai không ngừng vang lên, Diệp Sanh biết đối với những người này, bị loại ở vòng loại trực tiếp là kết quả tốt nhất.

Nhiều phần nhiệm vụ chính của trường trung học Thanh Hòe được làm ra bởi các dị năng giả có lá gan to. Bọn người Từ Mãng không có ý định mang người bình thường qua cửa, ba người bọn họ đã bí mật chuyển lớp từ lâu.

"Không cần đi theo tôi." Diệp Sanh từ chối việc Trữ Khánh đi theo, cậu không thích bất kỳ loại ánh mắt nào hướng về phía mình, dù là tốt hay xấu. Diệp Sanh đã quen với việc ở một mình.

...Không, điều đó cũng không đúng. Diệp Sanh cúi đầu, nghĩ tới điều gì đó, chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, sửng sốt trong giây lát, lông mi phủ đầy bóng tối.

Ninh Vi Trần là người đặc biệt duy nhất.

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không từ chối ánh mắt của Ninh Vi Trần nhìn mình.

Sau khi vào trường trung học Thanh Hòe, Diệp Sanh một lần nữa nhận ra Ninh Vi Trần có ý nghĩa như thế nào đối với cậu. Dù mỗi lần đi vào nơi nguy hiểm, Ninh Vi Trần chỉ muốn kéo cậu đi yêu đương. Nhưng cậu phải nói rằng Ninh Vi Trần đều cùng tần số với cậu về mọi mặt.

Nếu như cậu và Ninh Vi Trần cùng nhau bước vào phó bản trường trung học Thanh Hòe.

"..."

"..." Không biết vì sao, Diệp Sanh lại nghĩ đến "mối tình đầu" mà Ninh Vi Trần đã nói qua điện thoại lúc trước. Cậu cảm thấy Ninh Vi Trần sẽ biến trường trung học Thanh Hòe thành nơi có mối tình đầu. Mặc dù ý tưởng này khiến cậu phát ốm nhưng đó thực sự là điều Ninh Vi Trần có thể làm được.

"Mình thật sự điên rồi sao?" Diệp Sanh thấp giọng tự hỏi.

Cùng lúc đó, một chàng trai trẻ khiến mọi người chú ý đã đến Trung tâm phát sóng trực tiếp của Thành phố Giải trí Thế giới.

Ninh Vi Trần bước vào Fensalir, nhìn hàng chục nghìn chiếc TV nhỏ có màn hình nhấp nháy, đôi mắt trìu mến của hắn đen tối không rõ ràng, từ lâu hắn đã quen với ánh mắt sửng sốt và kinh ngạc bên cạnh. Không giống như Diệp Sanh, người luôn cố tình tránh tầm mắt của mọi người và đi trong bóng tối. Ninh Vi Trần sinh ra đã là trung tâm của sự chú ý và rất giỏi xử lý những tình huống như vậy.

Hắn hiếm khi đến Trung tâm phát sóng trực tiếp, nhưng để lừa Diệp Sanh rằng hắn thực sự đến Thành phố Giải trí Thế giới từ Đảo Bướm, Ninh Vi Trần đã chọn cách đến từng bước một.

Mọi người trong Quảng trường Phát sóng trực tiếp của Thành phố Giải trí Thế giới đều choáng váng khi nhìn thấy hắn. Khí chất của một người có thể dễ dàng nói lên cấp bậc của người đó. Diệp Sanh ghét bị nhìn nên luôn thờ ơ, lười nói và không hành động quá mạnh mẽ. Nhưng Ninh Vi Trần thì khác, vẻ ngoài của hắn khiến mọi người không khỏi nghi ngờ rằng đây chắc chắn là dị năng giả cấp A trở lên.

Nhưng tại sao dị năng giả cấp A trở lên lại xuất hiện ở đây?! Bây giờ chỉ là vòng loại trừ tân binh!!

Ninh Vi Trần nói: "Phó bản trường trung học Thanh Hòe sắp xong rồi sao?"

Người đứng trước TV của trường trung học Thanh Hòe đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, lịch sự nho nhã lễ độ và dễ nghe, giống như một tiếng đàn piano tao nhã khiến lòng người rung động.

Người đàn ông trung niên quay lại thì thấy một thanh niên rất cao với đôi chân thẳng và thon đang đứng sau lưng mình. Dưới ánh đèn, vẻ mặt của hắn có chút không rõ ràng. Người đàn ông trung niên cho rằng mình đã nhìn thấy qua Diệp Sanh, người đã đạt đến đỉnh cao nhan sắc của con người, không ngờ lại có người có thể sánh ngang với cậu.

Thoạt nhìn, chàng trai trẻ này có địa vị công dân cao, khí chất tản mạn tự phụ, và phong độ nhẹ nhàng. Không đợi gã trả lời, hắn ngước lên và nhìn thấy người trong video.

Chàng trai mỉm cười trong tâm trạng vui vẻ và nhếch lên đôi môi mỏng.

"Có vẻ như mọi chuyện gần như đã kết thúc."

Áp lực của người vừa tới quá mạnh.

Nỗi sợ hãi khi gặp công dân hạng nhất của Thành phố Giải trí Thế giới khiến người trung niên không dám lên tiếng!

Nhưng chẳng bao lâu, khi người đàn ông trung niên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ninh Vi Trần, đôi mắt gã mở to. Chiếc nhẫn trơn màu đen... giống hệt chiếc trên tay Diệp Sanh.

Đây có phải là người yêu của Diệp Sanh không?

——Người yêu của Diệp Sanh là dị năng giả đỉnh cao?!

Diệp Sanh không biết rằng bạn trai cậu qua điện thoại, người "quá bận rộn ở Đảo Bướm và cần sự an ủi bằng video của cậu", hiện đang xem buổi biểu diễn của cậu tại Quảng trường Phát sóng trực tiếp của Thành phố Giải trí Thế giới. Nếu cậu biết, chắc chắn Diệp Sanh sẽ bò ra khỏi TV và kéo Ninh Vi Trần đi.

Chỉ vì cậu quen với ánh mắt của Ninh Vi Trần, không có nghĩa là cậu quen với việc Ninh Vi Trần nhìn cậu diễn. Mặc dù trước đây cậu đã lừa dối Ninh Vi Trần trong căn hộ nhưng Diệp Sanh biết rất rõ kỹ năng diễn xuất của mình.

May mắn thay, bây giờ cậu đang ở trong phó bản và không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, do đó cậu có thể tránh được bất kỳ sự xấu hổ nào.

"Tìm thấy rồi! Cưa máy, dây thừng và dao!"

Mọi người đều tìm thấy chiếc cưa máy mà kẻ rối loạn ăn uống dùng để giết người trong phòng vệ sinh nam, sợi dây cô dùng để siết cổ người trong tòa nhà nghệ thuật và cán dao cô dùng từ thi thể dưới hồ. Những thứ này không khó tìm.

Một nhóm người rất hào hứng với những điều này. Những người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng rất phấn khích.

【 Diệp Sanh thực sự rất thông minh. 】

【 Vậy là trường trung học Thanh Hòe sắp bị giải tán. 】

【 Tống Chung rõ ràng trước đó muốn giết Diệp Sanh, nhưng Diệp Sanh lại không quay lại báo thù? 】

【 Đừng lo lắng, anh ta có thể không phải là đối thủ của ba dị năng giả và anh ta đã bị trừ 100 điểm. 】

【 Dù sao thì, màn trình diễn của Diệp Sanh rất đáng chú ý trong số những người mới đến. 】

Đây là đánh giá cao nhất mà họ có thể đưa ra.

Diệp Sanh nói: "Hãy mang chúng đi đến lớp 1, tầng 3, tòa nhà Bác Văn."

Tống Chung cũng nói: "Đi thôi, bốn người chúng ta."

Từ Mãng nói với những người khác: "Các người chờ ở bên ngoài đi."

"Ừ." Ở trường trung học Thanh Hòe, mọi người đều kiệt sức sau khi trải qua quá nhiều sự kiện siêu nhiên.

Hoàng Nhĩ âm thầm nhìn Diệp Sanh, càng ngày càng cảm thấy người bình thường này không hề đơn giản.

Bốn người bước vào căn phòng học bỏ hoang. Từ Mãng dời bốn chiếc ghế ra, đặt cạnh bàn học.

Ánh đèn trong phòng học nhấp nháy, khiến khung cảnh trở nên đặc biệt đáng sợ.

"Vậy thì hãy bắt đầu thôi."

Ba người cầm bút và bắt đầu vẽ những vòng tròn trên giấy.

"Bút Tiên Bút Tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp hiện tại của bạn."

"Bút Tiên Bút Tiên, làm sao chúng tôi có thể tiễn bạn đi."

"Hả?" Bút Tiên, người đang tìm kiếm bất cứ ai ở trường trung học Thanh Hòe nhưng không có kết quả, không bao giờ ngờ rằng những con kiến ​​này lại dám triệu tập cô. Nụ cười khinh bỉ yếu ớt của cô thoát ra từ phòng học lớp 1, tầng 3, trên mặt cô có hai vệt máu và nước mắt, hàm răng khểnh nhô ra khỏi chỗ, nụ cười lạnh lùng và quái đản.

Nhưng cô ấy trả lời họ một cách mỉa mai.

【Thân não của tôi đã biến mất, bạn có thể giúp tôi tìm lại thân não của mình không? 】

Nếu bọn họ lại dám lấy cuống não ra, sẽ chọc giận cô lần thứ hai, theo luật chơi, cô có thể giết bọn họ ngay tại chỗ!

Từ Mãng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Diệp Sanh ngồi ở ghế chính lạnh lùng nhìn.

Bàn tay cầm bút của nhiều người đều run lên sau khi nhận được câu trả lời từ Bút Tiên. Từ Mãng nuốt nước miếng, lấy ra cuống não đẫm máu.

"Bút Tiên" đột nhiên đồng tử co rút lại một điểm, đầu ngón tay chảy ra máu, cô tức giận lao tới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút đi, cút đi! Cút đi!"

"Hoàng Nhĩ! Nhanh lên!"

Với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, Hoàng Nhĩ đã rút được sợi dây siết cổ cô trong tòa nhà nghệ thuật. Sợi dây nhuộm đen máu nằm giữa bàn. "Bút Tiên" vốn tức giận đã ngây ngẩn cả người. Đây, đây là... Cô bắt đầu run rẩy không ngừng, vẻ mặt vặn vẹo, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

"KHÔNG......"

"KHÔNG......"

【pps: "Người" trong cơ thể thầy Tiêu luôn dễ nhận biết và tưởng nhớ về những cảm xúc khi nhìn thấy vật thể. 】

Khi cô nhìn thấy sợi dây, cô phát điên vì kinh hãi.

"Mang nó đi! Mang nó đi ahhh!"

Cô gái chỉ muốn trốn đi, giữa những tiếng la hét, linh hồn cô không ngừng co rút, co rúm vào một góc. Sự khiếp đảm của cô đã cho phép Tiêu Dịch Thi kiểm soát cơ thể mình một lần nữa.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Sau khi Tiêu Dịch Thi giật mình tỉnh lại, ông không còn ký ức gì nữa, nhưng khi nhìn thấy thân não của mình đặt trên bàn, ông bắt đầu ch ảy nước miếng, lau miệng rồi nói: "Các người thật sự mang đồ đến."

Tiêu Dịch Thi lấy cuống não của ông, trực tiếp đưa vào miệng, cắn thành từng mảnh. Không ai có thể nghe thấy ông ta nói gì, nhưng trong lòng kinh hãi nhìn ông ta ăn cuống não.

【 Tiến trình chính trong phó bản của trường trung học Thanh Hòe: 80%】

Toàn thân Tống Chung tê dại, run giọng nói: "Mau, nhanh đi lấy cái tiếp theo."

"Bút Tiên Bút Tiên, bạn có cần gì nữa từ chúng tôi không?"

Ba người họ viết lên giấy.

Tiêu Dịch Thi tham lam nói.

【Đại não tôi mất rồi, bạn có thể giúp tôi tìm lại đại não được không? 】

Một số dị năng giả nhanh chóng lấy đại não ra, và quả nhiên, ngay khi nhìn thấy đại não, Tiêu Dịch Thi lại sững người. Lập tức, trong không khí nồng nặc mùi hôi thối của hơi nước lan tràn, chính là dị đoan chết trong hồ! Ba người bọn họ dường như bị ấn đầu xuống và chìm trong vũng rác rưởi. Trước khi sắp chết ngạt, Hoàng Nhĩ khó nhọc rút con dao ra.

Con dao đẫm máu một lần nữa khiến con ma sắp thoát ra khỏi cơ thể Tiêu Dịch Thi sợ hãi.

Tiêu Dịch Thi từ trong mộng tỉnh lại, vui vẻ vẫy tay, lại ăn đại não.

【 Tiến trình chính trong phó bản của trường trung học Thanh Hòe: 90%】

"Cái cuối cùng."

Những người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng âm thầm vì bọn họ vuốt mồ hôi.

【 Quá k1ch thích, thật đáng sợ. 】

【 Nếu không có Diệp Sanh, tôi đã không thể vượt qua được cửa này! 】

【 Quá k1ch thích. 】

Tiểu não.

Ba người lấy tiểu não lấy được từ phòng vệ sinh nam ra và đặt lên bàn.

Tiêu Dịch Thi lau miệng, sau đó vồ lấy thức ăn như sói đói, đôi mắt xanh biếc, đưa tiểu não vào miệng. Trong phòng học vang lên tiếng Bút Tiên nhai thịt máu, ánh đèn rung chuyển, trên người Tiêu Dịch Thi xuất hiện một tầng máu đỏ tươi.

Tống Chung run run nói: "Bút Tiên Bút Tiên, bây giờ chúng tôi có thể tiễn ông đi được không?"

Tiêu Dịch Thi nuốt ngụm cuối cùng, hài lòng mỉm cười, điều khiển cây bút, chỉ cần viết lên giấy hai chữ. Nhiệm vụ chính của trường trung học Thanh Hòe 【Tiễn Thần】 đã hoàn thành và phó bản được vượt qua. Nhưng Tiêu Dịch Thi vừa cầm bút viết nét chữ đầu tiên thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lần này người dự định đi ra không còn là người trong cơ thể ông nữa mà là chính ông đã tự mình làm cho mình sợ hãi chết khiếp!

Ba người đang hồi hộp chuẩn bị lắng nghe âm thanh của ứng dụng Khải Minh thông báo tiến độ của tuyến chính là 100%.

Tuy nhiên, trên ứng dụng Khải Minh vẫn chưa có chuyển động gì.

Tiêu Dịch Thi đang viết nửa chừng thì dừng động tác, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, hai chân run rẩy, răng đánh lập cập.

Giây tiếp theo, một mùi máu tanh nồng nặc đột nhiên ập vào mặt bọn họ trong lớp học! Một thế lực kỳ lạ đã nhốt ba người họ tại chỗ! Sắc mặt của mấy người đại biến, ngẩng đầu liền thấy nguồn gốc của mùi máu tanh chính là vũ khí mà bọn họ tìm ra để hù dọa ba tên dị giáo còn lại!

Dây máu, dao, cưa điện và hơi thở màu đen tiếp tục hiện ra. Mà những hơi thở này chậm rãi bay lên trời, tạo thành một hình người mơ hồ trong không trung.

Tiêu Dịch Thi quỳ xuống: "Không, không..." Một thi thể nữ nát vụn bò ra từ làn khói đen. Cô nhảy lầu tự tử, chân bị gãy nên chỉ có thể bò trên mặt đất bằng bốn chân. Mũi cô ấy co giật điên cuồng, đôi mắt tràn ngập sự đói khát cuồng nhiệt, cơ thể suy sụp của cô ấy đang vặn vẹo, cô ấy đi về phía Tiêu Dịch Thi với giọng nói kinh hoàng.

"Thật thơm, thật là thơm."

"Nó có mùi thơm đến mức tôi không thể không đi ra ngoài."

"Thầy, em đói quá... Em sai rồi, thầy nói đúng."

【ppps: Sau khi Tiêu Dịch Thi chết, não của hắn sẽ bị học sinh của hắn ăn và nôn ra. Cô tưởng mình sẽ không bao giờ hiểu được kẻ rối loạn ăn uống, nhưng những năm sau đó, cô càng hối hận hơn về những gì mình đã vứt bỏ. 】

Nữ sát nhân của trường trung học Thanh Hòe bị mùi hương thu hút và bò ra khỏi làn sương đen. Cô trực tiếp đưa tay ra, tóm lấy cổ Tiêu Dịch Thi, xẻ đôi bộ não đã bị chia đôi của ông ta ra, lấy ra "bộ não" mà Tiêu Dịch Thi đã hấp thụ. Miệng cô ch ảy nước miếng, cô đã ch ảy nước miếng trước hương vị mà cô đã mơ ước từ lâu.

Cô phớt lờ tiếng r3n rỉ của Tiêu Dịch Thi và nuốt chửng thứ đẫm máu trong một ngụm.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, chưa đủ.

Cô gái chậm rãi đặt tay lên bàn, ánh mắt tham lam rơi vào Từ Mãng, Tống Chung và Hoàng Nhĩ.

"Cảm ơn vì đã chiêu đãi tôi những món ăn ngon và gọi tôi ra ngoài."

Cô gái mỉm cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại tràn đầy ác ý: "Nhưng chưa đủ, tôi còn chưa no đâu."

Một giây tiếp theo, cô chộp lấy con dao găm trên bàn, giơ tay lên và đập mạnh vào thái dương Từ Mãng.

KHÔNG!

Từ Mãng không thể nói được dưới sự đàn áp của dị giáo, đồng tử tràn đầy sợ hãi.

Gã liếc nhìn Diệp Sanh lần cuối.

Từ Mãng dường như hiểu ra điều gì đó.

Lúc này, gã nhìn Diệp Sanh còn có vẻ sợ hãi hơn nhìn kẻ dị giáo.

...Không ai sẽ thắng trong phó bản này.

...bởi vì tôi nghĩ có điều gì đó không ổn.

"Không! Không! Ahhh!" Hoàng Nhĩ là người thứ hai bị tấn công! Cô gái dùng dây siết cổ anh ta và đá đầu anh ta xuống đất. Cô cười khúc khích và bắt đầu ăn.

Kiểu đảo ngược máu me này khiến tất cả mọi người trong và ngoài game đều bối rối. Sự đảo ngược và đảo ngược của trường trung học Thanh Hòe không phải do người chơi gây ra mà là sự đảo ngược của chính phó bản. Trong phòng phát sóng trực tiếp không có người lên tiếng, sắc mặt bọn họ tái nhợt nhìn chằm chằm cảnh tượng máu me kỳ quái này.

Đã gần mười hai giờ rồi.

Linh linh linh. Linh linh linh. Diệp Sanh bật radio của Tống Chung và nhấn nút, đó là tiếng chuông kết thúc của trường trung học Thanh Hòe.

Diệp Sanh đặt đồng hồ báo thức lên bàn.

Âm thanh chói tai tra tấn sự tỉnh táo của con người.

Hai chân Tống Chung như bị nhét đầy chì, hắn nhìn Diệp Sanh, môi run run, nước mắt vô thức rơi xuống.

Tí tách, giây đạt đến 0 giờ.

Âm thanh máy móc của ứng dụng Khải Minh vang lên.

【 Đã đến lúc, không ai giành được phó bản của trường trung học Thanh Hòe. 】

Linh linh linh.

Cuối cùng, cô gái tỏ ra hung dữ và dùng cưa máy xẻ thịt Tống Chung.

Diệp Sanh ngước mắt lên, đôi đồng tử đen trắng mang theo ánh sáng lạnh lẽo sâu thẳm, nhẹ nhàng nói với Tống Chung: "Lần này, hồi chuông báo tử dành cho anh."

【 Phó bản của trường trung học Thanh Hòe đã kết thúc và điểm sẽ được giải quyết ngay bây giờ】

【 Người chơi "Nhân Chứng", nhiệm vụ phụ khám phá " Dưới gầm giường trong phòng ngủ" tiến độ thăm dò 0, điểm +0】

【 Người chơi "Nhân Chứng", nhiệm vụ phụ khám phá "Bức tượng chảy máu" tiến độ thăm dò 0, điểm +0】

【 Người chơi "Nhân Chứng", nhiệm vụ phụ khám phá "Tiếng khóc bên hồ" tiến độ thăm dò 0, điểm +0】

【 Người chơi "Nhân Chứng", nhiệm vụ phụ khám phá "Đôi mắt trong nhà vệ sinh" tiến độ thăm dò 0, điểm +0】

【 Người chơi "Nhân Chứng" kích hoạt nhiệm vụ ẩn "Ai mới là kẻ rối loạn ăn uống?"】

【 Người chơi "Nhân Chứng" giải quyết nhiệm vụ ẩn cuối cùng của trường trung học Thanh Hòe, " Ai mới là kẻ rối loạn ăn uống?" Khôi phục hoàn toàn cốt truyện, điểm +110】

【 Điểm hiện tại của người chơi: 10】

Khi Diệp Sanh tham gia trò chơi này, tất cả những gì cậu muốn chỉ là 10 điểm có thể đổi lấy cuốn 《 Năm Thảm Họa 》.

Đọc truyện chữ Full