Chương 4266
Hạ Hà run rẩy, nhìn bóng lưng kia với vẻ không dám tin, vô thức rơi nước mắt.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao cô ta lại thấy rất thân thiết dù chỉ nhìn bóng lưng đối phương, thì ra đó chính là người bố mà cô ta chưa gặp bao giờ.
Bóng mờ cười khẩy: “Trong mắt anh còn người em như tôi à?”
“Bịch!”
Hà Chí lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Nhà họ Hà không bao giờ quên ân tình của chú với nhà họ Hà! Sao trong mắt tôi lại không có chú chứ?”
Bóng mờ lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là chú ba! Tôi không có loại anh như anh”.
Giọng ông ta vô cùng lạnh lẽo, ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ sâu trong nhà họ Hà, quát: “Hà Hồng Viễn, cút ra đây chịu chết đi!”
Tiếng quát giận dữ này như sấm sét, rền vang ở nhà họ Hà.
“Ai vừa gọi tên mình thế?”
Hà Hồng Viễn đang thưởng thức trà trong phòng lập tức đứng phắt dậy, vô cùng sợ hãi.
Lão ta có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt của đối phương với mình.
Trong phòng dành cho khách của nhà họ Hà, Khương Kiếm cũng nghe thấy giọng nói này, sắc mặt ông ta nghiêm nghị tới cực điểm, ông ta trầm giọng nói: “Có cao thủ đỉnh cao xuất hiện, có lẽ nhà họ Hà sắp xong đời rồi”.
Khi giết Kiếm Sao bằng thanh kiếm sấm sét hồi nãy, bố Hạ Hà đã phóng ra khí thế mạnh mẽ, khi đó Khương Kiếm đã nhận ra rằng có một cao thủ đáng sợ vừa tới nhà họ Hà.
Không ngờ giờ đối phương còn bảo Hà Hồng Viễn ra chịu chết.
Nhưng ông ta thực sự không hiểu nổi tại sao nhà họ Hà ở thế tục lại đắc tội với người đáng sợ như vậy?
Ông ta có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ mà cũng cảm nhận được thực lực khủng khiếp của đối phương, có lẽ đối phương đã vượt qua Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Hay nói cách khác, đối phương đến từ Trung Giới giới Cổ Võ.
Khương Kiếm không dám thất lễ, vội đứng dậy rời khỏi phòng.
“Hà à, con lớn rồi!”
Bóng mờ nhìn Hạ Hà, mỉm cười ấm áp, ánh mắt vô cùng trìu mến.
Hạ Hà nhìn bóng mờ, nước mắt rơi lã chã, cô ta nhìn chằm chằm vào ông ta: “Bố là bố con thật à?”
Bóng mờ gật đầu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Bố biết con có nhiều chuyện muốn hỏi bố, nhưng giờ bố không thể tiết lộ điều gì, chỉ có thể nói với con rằng khi thời cơ tới, không cần bố giải thích, con cũng sẽ biết hết thôi”.
Hạ Hà vô cùng khó hiểu, rõ ràng bố đang đứng trước mặt cô ta, tại sao không thể nói cho cô ta biết chứ?
Đúng lúc này, Hà Hồng Viễn bước tới.
Khi thấy bóng mờ lơ lửng trong không trung, lão ta lập tức biến sắc, như nhìn thấy ma, lảo đảo lùi lại.
“Cậu… cậu là Hạ Anh Hùng!”
Hà Hồng Viễn thốt ra cái tên này bằng giọng run rẩy.
Nghe thấy lão ta nói thế, phần lớn người đang có mặt đều tỏ ra ngờ vực.
Hồi nãy Hà Chí đã gọi bóng mờ là chú ba, còn Hà Hồng Viễn lại gọi bóng mờ là Hạ Anh Hùng.
Chẳng lẽ Hạ Anh Hùng không phải con ruột của Hà Hồng Viễn à?