*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lịch sử của Nhân tộc có không ít thiên tài tuyệt thế bị mắc kẹt ở Chân linh cảnh, không có cách nào đột phá, cuối cùng chết vì tuổi thọ cạn kiệt.
Diệp Tinh cũng không dám đảm bảo mình có thể thoát được nút thắt đó mà đột phá.
“Bây giờ rời đi!” Diệp Tinh nhìn dòng sông Vận mệnh.
Lúc này, dòng sông vận mệnh tản ra dao động chập chờn, nhưng hắn đều đã nắm giữ được những thứ này rồi.
Vút!
Trong lòng khẽ động một cái, ngay sau đó, phân thân Huyễn tộc của hắn xuất hiện.
“Đi!”
Bản thể của Diệp Tinh biến thành một luồng ánh sáng, trực tiếp dung nhập vào trong phân thân Huyễn tộc.
Ánh mắt hắn quét một vòng xung quanh dòng sông Vận mệnh.
Bên trong dòng sông Vận mệnh, từ ngoài vào trong đều giống như một ngọn núi, ở chỗ cao có thể nhìn được chỗ thấp, nhưng ở chỗ thấp lại không nhìn thấy được chỗ cao.
Nói cách khác, bây giờ Diệp Tinh có thể thấy được tất cả những cường giả đang lĩnh ngộ bên trong dòng sông Vận mệnh, nhưng những cường giả này lại không nhìn thấy hắn.
Vù vù...
Tâm niệm vừa động, Diệp Tinh nhanh chóng biến hóa. Hắn biến thành một yêu thú dữ tợn mặc áo giáp màu đen.
Lúc này, yêu thú đang lặng lẽ đứng đó.
Sau khi biến đổi thân hình xong, Diệp Tinh liền trực tiếp xông ra khỏi dòng sông Vận mệnh.
Bên ngoài có rất nhiều cường giả đều đang chú ý đến tính huống bên này. Bọn họ nhìn thấy Diệp Tinh thì chỉ liếc nhìn một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.
Trong dòng sông Vận mệnh không chỉ có mình Diệp Tinh mà còn rất nhiều người khác đang lĩnh ngộ đạo tắc vận mệnh. Bọn họ chỉ để ý đến Diệp Tinh, còn những người khác thì không quan tâm.
Hơn nữa, bọn họ cũng biết vị yêu tộc mà Diệp Tinh biến thành đúng là đang lĩnh ngộ trong dòng sông Vận mệnh.
Mặc dù không để ý, nhưng họ vẫn biết được những cường giả nào đang lĩnh ngộ.
Nếu như bỗng nhiên xuất hiện một vị cường giả xa lạ thì bọn họ có thể chú ý hơn một chút, nói không chừng đó chính là Diệp Tinh ngụy trang thành.
Thế nên Diệp Tinh đã ngụy trang thành một cường giả đang lĩnh ngộ trong dòng sông Vận mệnh.
“Nguyên Diệp!” Diệp Tinh vừa bay ra thì một Đại đạo chi chủ Yêu tộc đã nhanh chóng bay tới.
Ông ta nhìn Diệp Tinh, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc: “Ngươi mới ở trong dòng sông Vận mệnh lĩnh ngộ một năm mà đã ra ngoài rồi?”
“Có chút việc phải xử lý, xử lý xong sẽ quay lại.” Diệp Tinh bình tĩnh trả lời.
“Ừ, vậy ngươi đi làm việc đi, ta còn phải ở lại đây tiếp tục theo dõi Diệp Tinh.” Cường giả yêu tộc cười nói: “Không thể để cho thiên tài tuyệt thế của Nhân loại chạy mất được.”
“Ngươi nhớ phải nhìn kỹ vào.” Diệp Tinh cũng cười, nhưng trong lòng lại lạnh như băng.
Vút!
Diệp Tinh nhanh chóng bay ra ngoài, nhanh chóng đã rời khỏi dòng sông Vận mệnh.
Vù vù...
Có vài thức thần phóng tới, quét qua nơi này, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
“Các cường giả dị tộc?” Diệp Tinh cười nhạt trong lòng.
Trên thực tế, nhiều cường giả như vậy theo dõi một dị tộc cũng không phải chuyện gì khó khăn. Đã đạt tới bước này, bế quan một chút mấy trăm ngàn năm là chuyện rất bình thường.
Mà Diệp Tinh tuyệt đối không thể ở dòng sông Vận mệnh mãi được.
Bọn họ không bế quan một lần cũng không sao. Hơn nữa bọn họ ở nơi này giám sát Diệp Tinh cũng chỉ cần tản ra một chút ý thức là được, vẫn có thể lĩnh ngộ đạo tắc bình thường.
Tóm lại là bọn họ hoàn toàn có thể bỏ ra chỗ thời gian đó.
“Các ngươi cứ ở đây từ từ mà chờ!” Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, thân thể nhanh chóng bay về phía xa, hoàn toàn biến mất.
Đạo tắc vận mệnh đã lĩnh ngộ được cực hạn, dòng sông Vận mệnh đối với hắn mà nói không còn tác dụng nào nữa. Nếu không có gì thay đổi thì sau này hắn cũng sẽ không trở lại nơi này nữa.
Những cường giả dị tộc kia phải chờ đợi vô ích rồi.
Tất nhiên, nếu như bây giờ cường giả Yêu tộc kia xuất hiện thì nói không chừng sẽ có cường giả hoài nghi.
Nhưng bây giờ có thế nào đi nữa thì cũng không ảnh hưởng gì tới Diệp Tinh.
...
Lúc này, trong đại điện đại đạo chủ của Nhân tộc vô cùng náo nhiệt.
“Các ngươi đã nghe tin chưa, hình như vị Đại đạo chi chủ Tây Ốc mới xuất hiện của Thiên tộc đã bị giết chết rồi.”
“Bây giờ Thiên tộc rất giận dữ, muốn tìm ra hung thủ.”
“Ta cũng nghe nói.”
“Ha ha, giết hay lắm, lúc trước thiên tài tuyệt thế đó của Thiên tộc xuất hiện còn tưởng chừng như bất khả chiến bại, không ngờ chỉ qua một thời gian ngắn ngủi đã bị giết chết rồi.”
...
Các vị Đại đạo chi chủ của Nhân tộc bàn tán.
Diệp Tinh vừa nghe mọi người bàn tán, vừa cầm ly rượu từ từ thưởng thức. Ở nơi này, mặc dù rượu chỉ là giả tưởng, nhưng mùi vị lại mô phỏng vô cùng giống, khiến người ta có cảm giác chân thật.
Trên bàn còn có hai Đại đạo chi chủ khác, chính là thấy của hắn- đạo chủ Lăng Hằng, và thập nhất sư huynh đạo chủ Không Hàn.
“Diệp Tinh, không biết những đại đạo chi chủ này nếu biết ngươi chính là người giết chết Tây Ốc thì sẽ có cảm nghĩ thế nào.” Đạo chủ Lăng Hằng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói.
“Sư đệ, sư huynh ở tuổi của ngươi đúng là kém ngươi quá xa.” Đạo chủ Không Hàn cũng lên tiếng.
Diệp Tinh cười, tất nhiên là hắn không thể công bố chuyện hắn giết chết Tây Ốc.
Nếu không thì thân phận của hắn sẽ bị bại lộ.
Diệp Tinh là người cẩn thận, tất nhiên sẽ không vì sảng khoái nhất thời mà làm lộ ra.
“Đúng rồi, thầy, thập nhất sư huynh, tại sao hôm nay trong đại điện đạo chủ lại có nhiều cường giả như vậy?” Diệp Tinh tò mò hỏi.
Bình thường nơi này không có bao nhiêu người, làm gì có ai rảnh rỗi tới mức lúc nào cũng tới đại điện đạo chủ chứ?
Lúc trước là Diệp Tinh nhận được thông báo của đạo chủ Lăng Hằng nên mới tiến vào nơi này.
“Bởi vì có một di tích mới xuất hiện.” Đạo chủ Lăng Hằng cười nói.
“Di tích?” Diệp Tinh khẽ ngẩn người.
Một di tích có thể khiến nhiều đại đạo chi chủ quan tâm thế này chắc chắn vô cùng trân quý.
Đạo chủ Lăng Hằng nói tiếp: “Hơn nữa, di tích lần này rất có thể là do thánh hoàng vũ trụ lưu lại.”
“Thánh hoàng vũ trụ?” Diệp Tinh không nhịn được hô lên.