Lục An bị bệnh từ khi mới sinh ra.
Căn bệnh nan y không thể chữa khỏi của cậu ta có nghĩa là cậu ta chưa bao giờ rời khỏi phòng bệnh trong đời.
Theo trí nhớ của cậu ta, cậu ta đã sống trong mùi đắng của các loại thuốc khử trùng và thuốc.
Nhưng vào lúc này, sống lại như 【Thảm Họa】, trái tim luôn nhức nhối của cậu ta cuối cùng cũng được chữa lành.
Thật hiếm có.
Cậu ta đã có được một thân thể khỏe mạnh.
Nước da của Lục An tái nhợt như chưa từng được phơi nắng, tóc có chút dài, dính vào sau gáy thanh niên. Chàng trai đỡ chiếc quan tài màu đen và bước ra khỏi biển hoa bách hợp vô tận.
Bất cứ nơi nào cậu ta đi qua, mọi thứ đều trở nên đổ nát.
Nước biển bốc hơi và chuyển hướng, hoa bách hợp héo úa, mặt đất nứt nẻ, không một sinh vật nào có thể sống sót trong vòng một mét xung quanh cậu ta.
Trong khoảng thời gian ngủ say này, cậu ta ngày ngày đêm đêm nghe được tham vọng của anh trai mình.
Cậu ta biết rằng sự sống lại của mình chính là tâm huyết của toàn bộ Jeremiel.
Lục An giơ tay lên sờ vào mắt, màu đồng tử càng lúc càng nhạt, chung quanh mống mắt chỉ có một làn sương mù màu xanh lam, thanh khiết đến kỳ lạ, giống như những viên bi thủy tinh mà cậu ta từng thấy trên TV khi còn nhỏ.
Anh trai cậu ta muốn cậu ta mãi mãi ghi nhớ những gì Đảo Bướm đã làm và để hận thù trở thành bản chất thực sự của linh hồn cậu ta.
Nhưng trên mặt Lục An không có biểu cảm gì thừa thãi. Cậu ta ngẩng đầu nhìn ngọn đồi dưới đáy biển hùng vĩ ở cuối con đường hoa.
Dưới tầm nhìn của 【Thảm Họa】, ngọn đồi sụp đổ ngay lập tức.
Ánh mắt của cậu ta lướt qua chỗ nào, thảm họa xảy ra ở chỗ đó.
Lục An đi về phía trước.
Chân, tay, hơi thở và đôi mắt của cậu ta đều là những điềm báo cho thảm họa sắp xảy ra.
Anh trai nói sẽ quay lại Jeremiel để tìm Diệp Sanh.
Diệp Sanh...
Cái tên quen thuộc khuấy động ký ức phủ đầy bụi bặm.
Lũ quét và động đất cùng nhau chơi bản giao hưởng cuối cùng, anh trai chết trong vòng tay của cậu ta, và cậu ta ngẩng đầu lên. Khi đất sụp đổ, vị quan chấp chính cao cao tại thượng chân dài đứng thẳng giữa trời mưa, lạnh lùng nhìn bọn họ, cầm súng nhưng không bắn viên đạn thứ hai.
Có lẽ lúc đó Diệp Sanh không còn tin tưởng Đảo Bướm nữa.
Anh trai bảo cậu ta đợi anh ấy ở đây.
Cậu ta sẵn sàng chia sẻ mối hận thù của anh trai mình và thực hiện mong muốn của anh trai mình.
Cậu ta cảm thấy đau lòng cho sự tra tấn mà anh trai mình đã phải trải qua và cảm thấy đau lòng cho kế hoạch hàng trăm năm của anh trai.
Cậu ta cũng biết đường đến Jeremiel.
Nhưng cậu ta vẫn không muốn nhìn thấy 【Hồ Điệp】 quá sớm.
Trước khi rời khỏi khu vực biển này, Lục An nín thở nhặt bông hoa bách hợp tươi cuối cùng lên. Tóc cậu ta bắt đầu ngắn hơn và đen hơn, đôi mắt kỳ lạ giống như thủy tinh màu cũng chuyển sang màu đen đậm.
Cậu ta nhìn hoa trên tay mình, lúc tỉnh dậy có cảm giác như chính mình đang đi đám tang.
Có lẽ đó là một đám tang.
Hải âu kêu gào, bay qua biển Thái Bình Dương, gió thổi tung những sợi tóc rối trên trán Lục An, cậu ta có vẻ như đang tự nói với chính mình.
"Tôi chưa bao giờ nhìn thế giới này một cách đúng đắn."
Mặc dù cậu ta cảm thấy rằng sự thức tỉnh của mình có nghĩa là thế giới đang bị tàn phá.
*
Đoàng!
Một viên đạn cấp S xuyên thẳng qua cánh cửa đá đang đóng chặt và bắn vào ENIAC dào dạt đắc ý đang ngồi xổm bên ngoài!
ENIAC chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Sanh sẽ đột nhiên phát điên.
Nó vẫn đang đợi 【Hồ Điệp】 quay lại và chiến đấu với Diệp Sanh.
Hình dạng của nó lại thay đổi thành một vòng xoắn kép đẫm máu.
Viên đạn của Diệp Sanh trực tiếp làm gãy thân thể nó —— gãy, gãy?!
Người điều hành diễn đàn cấp S được bao quanh bởi không gian và ENIAC cũng không ngoại lệ. Một viên đạn cấp S xuyên qua không gian của nó!
ENIAC rất tức giận, dữ liệu đang chạy ở tốc độ cao, nó muốn lao vào và gi ết chết Diệp Sanh bất chấp mọi thứ. Nhưng Chủ nhân thông tin toàn tri đã cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ đáng sợ khi đến gần Diệp Sanh.
ENIAC đóng băng tại chỗ.
... Nó chỉ trải qua loại hơi thở này ở trên người Khronos, hơi thở có cùng nguồn gốc với vũ trụ.
ENIAC không bao giờ liều lĩnh. Đôi mắt nó lóe lên một tia u ám, cuối cùng nó rút lại "lưới bao trùm khắp nơi" mà nó định dùng để tấn công Diệp Sanh.
Nó lên kế hoạch trốn thoát.
Trước khi ENIAC rời đi, nó tức giận nói: "Nhân loại đạo đức giả, tính kế ENIAC!"
Làm sao Diệp Sanh có thể để nó đi?
Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: "ENIAC, cậu đã tự tính kế chính mình."
ENIAC không thể cảm nhận được mọi thứ về nơi khởi nguyên nên nó không biết mối liên kết của cậu với nơi khởi nguyên sâu đậm đến mức nào.
"Cậu gọi 【Hồ Điệp】 trở lại và những sợi tơ này sẽ trở nên sống động."
Giọng điệu của Diệp Sanh mang theo một chút chế nhạo.
Cậu quay khẩu súng.
ENIAC ngay lập tức hiểu cậu muốn làm gì!
"Không!"
Thân máy rung lắc dữ dội!
Vô số luồng dữ liệu biến thành roi dài, có ý định bắt giữ Diệp Sanh!
Tốc độ phản ứng của Diệp Sanh từ lâu đã vượt quá giới hạn của con người. Để tiết kiệm thời gian, cậu thậm chí còn không nổ súng, khi ngọn roi tấn công cậu, cậu chỉ nghiêng người và tránh nó. Tay, chân, vai, eo và thậm chí cả cổ, mọi bộ phận trên người cậu đều có sức mạnh và sức bùng nổ tối thượng. Diệp Sanh dùng tay không nắm lấy một trong những xúc tu dữ liệu của ENIAC, lợi dụng nó và bước nhanh vài bước, sau đó dẫm lên luồng dữ liệu, ngẩng đầu tránh đòn, kéo mạnh cổ tay và điều khiển ENIAC bay về phía trước cổng đá.
Diệp Sanh nhét ngón tay vào khe cửa đá và dùng vũ lực mở cửa ra.
ENIAC: "!!!"
Tên điên này!
Một viên đạn cấp S đã phá không gian của nó. ENIAC hoàn toàn không muốn đối đầu với Diệp Sanh ở đây. Nhưng đã quá muộn... Cũng coi như nó mua dây buộc mình, gọi 【Hồ Điệp】 trở lại, và tất cả các sợi tơ trong Vùng Cấm Thần Minh đều sống lại, kể cả phần đã xâm nhập từ lâu vào trong cơ thể nó.
Bị mắc kẹt bởi 【tơ sinh mệnh】, nó không còn nơi nào để trốn thoát.
Diệp Sanh dùng súng quấn quanh 【sợi tơ sinh mệnh】 trên cửa, vẻ mặt vô cảm, hung hăng dùng sức kéo!
ENIAC hét lên giận dữ! Giọng nói của nó là một tra tấn cực hình cực lớn đối với con người, khiến mọi dây thần kinh của Diệp Sanh trong nháy mắt run lên như bị điện giật!
Hiện tại Diệp Sanh đang sử dụng súng Định số để chạm vào 【sợi tơ sinh mệnh】 sống lại, nhưng thực tế cậu cũng đang hứng chịu một đòn tấn công không kém gì một viên đạn cấp S. Tuy nhiên, súp nguyên thủy đã tạm thời thay cậu nhận thương tổn từ【Hồ Điệp】.
Thời gian của cậu không còn nhiều, không gian xung quanh cậu từng tấc từng tấc bong ra, ngón tay của Diệp Sanh chạm vào cò súng, chĩa vào cơ thể ENIAC và b ắn ra viên đạn cấp S thứ hai!
"ENIAC sẽ giết cậu!!!"
Giọng nói giận dữ của ENIAC muốn làm vỡ màng nhĩ của cậu.
Người điều hành diễn đàn cấp S không dễ bị giết như vậy.
Rất khó để làm bọn họ bị thương nặng.
Tuy nhiên, 【Hồ Điệp】 đã giúp cậu một tay.
Súp nguyên thủy đã bị đánh bại, không gian của Diệp Sanh không còn nữa. Ngay lập tức tất cả sợi tơ trong Vùng Cấm Thần Minh sẽ tấn công cậu. Cậu đã sử dụng hai viên đạn cấp S, không cần thiết phải tiếp tục chiến đấu với 【Hồ Điệp】 trong Đế Quốc Dị Giáo.
Vòng xoắn kép sụp đổ từng mảnh, và cuối cùng bản thể của ENIAC lộ ra, đó là một cơ thể linh hồn nhỏ màu trắng như sương khói. Nó định bỏ chạy.
Diệp Sanh cất súng và lấy con chip mà Turing đã chuẩn bị sẵn ra, ngón tay cong lên, kéo ENIAC tới.
ENIAC: "!!!"
Hận ý của ENIAC ngập trời.
Diệp Sanh căn bản không cho nó có cơ hội mở miệng, cậu sợ ENIAC lấy được thêm tin tức từ mình nên trực tiếp nhét ENIAC bị thương nặng vào con chip này!
Lựa chọn tiếp xúc gần gũi với người điều hành thứ tư là một việc làm hết sức ngu ngốc.
Tất cả âm thanh của ENIAC đều bị phong ấn.
Cho nên Diệp Sanh cũng không biết nó mắng khó nghe đến mức nào.
Nhưng những lời ban đầu nó dùng để mắng 【Hồ Điệp】 có lẽ cũng dùng trên người cậu đi.
Bàn tay của Diệp Sanh có vết đỏ do dòng dữ liệu đốt cháy.
Cậu nhét con chip vào túi, nuốt máu xuống, và nhanh chóng rời khỏi Vùng Cấm Thần Minh trước khi Hồ Điệp quay trở lại.
Phải mất hai viên đạn cấp S và 【Súp Nguyên Thủy】 thì cậu mới có thể rời đi an toàn.
Ninh Vi Trần nói Jeremiel không chỉ có ENIAC nên không chịu cho cậu đến vì không nên coi thường người sáng lập Đế Quốc.
Nhưng tiến sĩ Tần đã mở cửa sau cho cậu...
Cơ sở dữ liệu nguồn của ENIAC đối với Diệp Sanh không giống một nơi nguy hiểm cấp S. Tiến sĩ Tần ngồi ở cuối thư phòng với đôi mắt đau thương và dịu dàng. Người sáng lập vẫn hết lòng với con cái của mình. Ông ấy không làm gì ngoài việc nói sự thật.
Diệp Sanh dùng đôi tay đầy vết thương nắm chặt con chip, cụp mi xuống, muốn cười nhưng lại càng muốn chửi rủa.
Sự hung bạo bẩm sinh giống như một cái gai trong lòng cậu.
Khoảnh khắc cậu rời khỏi Vùng Cấm Thần Minh.
Toàn bộ Đế Quốc đang gióng lên hồi chuông cảnh báo! Hơn nữa, tất cả thông tin trên màn hình lớn ở trung tâm Đế Quốc đều bị quét sạch! Nó chỉ biến thành một dòng chữ lớn máu chảy đầm đìa.
【Tên: Diệp Sanh. Mật danh: 】
【Tọa độ thời gian thực: 【0, 0】】
【Truy nã khắp cả nước! Giết hắn! 】
"Diệp Sanh!" Turing đứng canh ngoài cửa, vẻ mặt rất lo lắng. Turing: "Hiện tại tất cả dị giáo của Đế Quốc đều biết đến tồn tại của chúng ta, chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt."
Diệp Sanh gật đầu.
Turing hít sâu một hơi: "Lúc tôi canh cửa, tôi đọc được một lỗ hổng dữ liệu trong Đế Quốc. Đi thôi!"
Mỗi lần Diệp Sanh khôi phục trí nhớ đều sẽ có một khoảng thời gian đau đớn. Bây giờ cậu cũng vậy, mặt trắng bệch và môi bị máu nhiễm đỏ.
Diệp Sanh lấy con chip ra khỏi tay mình.
ENIAC khác với Cố Sự Đại Vương và Anim.
Thuộc tính toàn tri của người điều hành thứ tư có nghĩa là chỉ cần nó không thể bị giết, để ENIAC ở bên cạnh người chính là đang chôn mầm tai họa.
Diệp Sanh đến Đế Quốc chỉ để mở khóa ký ức cuối cùng và lấy lại sức mạnh.
Xem như là để cảm ơn Turing vì đã tìm ra lối thoát cho mình. Cậu cứ thế ném con chip cho Turing.
Turing sửng sốt, duỗi cánh tay máy móc của mình ra, bắt lấy con chip nhỏ.
"Diệp Sanh..."
Diệp Sanh nói: "Anh chỉ có một ngày để gửi nó đến Tổng cục Cục Phi tự nhiên và giao nó cho 【Nhà Tiên Tri】. Sau khi hết 24 giờ, ENIAC sẽ xé con chip và giết anh."
Turing khàn khàn nói: "...Được."
Anh nhìn Diệp Sanh.
Khi Diệp Sanh ra khỏi Vùng Cấm Thần Minh, mối nguy hiểm lạnh lẽo khôn lường trở nên nghiêm trọng hơn.
Anh biết rằng Diệp Sanh đang nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén và bình tĩnh, giống như một người ngoài cuộc trong ngày tận thế.
Diệp Sanh nói: "Tôi đã làm ENIAC bị thương nặng. Bây giờ ENIAC đang bất tỉnh. Trong vòng 24 giờ sẽ an toàn. Nhưng chỉ có 24 giờ thôi."
Turing không có hỏi Diệp Sanh: "Sao cậu không cùng tôi về Tổng cục?" Bởi vì trong lòng anh đã biết rõ đáp án.
Trước khi rời Jeremiel, Turing hỏi Diệp Sanh một câu hỏi cuối cùng.
"Diệp Sanh, đây là cậu đang giúp Đảo Bướm sao?"
Diệp Sanh bước vào ánh sáng trắng tinh, khi nghe những lời của Turing, cậu dường như đã nghe thấy một trò đùa hoang đường nào đó. Giọng nói của cậu nhẹ như tuyết bay: "Thậm chí nếu có phương thức dự đoán kết thúc ngày tận thế, thì Đảo Bướm cũng không thể làm gì được."
Diệp Sanh nói một cách mỉa mai. "Có lẽ lời tiên tri của Natalia sẽ chỉ khiến Đảo Bướm biết được mình ngu ngốc đến mức nào."
Khi【Hồ Điệp】trở lại Jeremiel, Diệp Sanh đã đi rồi.
Vẻ mặt Lục Nguy vô cảm bước đến cửa đá, đưa tay ra, trong phút chốc, vì sự tức giận của người điều hành thứ hai, toàn bộ Vùng Cấm Thần Minh sụp đổ.
ENIAC để lại cho gã lời nhắn cuối cùng.
ENIAC nói rằng nó không được phép rơi vào tay Nhà Tiên Tri!
ENIAC nói rằng Nhà Tiên Tri sẽ ăn thịt nó!
Thực ra【Hồ Điệp】 không hề quan tâm đ ến sự sống hay cái chết của ENIAC chút nào. Cho dù ENIAC có chết thì đó vẫn là điều tốt cho gã. Nhưng gã rất ghét Đảo Bướm và Cục Phi tự nhiên, làm sao gã có thể nhìn kế hoạch của họ thành công được.
ENIAC coi Trung Quốc là điểm truyền tống đầu tiên của Jeremiel và trên thực tế, hiện tại nó đã hoàn thành được hơn một nửa.
Toàn bộ đất nước Trung Quốc đang bị phong tỏa. Tất cả các trung tâm giao thông và cổng ra vào đều do Đế Quốc kiểm soát.
Hơn nữa, 【Nhà Truyền Giáo】 hiện đang ở Trung Quốc! Gã muốn xem Turing giao con chip cho 【Nhà Tiên Tri】 như thế nào!
Sau khi Turing và Diệp Sanh tách ra, họ không ngừng lao về thủ đô và Tổng cục.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh nhận được cuộc gọi từ Natalia.
"Turing, Trung Quốc không thể vào được nữa."
Turing sửng sốt, đồng tử mở to: "Cái gì..."
Natalia ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu lên xem xét tình hình các thành phố khác nhau ở Trung Quốc và nói: "【Nhà Truyền Giáo】 đang ở Trung Quốc, và ông ta đã xây dựng một bức tường tư tưởng ở biên giới Trung Quốc."
Turing: "Cô, bây giờ em nên làm gì?"
Natalia: "Người cầm quyền và Kén bây giờ đang ở Đảo Bướm, không thể đến được. Tôi bị ràng buộc với Thiên Xu và không thể thoát ra được. Tuy nhiên, trước đó để La Hành ở Hoài Thành là một điều đúng đắn. La Hành đã sử dụng lồ ng chim để lại lối vào cuối cùng...lối vào duy nhất của Trung Quốc."
Turing: "Được rồi, cô, hiện tại em sẽ lập tức đi đến Hoài Thành."
Natalia nhẹ giọng nói: "Sau khi đến Hoài Thành, hãy trực tiếp đi đến tìm La Hành."
Turing cau mày: "Cô, em chỉ có 24 giờ."
Natalia nói: "Em không thể đến được thủ đô."
Turing: "Cái gì?"
Natalia cho biết: "ENIAC đã áp đặt lệnh phong tỏa toàn quốc đối với Trung Quốc. Giống như lúc trước 【Thiên Xu】 đã có thể nắm bắt chính xác hơi thở của những kẻ dị giáo, giờ đây 【ENIAC】 cũng có thể nắm bắt chính xác thông tin của tất cả các dị năng giả. 【Nhà Truyền Giáo】 đang ở trên bầu trời của Trung Quốc, như hổ rình mồi, và tất cả các dị năng giả đừng nghĩ tới việc di chuyển giữa các thành phố."
Turing: "Vậy thì chúng ta..."
Natalia mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Em có thể tin được không Turing? Hiện tại chúng ta phải đem hy vọng cho một nhóm người bình thường."
"Bởi vì Nhà Truyền Giáo không quan tâm đ ến việc kiến di chuyển."
Một chuyến tàu khởi hành từ ga Bắc Hoài Thành và đi đến Bắc Kinh, tên là G144.
Hạ Văn Thạch đã nhận được một nhiệm vụ rất, rất khó tin.
Tuyệt mật, cấp S+!
Tôi đệt tôi đệt tôi đệt! Đôi mắt của Hạ Văn Thạch gần như trừng rớt ra ngoài, và hắn sợ hãi đến nỗi linh hồn thoát ra khỏi cơ thể.
Phải biết rằng cấp độ nhiệm vụ của Cục Phi tự nhiên có liên quan đến dị giáo cấp cao nhất ở nơi nguy hiểm!
Thế giới chết tiệt này vẫn còn có những kẻ dị giáo cấp S+ à???
Điên rồi à!
Cái tên cũng rất hay, gọi là 【Đợi Xuân Đến】
Bởi vì ga đường sắt cao tốc nơi tàu đến Bắc Kinh nằm cạnh tòa nhà nổi tiếng ở Bắc Kinh, cao một trăm mét và được mô phỏng theo Tháp Elizabeth ở London, Chuông Mùa Xuân.
"Nhiệm vụ cấp S+, sếp sếp sếp sếp sếp không nhầm đúng không!"
Trình Tắc cũng không biết nội dung nhiệm vụ, khi nhận được nó cô cũng ngây ngẩn cả người.
Cấp độ S+, Tổng cục Cục Phi tự nhiên chưa bao giờ ban hành nhiệm vụ cấp độ này.
Cô quay đầu nhìn La Hành tìm câu trả lời.
La Hành nói: "Không nhầm. Dị năng của anh đã được đánh thức bởi 【Thảm Họa】 và ENIAC vẫn chưa công nhận anh là dị năng giả."
Hạ Văn Thạch sợ đến nỗi chân mềm nhũn và không thể ngồi yên.
Sắc mặt hắn tái nhợt, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy, sắp khóc, nghẹn ngào nức nở.
"Không, tôi không thể hoàn thành nó. Làm sao tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp S+?"
La Hành không nói có thể hay không.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Văn Thạch, ra lệnh: "Anh nhất định phải hoàn thành."
Bây giờ bọn họ đang ở thế bị động.
—— Cần phải giấu được ENIAC, giấu được Nhà Truyền Giáo, đem【con chip】từ Hoài Thành đưa đến thủ đô.
【Tên nhiệm vụ: Đợi Xuân Đến】
【Cấp bậc nhiệm vụ: S+】
【Nhiệm vụ đếm ngược: 22:00】
Khi thời điểm tận thế đến, các sân bay đóng cửa nhưng đường sắt cao tốc và tàu hỏa vẫn hoạt động.
Suy cho cùng, các văn phòng Cục Phi tự nhiên ở khắp mọi nơi đều cần được hỗ trợ và liên lạc.
Bây giờ tất cả các tuyến đường đều được lập trình tự động kiểm tra vé, khởi hành và chạy.
Hiện tại thủ đô là thành phố an toàn nhất ở Trung Quốc.
Một vé khó cầu.
Bên trong nhà ga, đám đông nhộn nhịp đang nói lời tạm biệt trong nước mắt.
Hạ Văn Thạch như lọt vào sương mù mà được nhét cho một tấm vé và lên chuyến tàu này. Hắn chỉ là một kẻ hèn nhát sợ chết, hoàn toàn không muốn nhận nhiệm vụ này, nhưng căn bản Tổng cục lại không hắn quyền lựa chọn. Nhiệm vụ cấp S+ thực ra chỉ yêu cầu hắn ngồi xe đi từ Hoài Thành về thủ đô?! Thứ chết tiệt này vừa nhìn biết ngay có quỷ! Hắn chắc chắn là bia đỡ đạn!
Hạ Văn Thạch khóc lóc trong lòng, ôm con búp bê giẻ rách mà hắn bắt được từ ngôi nhà ma, vùi đầu vào khóc rống.
Alice: "..." Cô giả chết mệt mỏi quá, anh có thể đặt cô trở lại được không?
Tất cả những con người thuộc tầng lớp cao cấp của nhân loại đều đang chăm chú theo dõi chuyến tàu này.
Ngay cả Diệp Vẫn đang ở Đảo Bướm cũng nhìn vào màn hình lớn sau khi kết thúc cuộc đối đầu với Ninh Trí Viễn. Tuy nhiên, vấn đề kích hoạt Phòng thí nghiệm Cực Điểm còn nghiêm trọng và quan trọng hơn thế này, Diệp Vẫn nhanh chóng nhìn đi nơi khác, nhét bút vào túi và đi xuống tầng ngầm.
【 Quý khách thân mến, chuyến tàu G144 từ Hoài Thành đến Bắc Kinh sắp làm thủ tục. Hành khách đi tàu G144 vui lòng đóng gói hành lý và chuẩn bị làm thủ tục tại cổng soát vé. 】
Hạ Văn Thạch: "Woooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo...... tôi có thể không lên chuyến tàu này được không. Tôi nghĩ đây là một chuyến tàu bị trộm!"
"Đàn anh?" Hạ Văn Thạch còn đang ôm Alice lau mũi, bên tai hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Hắn quay lại và sửng sốt khi nhìn thấy Tô Uyển Lạc đang ở phía sau, "Đàn em Tô."
Tô Uyển Lạc buồn cười nhìn bộ dáng nước mắt nước mũi tùm lum của hắn, nhưng chẳng mấy chốc ánh mắt của cô đã bị thu hút bởi người trước mặt đã kiểm tra vé xong.
"Đàn anh, đuổi kịp nào, tàu sắp khởi hành."
Tô Uyển Lạc kỳ quái nhìn người kia.
Chàng trai chỉ mặc một chiếc áo len cashmere mỏng vào mùa đông, như nhận ra ánh mắt của cô, chàng trai quay lại nhìn cô. Tô Uyển Lạc hoàn toàn choáng váng. Chàng trai mỉm cười với cô, nhẹ nhàng và lịch sự, đôi mắt đen láy như con nai trong rừng.
---Editor có lời muốn nói---
Ôi thích kiểu này ghê, kiểu đi một vòng dài xong quay lại điểm ban đầu =)) Alice lên sàn chắc cũng có tác dụng gì đây =)) mặc dù không có nhiều sức mạnh nma có lòng là được hihi
nma từ từ:D mình đang nghĩ Lục An nửa tốt nửa ác, nhưng tác giả cứ ví đôi mắt như nai con làm mình nghĩ đến một - ai - đó - lấy - mật - danh - là - Nai - Con ấy vl rùng hết cả mình ewww
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 387: 【 Jeremiel 】(9)
Chương 387: 【 Jeremiel 】(9)