TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 3907: C3907: Nửa năm trước

Lâm Nhất quét một lớp dầu, rồi lại quẹt tương ớt lên, lần này hắn dùng Tử Diên Thánh Hỏa. Cho ngọn lửa thẩm thấu vào sâu miếng thịt, nhưng thuộc tính băng hàn của Tử Diên Thánh Hỏa lại làm cho mặt ngoài không bị nướng khét.

Chỉ chốc lát, thịt nướng ngấm gia vị tỏa ra mùi thơm phức, cả miếng thịt ánh lên màu vàng rụm. Hoa văn ở phần vỏ làm nó trông cực kỳ đẹp mắt.

Tên khốn này lại đi dùng Tử Diên Thánh Hỏa để nướng thịt!.



Tiểu Băng Phượng nghĩ mà tức trong lòng, nhưng mà thơm quá. Nàng ta nhìn với ánh mắt mong mỏi, đôi mắt xinh đẹp lonh lanh ngập nước như trải lên một tầng sương mù, hàng mi dài đang rung rung.

Lâm Nhất cắt một miếng thịt to đưa cho tiểu Tặc Miêu đã ch ảy nước miếng từ lâu, tiểu Tặc Miêu cắn một miếng ăn liền thấy thoải mái đến mức đôi mắt gian xảo híp lại thành một đường.


"Này, cho ngươi này!"

Lâm Nhất tự xé một miếng thịt cho mình, sau đó đưa phần còn lại cho tiểu Băng Phượng.

"Hừ, bổn tôn không ăn thịt!" Tiểu Băng Phượng quay mặt đi, quật cường nói. Ục ục ục ục!

Nhưng cái bụng của nàng ta lại không chịu thua kém mà kêu ục ục, khuôn mặt lộ ra ánh mắt mong mỏi lén nhìn miếng thịt mà Lâm Nhất đưa.

"Ăn đi, bụng kêu lên rồi kìa." Lâm Nhất cười, rồi dúi miếng thịt cho tiểu Băng Phượng.

Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói: "Nếu ngươi đã cố ép như vậy, bổn tôn sẽ cố mà ăn chỗ thịt này, nhưng bổn tôn thề với tôn nghiêm của thần tộc Phượng Hoàng, ta tuyệt đối không ăn miếng thứ hai!"

Nói xong, nàng ta liền cắn một miếng.

Thịt được nướng bằng Tử Diên Thánh Hỏa thì bên ngoài sẽ không nóng, nhưng vỏ lại vừa giòn vừa vàng rụm. Vị ngon hoàn hảo, từng miếng thịt đều

được ngấm đều gia vị.

Sau khi ăn xong một miếng, độ nóng cùng với mùi thịt thơm tỏa ra trong khoang miệng một cách hoàn mỹ.

Nhai kỹ vài lần, thịt sẽ trôi xuống bụng, nhưng mùi thơm thì vẫn thoang thoảng trong khoang miệng, dụ dỗ người ta ăn tiếp.

Tiểu Băng Phượng ăn hết miếng này đến miếng khác, ăn mà mặt mày hớn hở, một lát sau miệng dính đầy dầu mỡ.

Nàng ta cười hì hì nhìn Lâm Nhất, rồi phấn khích nói: 'Lâm Nhất, thịt thơm quát! Sau này thịt ngươi nướng chỉ được cho bổn tôn ăn thôi, ngon quá đi mất."


Lời thề lấy tôn nghiêm của thần tộc Phượng Hoàng thề tuyệt đối không ăn miếng thứ hai, nhoáng cái đã bị ném lên chín tầng mây.

Lâm Nhất cười, hắn không lạ với chuyện này. Xưa nay, ba sở thích lớn của đại đế là nói phét, vả mặt và đỏm dáng.

Nói phét thì không cần kể nữa, vả mặt ấy mà thì cũng không phải vả mặt người khác, toàn tự vả, một ngày không tự vả thì không thoải mái.

Đẹp thì đẹp thật, bào thai của tuyệt thế mỹ nhân mà, nhưng tự luyến lắm. Cho dù có tức giận cỡ nào, chỉ cần khen nàng ta đẹp, thì lại cười tít mắt ngay.

Ăn xong thịt nướng, lại ăn cá nướng.

Đại đế ăn chưa chán, lại bảo Lâm Nhất lấy một cái nồi ra luộc Tử Diệm Kim Liên, tiện thể cho thêm con cá vào làm canh cá.

Hai người và một mèo ăn canh cá, Tử Diệm Kim Liên đã bị ăn mất như thế.

Nếu Hoàng Dung ở dưới suối vàng mà biết Tử Diệm Kim Liên mình mất công đợi mấy năm trời bị mấy tên khốn này làm thành rau nấu canh cá ăn, phỏng chừng còn bị tức chết thêm lần nữa.

Tiểu Băng Phượng ăn no uống đủ, nàng ta phấn khởi lắm, nàng ta bế tiểu 'Tặc Miêu lên định chạy ra ngoài.


Lâm Nhất vội vàng gọi nàng ta lại, sau khi lau sạch đầu mỡ dính trên miệng nàng ta thì mới để nàng ta đi.

Lau miệng cho nàng ta, con nhóc này còn không vui, phẩy phẩy cánh tay bảo nàng ta muốn bay. Vừa bỏ tay ra một cái, nàng ta đã chạy ù ra ngoài.

Lâm Nhất cười, sau đó hắn lấy quyển trục ra, trong này chỉ còn một cái tên cuối cùng.

Và cũng là tên tà tu khó đối phó nhất, Bôn Lôi ma kiếm Lãnh Ngạo Hàn, tu vi của tên đó ở Tỉnh Hà cảnh đại thành. Nửa năm trước từng giao đấu với Diệp Tử Lăng, tuy thua nhưng rút lui an toàn.

Nửa năm trước, Diệp Tử Lăng cũng có kiếm ý thông thiên, tuy bảo lúc đó vẫn chưa có chút thành tựu, nhưng đánh với người cùng cảnh giới lẽ ra phải vô địch

mới đúng.

Thế mà vẫn để người này chạy mất, có thể thấy người đó mạnh cỡ nào, bọn như Hoàng Dung không thể so được.

Bây giờ đã qua nửa năm, e là thực lực của tên đó còn đáng sợ hơn.


Đọc truyện chữ Full