TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 341: 【 U Linh Biển Chết 】(15)

Quản Thiên Thu nói: "Cho nên ở U Linh Biển Chết, chúng ta nhất định phải sống như động vật sao?"

Dịch Hồng Chi hỏi vị cao tầng của công hội King này: "【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】, chẳng lẽ chúng ta không phải là động vật sao? Ý của người điều hành cấp S đó là để chúng ta trở về tự nhiên."

Quản Thiên Thu lạnh lùng nhìn hắn, không trả lời.

Chẳng lẽ Circe sẽ có ý kiến đồng nhất với Dịch Hồng Chi, cô cười và nói: "Đừng lo lắng, chúng ta chưa đến mức mất hết nhân tính. U Linh Biển Chết này không phải là một tình huống đặc biệt sao? Nếu có thể, tôi không muốn ăn thịt người."

Rốt cuộc, bọn họ vẫn chưa vào khu vực cấm.

Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đứng ở một góc hành lang, nghe họ trò chuyện.

Những cột đá đen được chạm khắc Poseidon đã chặn hình dáng của họ. Diệp Sanh đứng ở hành lang, ngẩng cổ lên, nhìn thế giới dưới nước xinh đẹp đang thay đổi trong ánh bình minh bằng con ngươi đen trắng và nghe nhóm dị năng giả thảo luận về "bản chất động vật", trong một lúc không nói gì.

Cậu nhớ lại lúc mình đang ở trong phòng triển lãm thứ ba và nói với Ninh Vi Trần rằng có lẽ cậu sẽ sẵn lòng liên hệ với Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật hơn là Nhà Truyền Giáo. Lúc ấy Ninh Vi Trần chỉ nắm một sợi tóc của cậu, mỉm cười không trả lời. Giờ nghĩ lại, đây thực sự là định kiến ​​của riêng cậu. Liệu người điều hành thứ năm của Jeremiel có tốt hơn người điều hành thứ sáu hay thứ bảy không? Không, mức độ ghê tởm của những người điều hành đang dần tăng lên.

Diệp Sanh nói: "Jeremiel có vẻ như có nhiều kẻ điên."

Ninh Vi Trần: "Anh yêu, Đảo Bướm các anh cũng không kém phần đâu."

Diệp Sanh: "..."

Cậu không thể bác bỏ nó.

Thông tin về người điều hành thứ năm của Diệp Sanh luôn đến từ Animus.

Trong mắt Animus, anh trai nó là chúa tể đại dương, vua của Atlantis, đồng thời là một thanh niên cáu kỉnh, luôn tỏ ra ghét bỏ và đánh đập những con cá bắt nạt nó phải bò khắp nơi. Đôi con ngươi trắng ngần nhìn em trai mình luôn có những cảm xúc đơn giản và thẳng thắn nhất, hoặc bất lực, hoặc là ghét bỏ, hoặc là hận sắt không thành thép, hoặc là đắc thắng.

Theo thời gian, Diệp Sanh gần như quên mất gã là người điều hành.

【Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】 cùng với Nhà Truyền Giáo, Cố Sự Đại Vương, giống nhau... đều là người điều hành diễn đàn cấp S.

U Linh Biển Chết đang từng chút một cho họ thấy những hiểu biết sâu sắc của người điều hành cấp S này về thế giới động vật.

Ninh Vi Trần nói: "Anh trai, anh đang tìm cái gì?"

Diệp Sanh nói: "Lối vào dưới lòng đất."

Ninh Vi Trần nắm tay cậu nói: "Yên tâm, gã sẽ tự mình đi ra tìm chúng ta."

Hiện tại không có loài nào có thể ra vào【U Linh Biển Chết】. Vào buổi sáng ngày đầu tiên, Quản Thiên Thu và những người khác tùy tiện ăn một số sinh vật biển để lấp đầy dạ dày. Đến tầng một của con tàu đắm, khi Diệp Sanh bước vào, cậu thấy Dư Chính Nghị đang nướng cá trong góc. Dư Chính Nghị ngồi xổm trên mặt đất, dùng một tấm che ngăn nước biển, lấp đầy không khí, đốt những cành cây chết và đốt lửa, xiên vài con cá nhỏ rồi nướng chúng. Con cá được rắc gia vị mà hắn đã làm suốt đêm, và nó rất thơm, mùi hương tỏa ra bốn phía. Là một Đầu Bếp, niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời hắn là được nhìn người khác nếm thử món ăn của mình.

Vì vậy khi Dư Chính Nghị nhìn thấy Diệp Sanh cùng Ninh Vi Trần đi vào cửa, ánh mắt sáng lên.

"Thái tử, Thái tử phi, hai người ăn sáng chưa?"

Diệp Sanh không muốn giải thích với Dư Chính Nghị về những gì cậu đã ăn buổi sáng, vì vậy cậu không thể cưỡng lại sự hiếu khách và nhận một miếng cá nướng. Cắn một miếng, bên ngoài cháy đen, bên trong mềm, giòn và ngon ngọt.

Diệp Sanh nghĩ thầm rằng Đầu Bếp thực sự xứng đáng với mật danh của mình.

Ninh Vi Trần không có hứng thú với đồ ăn nóng, nhưng Diệp Sanh đưa cho hắn, hắn vẫn cắn một miếng. Ninh Vi Trần chỉ nếm qua đồ ăn một chút, ngoại trừ đồ ăn do Diệp Sanh nấu ra, các bữa ăn của hắn đều giống như ăn uống theo quá trình một cách máy móc mà thôi.

Ogier bước vào khoang tàu và ngân nga một bài hát. Con Rối nhìn Ogier ở đối diện, nheo mắt nói: "White Knight hôm nay rất vui vẻ?"

Ogier cười nhếch mép, trong miệng đầm đìa máu tươi, nói: "Tôi quả thực rất vui vẻ. Tôi đã đói lâu rồi."

Con Rối nói: "Công hội Jack không thể làm ra những món ăn ngon làm ông hài lòng sao?"

Ogier lắc đầu: "Không, là họ không thể đưa ra được nguyên liệu làm thức ăn mà làm tôi hài lòng."

Ogier thích nghiên cứu các phương pháp ẩm thực độc đáo và kỳ lạ.

Marguerite vung chiếc quạt gấp ren bước vào, theo sau là Bùi Hồi và Tần Mị đi vào ngồi vào bên cạnh Ogier.

Tần Mị nói: "Phía dưới boong tàu có một kho lạnh, tôi đã giấu hết xác chết vào trong kho lạnh theo chỉ dẫn của ông."

Ogier mỉm cười gật đầu: "Được."

Marguerite nhướn mày với vẻ thích thú: "Anh đã ra lệnh gì vậy, Ogier?"

Ogier: "Không có gì, tôi chỉ làm một món ăn ngon mà thôi." Nói đến đồ ăn ngon, hắn càng có hứng thú hơn một chút. "Mọi người có biết về cá nóc ngâm chua không? Người Eskimo thích giết hải âu và cho chúng vào cơ thể hải cẩu, chờ axit dạ dày của hải cẩu lên men rồi mới ăn. Tôi nhét vài con rắn biển vào dạ dày con người để xem có thể sử dụng axit dạ dày con người để làm món rắn biển ngâm chua hay không."

Giọng của Ogier vang tới góc tường.

Vẻ mặt của Dư Chính Nghị đột nhiên trở nên khó coi. Mọi người có mặt đều cảm thấy đau bụng.

Ogier nói về thực phẩm với sự tập trung cao độ.

"U Linh Biển Chết có rất ít cá, cuối cùng chúng ta đều sẽ phải bước lên con đường ăn thịt xác chết của đồng loại. Tôi có thể chia sẻ với mọi người một số cách ăn ngon. Mọi người đã từng ăn óc khỉ chưa? Khoét một lỗ trên não con khỉ mà nhấp một ngụm, toàn bộ não đều cho vào miệng. Tôi nghĩ não người cũng có thể ăn được theo cách này."

Poseidon cảm thấy chán ghét nói: "Ogier, ông có thể tự mình ăn đi, đừng nói ra làm chúng tôi ghê tởm."

Ogier: "Thật nhàm chán."

Trần Xuyên Huệ đứng dựa vào tường, có chút suy nghĩ, cô nhớ tới lời Dư Chính Nghị nói với cô ngày hôm qua. Giữa những hàng chữ của 《 Công ước Đảo Bướm 》, có vẻ như họ đang tạo ra một giống loài mới dành cho những dị năng giả. Một loài thuộc lớp Động vật có vú, bộ Linh trưởng, họ Hominidae và chi Homo, khác với Homo sapiens. Con người tiến hóa từ loài khỉ mà dị năng giả tiến hóa từ con người.

Hiện nay, não khỉ đã xuất hiện trên đ ĩa ăn của con người. Vậy, nếu tiếp tục như vậy, dị năng giả sẽ nghĩ gì về con người? Marguerite nói rằng U Linh Biển Chết sẽ kể cho mọi người biết con bướm đỏ được sinh ra như thế nào. Bây giờ nhìn vẻ mặt hưng phấn của Ogier, trong giây lát cô có ảo tưởng rằng U Linh Biển Chết muốn cho mọi người thấy mọi thứ về Đảo Bướm.

Bao gồm cả tư tưởng ban đầu của Đảo Bướm cũ, tư tưởng điên rồ và sai lầm đó.

U Linh Biển Chết muốn đẩy Đảo Bướm về phía đối lập với mọi người.

Trần Xuyên Huệ thấp giọng hỏi Dư Chính Nghị: "Đầu Bếp, Thế giới Khải Minh chỉ được phát sóng ở Thành phố Giải trí Thế giới phải không? Người bình thường không nhìn thấy được phải không?"

Dư Chính Nghị nói: "Hả? Xuyên Huệ, cô hỏi cái này làm gì?"

Trần Xuyên Huệ: "Không có gì."

Dư Chính Nghị hoàn hồn lại từ thế giới ẩm thực, giật mình nhìn người bên cạnh: "Thái tử, sao tóc của cậu lại đổi màu vậy?"

Ninh Vi Trần thản nhiên mỉm cười và nói: "Khi khôi phục hình dạng 【Hải Yêu】 ở biển sâu, hành động sẽ thuận tiện hơn một chút."

Dư Chính Nghị: "Thật vậy sao?"

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Ninh Vi Trần trong hình dạng hải yêu nên không thể không nhìn lại lần thứ hai.

Ninh Vi Trần luôn đặc biệt ác cảm bài xích với những thứ liên quan đến dị giáo. Hắn đã được cấy ghép các mảnh vỡ của hải yêu từ khi còn nhỏ và chưa bao giờ sử dụng sức mạnh của hải yêu một lần. Sau khi trở về Trung Quốc, hắn hết lần này đến lần khác phá lệ vì Diệp Sanh.

Ninh Vi Trần dường như có một mối liên kết không thể tách rời với đại dương, khi ở trong biển, hắn hoàn toàn giống như một người dân bản xứ. Mái tóc bạch kim dài sáng hơn ánh trăng. Màu bạc rất lạnh lùng, nhưng tính tình của Ninh Vi Trần lại nguy hiểm và ái muội. Hắn cong môi nói chuyện với Diệp Sanh, đôi mắt tím của hắn như mang theo một lưỡi câu cuốn vào, quấn lấy thân thể người yêu. "Cục cưng, anh có muốn qua đó ngồi không?"

Diệp Sanh đã bị Ninh Vi Trần dỗ lên giường để cùng hắn luyện mê hoặc trong Học viện Quân sự, cậu đã miễn dịch với 【Hải Yêu】 từ lâu nên để lại một câu "Đừng nổi điên" rồi đi về phía trước.

Ninh Vi Trần cười mấy tiếng rồi đi theo.

Dư Chính Nghị: "..."

Thái tử, cậu vẫn vui vẻ như vậy khi bị người khác ghét bỏ mình sao?

Trần Xuyên Huệ đã quen, cô ôm lấy Black nói: "Đây chính là cách bọn họ ở chung ở Nhạc Viên."

Dư Chính Nghị: "Làm sao trong đời này tôi còn có thể nhìn thấy Thái tử bám lấy một người như thế này?"

Suốt thời gian qua, Ninh Vi Trần luôn là người bị người khác dây dưa không ngừng.

Đây có tính là nghiệp chướng không, làm cho Ninh Vi Trần đến lúc này cũng có những lúc phải để ý đến biểu cảm của người khác?

Dư Chính Nghị ngồi đó với vẻ chán chường.

Sau khi Ninh Vi Trần và Diệp Sanh ngồi xuống. Mọi người sững sờ vài giây khi nhìn thấy mái tóc của Ninh Vi Trần. Tuy nhiên, vì ngại với thân phận của hai người nên bọn họ không dám nói cái gì.

Marguerite nói: "Hôm qua những người chơi không có được chỗ ngồi đều đã chết ở bên ngoài tàu hôm nay. Ogier tạm thời giấu thi thể của họ trong kho lạnh phía dưới boong tàu. Mọi người có thể đến đó tìm thức ăn nếu đói. Nhưng không đến thời điểm cuối cùng tôi vẫn không muốn đi đến mức ăn thịt người."

【U Linh Biển Chết】 không có bất kỳ điều gì cần thảo luận. Mọi người ngồi đây chỉ để nói chuyện về "đồ ăn".

Cầm bộ dao nĩa trên tay, Ogier liếc nhìn những người có mặt và đảo mắt vài lần, không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Dư Chính Nghị nói: "Mọi người đã ăn sáng chưa?"

Mọi người đều gật đầu.

Dư Chính Nghị nói: "Trong U Linh Biển Chết cũng có một số loài cá và thực vật, có thể dùng để bổ sung năng lượng. Tôi không khuyên mọi người nên ăn xác của những dị năng giả. Trong trường hợp không cần thiết, đừng bao giờ vượt qua đường đỏ này. Cơ thể của dị năng giả có giá trị thần quái, rất nguy hiểm."

Với tư cách là 【Thực Thi Nhân】, Thạch Thấp vẫn có tiếng nói trong vấn đề ăn thịt người: "Quan chấp hành, tôi muốn sửa lại một điều. Trên thực tế, dị năng giả cũng giống như những kẻ dị giáo. Sau khi chết, những giá trị thần quái trong cơ thể của họ sẽ ngay lập tức tan biến trong không trung.... Trong cơ thể của dị năng giả không có giá trị thần quái nào cả, chỉ cần không phải ăn sống thì không cần phải lo lắng quá nhiều."

Dư Chính Nghị nói: "Không nên ăn xác người, ngay cả khi chúng không có giá trị thần quái. Mọi người không thể biết được cơ thể của một dị năng giả sẽ tạo ra những chất gì để thích ứng với sự tiến hóa của bản thân."

Giọng điệu của hắn nghiêm túc đến mức không ai trong phòng dám nói lên điều gì.

Ogier cầm dao ăn, cười hàm ý nói: "Quan chấp hành đừng lo lắng, hiện tại người bình thường trong kho lạnh có đủ để ăn đấy. Ăn xác người bình thường chắc chắn không có vấn đề gì. Hơn nữa, trên thực tế ở U Linh Biển Chết, thậm chí ăn sống dị năng giả cũng không sao."

Hết lần này đến lần khác, Ogier thách thức ranh giới của những người có mặt. Mọi người đều tái mặt và nắm chặt tay.

"Có vẻ như mọi người không để ý đến một điều, hôm qua khi chúng ta tới dự yến tiệc, chủ nhà đã chuẩn bị sẵn bộ đồ ăn cho chúng ta."

Ogier giơ dao nĩa trong tay lên, mỉm cười nói: "Các người không để ý tới món quà mà người điều hành thứ năm tặng cho chúng ta sao?"

"Món quà quý giá như vậy, mà không có ai để ý, thật là đáng tiếc."

Lúc đó mọi người mới phản ứng lại. Đúng vậy, bộ đồ ăn! Họ thậm chí còn quên mất rằng trong bữa tiệc ngày hôm qua, mấu chốt của việc ngồi xuống là cầm lấy bộ đồ ăn trên bàn!

Dư Chính Nghị biết hắn muốn nói gì, lạnh lùng nhìn hắn và nói: "Ogier, ở U Linh Biển Chết, anh không nhất định là kẻ săn mồi." Anh cũng có thể là thức ăn.

Ogier nhận được lời cảnh cáo, ngoài cười nhưng trong không cười, gật gật đầu.

*

Bởi vì có sự hiện diện của Ninh Vi Trần, Diệp Sanh hoàn toàn không cần tham gia vào việc phân phối thức ăn của họ. Sau cuộc họp, Diệp Sanh đứng ở trên hành lang, nhìn ra toàn bộ thành phố cổ, cậu lại nhớ đến giọng nói của Animus trong hộp đen. Diệp Sanh lấy ra ống thuốc thử Diệp Vẫn đưa cho, cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn dung dịch Nhau Thai.

Ninh Vi Trần thấy vậy, mở miệng nói: "Em nói nơi này giao cho em, em tới đối phó Anim."

Diệp Sanh bình tĩnh kể lại: "Ninh Vi Trần, tôi từng gặp Linh Thương một lần ở Thành phố Giải trí Thế giới, cũng là ông già đã nhận nuôi tôi."

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Trí nhớ của tôi luôn bị vết bớt xóa sạch. Tôi hỏi ông già làm thế nào để loại bỏ vết bớt này. Ông già nói, hoặc là lấy 【Hải Đăng】 ra hoặc lấy sợi tơ sinh mệnh ra. Cái sau còn khó khăn hơn cái trước. Trong kế hoạch, tôi đã dự định sẽ đến U Linh Biển Chết một lần."

"Nếu muốn lấy lại trí nhớ, tôi phải tách Animus ra khỏi vết bớt này."

Tay cậu chạm vào vai mình, qua lớp áo, vẽ theo đường nét của vết bớt màu máu đó.

"Hơn nữa, tôi đã hứa với Hải Đăng rằng sẽ đưa nó về nhà."

Cậu sẽ không biến Animus thành viên đạn cấp S bắn vào anh trai mình như Diệp Vẫn mong muốn.

Nhưng Diệp Vẫn cũng đã làm một việc tốt khi gửi dung dịch Nhau Thai cho cậu.

Đọc truyện chữ Full