【Ga Bình An】 nằm cạnh một bệnh viện Ung Bướu nổi tiếng. Trên sân ga có một nhóm người chết chạy ra từ nhà xác đang đứng ở đó.
Họ mặc quần áo của bệnh viện có sọc xanh trắng, sau khi ở trong phòng lạnh lâu, da của bệnh nhân chuyển sang màu trắng xanh, có người còn xuất hiện những vết lốm đốm như xác chết.
Trong tuyết rơi dày đặc, tứ chi của mọi người đều tê dại, cổ cứng ngắc, chỉ có mắt mới có thể cử động. Từng đôi đồng tử nổi đầy gân xanh nhìn những người trong toa tàu qua tấm kính một cách tham lam và thèm nhỏ dãi.
Trong số đó có một bệnh nhân bụng phệ, vẻ mặt si mê, hắn ta sốt ruột lao về phía trước trước khi tàu dừng lại. Tay anh hắn vào tàu cao tốc nhưng ngay lập tức bị người phía sau đẩy xuống. Hắn ngã xuống đất, cái bụng căng phồng bỗng nổ tung.
Giống như giẫm phải trứng gián, một dòng dịch màu vàng lục cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ bụng.
"Ahhhhhh!" Dù đã chấp nhận sự tồn tại của thảm họa nhưng mọi người ngồi trên xe khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn sợ chết khiếp!
Tàu G144 không có người điều khiển.
Phòng điều hành đường sắt cao tốc thậm chí còn được đặt tại Tổng cục Cục Phi tự nhiên.
Mọi chuyến tàu hướng tới thủ đô sẽ không dừng lại vì bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào.
Nó im lặng và điên cuồng, giống như một con thú khổng lồ trong tuyết, loại bỏ mọi sự can thiệp bên ngoài chỉ để đến đích.
Hạ Văn Thạch sợ đến nỗi chân mềm nhũn và gần như choáng váng. "Đi thôi!" Tô Uyển Lạc phản ứng rất nhanh, nắm lấy cánh tay của hắn kéo về phía sau.
Bên ngoài tấm kính nơi họ đang đứng, một cô bé lao về phía họ. Cơ thể cô bị ép vào cửa kính xe, khuôn mặt dày đặc những khối u màu đỏ như máu, gần như che khuất cả khuôn mặt. Trên sân ga, cô bé cười một cách không kiểm soát với họ, thậm chí còn ch ảy nước miếng lên cửa kính.
Hơi thở của Hạ Văn Thạch mong manh: "Cứu..."
Chức vị nhiệm vụ của Tô Uyển Lạc cao hơn Hạ Văn Thạch một chút. Mặc dù cô không biết toàn bộ kế hoạch 【Đợi Xuân Đến】nhưng cô có thể liên hệ với đội trưởng của kế hoạch. Đội trưởng trưởng đang ngồi trên toa xe hạng thương gia, toa số 1. Tô Uyển Lạc chạy về phía trước, dọc đường đi đều là những người hoảng sợ khóc lóc thút thít. Nhưng trước khi cô kịp tới toa số 1, giọng nói đều đặn và đáng tin cậy của đội trưởng đã vang lên từ tai nghe.
Người đội trưởng nói: "Mọi người đi ra cửa đi. Hãy ngăn những kẻ dị giáo này lại và đừng để chúng lên xe."
Tô Uyển Lạc sửng sốt.
Hạ Văn Thạch cũng nghe được thanh âm, vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu ngơ ngác hỏi Tô Uyển Lạc: "Đàn em, em có nghe thấy có người đang nói chuyện không?"
Tô Uyển Lạc nói: "Là đội trưởng. Đội trưởng hiện đang liên lạc với Trình cục trưởng và nói với Tổng cục không được mở cửa. Nhưng ở điểm dừng này đã quá muộn rồi." Tô Uyển Lạc hít một hơi thật sâu: "Đi thôi đàn anh, chúng ta đi chặn cửa lại! Chúng ta không thể để dị giáo tiến vào trong xe!"
Hạ Văn Thạch: "..."
Cơ thể của Hạ Văn Thạch trở nên mềm nhũn và hơi thở của hắn trở nên yếu hơn.
Tô Uyển Lạc nhìn không ra cấp bậc của dị giáo bên ngoài, cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng người trên chuyến tàu này còn sợ hãi hơn cô, cho nên cô cần phải đứng lên.
Có người che mắt lại, run rẩy nghẹn ngào, không dám mở mắt nhìn thế giới bên ngoài. Họ ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, khi quỷ quái trên sân ga hét lên, họ cũng hét lên.
Khi màn đêm đến gần, ánh đèn trên sân ga nhấp nháy nhấp nháy, chiếu sáng những khuôn mặt dữ tợn và đáng sợ của những kẻ dị giáo, hoặc thèm ch ảy nước dãi hoặc tham lam, màu tuyết đều bị phản chiếu thành màu máu.
Tô Uyển Lạc ở trong toa xe ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng nói: "Có ai dũng cảm không? Lát nữa hãy cùng tôi đi chặn cửa! Chúng ta không thể để bọn họ vào, nếu bọn họ vào thì tất cả chúng ta đều sẽ chết."
Họ mới thức tỉnh dị năng của mình và vẫn còn rất xa lạ với việc sử dụng chúng.
Tô Uyển Lạc hét lên sau, cô chờ một lát, nhưng không có người đáp lại cô. Cô nghiến răng quyết định đi một mình.
Hạ Văn Thạch có dũng khí đi theo.
Lục An nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài 【Ga Bình An】. Những bóng ma bò ra khỏi nhà xác của bệnh viện Ung Bướu chỉ là một lũ dị giáo cấp D và E. 【Ga Bình An】 cách xa thủ đô nên hệ số rủi ro là thấp nhất trong ba trạm tiếp theo.
Lục An quay đầu lại nhìn mọi người đang khóc thút thít trong xe. Cậu ta không muốn can thiệp, cậu ta chỉ muốn xem Đảo Bướm sẽ làm gì.
*
Diệp Sanh rời mắt khỏi Alice.
Trên thế giới này chỉ có năm người sở hữu hơi thở của khởi nguyên. 【Hồ Điệp】 ở Jeremiel, Diệp Vẫn ở Đảo Bướm. Như vậy, người duy nhất sẽ xuất hiện trên chuyến tàu G144 đó chính là Lục An.
Diệp Sanh không lưu số điện thoại của Diệp Vẫn nên trực tiếp gửi tin nhắn cho Turing một cách ngắn gọn.
【Thảm Họa đang ở trên chuyến tàu G144. 】
Ninh Vi Trần không ở nơi bọn họ ở trước đây mà ở trong khu biệt thự do Ninh gia xây dựng trên đảo. Diệp Sanh bước lên bậc thang, Ninh Vi Trần đã mở cửa, đứng thẳng với đôi chân dài ở cuối thang, đón cậu ở cửa.
Diệp Sanh cũng không cùng hắn ôn chuyện mà nói thẳng: "Cậu đi nói chuyện với Diệp Vẫn rồi sao?"
Ninh Vi Trần mỉm cười, đặt một ngón tay lên môi Diệp Sanh. Hắn vòng tay qua vai Diệp Sanh, dẫn cậu vào trong, thì thầm vào tai cậu: "Suỵt, Sanh Sanh, nơi này chỗ nào cũng đều bị giám sát. Chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Diệp Sanh liếc nhìn hắn và không nói gì.
Ninh Vi Trần đóng cửa lại, nhanh chóng trả lời vấn đề của cậu: "Đã nói chuyện xong, em đã nói cho cô ấy cách giết 【Thảm Họa】."
Diệp Sanh: "Không phải cô ấy nghi ngờ cậu sao?"
Ninh Vi Trần: "Ninh Trí Viễn giúp em che giấu, cô ấy chỉ biết em đã khôi phục rất nhiều sức lực."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 391: Bệnh Viện Ung Bướu
Chương 391: Bệnh Viện Ung Bướu