*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mắt hắn có một chút vẻ cảm kích, cường giả thánh hoàng nhân tộc kịp thời bảo vệ rõ ràng nguy hiểm của hắn đã giảm đi một chút.
Nhưng những cường giả thánh hoàng này đều là những tồn tại đỉnh cấp của nhân tộc, muốn nhờ bọn họ giúp đỡ nhất định phải gặp một lần.
"Được rồi, đi đi." thánh tôn Thời Không mỉm cười nói: "Thực lực của ngươi hiện giờ đã rất mạnh, chắc hẳn đã có quan điểm riêng về con đường tu luyện của mình, nhưng phải chuyện gì có thể trực tiếp liên lạc với ta."
Ông ta rất kỳ vọng vào Diệp Tinh, có phân thân tử vong đạo tắc giới, đợi tương lai Diệp Tinh trở thành thánh hoàng Vũ Trụ, nhân tộc bọn họ sẽ lại xuất hiện một sự tồn tại kh ủng bố đủ để chấn nhiếp vô số dị tộc!
Trái lại ông ta rất mong chờ ngày đó tới
"Vâng, sư phụ!" Diệp Tinh cung kính lui ra.
...
Trong đại điện đạo chủ nhân tộc, bàn ghế bày khắp các nơi, có bàn một người, còn có bàn nhiều người, tất cả đều chạm khắc các loại hoa văn không giống nhau.
Hai đầu cung điện, các loại trái cây, rượu nước,.... bày ra đó, trông cả cung điện có một bầu không khí tao nhã.
Mà ở cuối, còn có các gian phòng độc lập, ngăn cách với xung quanh.
Lúc này bên trong một căn phòng, Diệp Tinh đang ngồi chờ ở nơi này.
“Cường giả thánh hoàng ư?" Diệp Tinh thầm nói trong lòng.
Bất kỳ một vị thánh hoàng Vũ Trụ nào đều đủ để trở thành cường giả trụ cột của tộc, chỉ cần có một vị là có thể có tư cách đứng trong vũ trụ.
Soạt! Soạt!
Bỗng nhiên dao động lóe lên, bên trong phòng có hai bóng người lập tức xuất hiện.
Hai bóng người, một vị trong đó là một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu vàng, trên mặt còn có bí văn màu vàng, tướng mạo giống như viên nhân, toàn thân mọc lông tóc đen, thân cao tới ba mét.
Còn có một người phụ nữ mặc áo giáp đỏ, thân hình người phụ nữ có chút giống với người trái đất trông khoảng 30 tuổi, nhưng lại như mới hai mươi tuổi, trên mặt có rất nhiều bí văn màu vàng, tóc tùy ý xõa ra, trên đầu còn có hai chiếc sừng.
Mặc dù trong đại điện đạo chủ, nhưng lúc hai cường giả này xuất hiện, dừng như hư không xung quanh trở nên vặn vẹo, dường như đạo tắc xung quanh tạm thời rút đi.
Thấy hai người, Diệp Tinh lập tức đứng lên, cung kính nói: "Ra mắt thánh hoàng Vũ Mặc, thánh hoàng Lăng Quân."
Hai vị trước mắt đều là thánh hoàng cường đại, thánh hoàng Vũ Mặc thuộc về điện Hồn Thiên, thánh hoàng Lăng Quân thuộc về thành Thời Không.
"Diệp Tinh?" thánh hoàng Vũ Mặc nhìn Diệp Tinh, nhẹ tiếng nói: "Không ngờ rằng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lại trong tình huống này?"
Diệp Tinh im lặng, thánh hoàng Vũ Mặc trừ là là một trong những người nắm quyền trong điện Hồn Thiên ra, còn một thân phận đặc thù, đó chính là sư phụ của Lâm Tiểu Ngư.
Ban đầu Lâm Tiểu Ngư trúng độc, Diệp Tinh mang cô tới cầu cứu đạo chủ Quang Huyên, kết quả Lâm Tiểu Ngư lại thánh hoàng Vũ Mặc – sư phụ của đạo chủ Quang Huyên thu làm đệ tử, trực tiếp mang đi.
Nếu không phải sau đó hắn thi triển ra tiền lực hư không cảnh thứ mười của nhân tộc, được thánh tôn Thời Không thu làm đệ tử, có lẽ hiện giờ Lâm Tiểu Ngư vẫn còn đang ở bên cạnh thánh hoàng Vũ Mặc.
"Phân phó của thánh tôn Thời Không chúng ta đã biết, đây là phương thức liên lạc của ta, lúc ngươi gặp nguy hiểm có thể lập tức cầu viện ta." thánh hoàng Vũ Mặc nói.
Bà ta đưa phương thức liên lạc cho Diệp Tinh, lại lạnh lùng nói: "Nhưng ta phải nói với ngươi một vài việc, hiện giờ kẻ yếu nhất trong di tích thánh hoàng Bắc Ly đã là đại đạo chi chủ cấp hai, mặc dù ngươi gi ết chết được đạo chủ Kim Nguyên trong dòng sông vận mệnh, nhưng người tới nơi đó căn bản là người có thực lực yếu nhất, một vị đại đạo chi chủ cấp hai nào cũng có thể g iết chết ngươi. Nếu như ngươi muốn đi tìm bảo vật, ta khuyên ngươi không nên đi thì hơn."
"Thiên phú của ngươi mạnh mẽ, cho dù bị gi ết chết, cho dù tộc phải tốn một cái giá lớn chắc chắn sẽ hồi sinh ngươi, nhưng dị tộc cũng sẽ công kích linh hồn ngươi, còn tiêu diệt linh hồn ngươi nữa, một khi tử vong, cho dù ngươi có lá bài tẩy lớn thế nào đi nữa cũng vô dụng."
Bà ta nói không chút khách khí nào, hơn nữa rất ý tứ rõ ràng, Diệp Tinh tới di tích thánh hoàng Hắc Ly chính là đi chịu chết.
“Có vẻ như thánh hoàng Vũ Mặc không biết hiện giờ mình đã có thực lực của đại đạo chi chủ cấp hai?" Lúc này Diệp Tinh thầm nói trong lòng.
Có điều thực lực phải chứng minh, không phải chỉ nói, lúc thánh tôn Thời Không phân phó hai người thánh hoàng Vũ Mặc tất nhiên sẽ không cố ý nói ra thực lực của hắn.
"Lời của thánh hoàng Vũ Mặc ta ghi nhớ trong lòng." Diệp Tinh nhìn cường giả thánh hoàng trước mắt nói, sắc mặt hắn bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Ánh mắt thánh hoàng Vũ Mặc hơi nhíu lại, dường như còn muốn nói điều gì.
"Ha ha, Vũ Mặc, Diệp Tinh thiên phú nghịch thiên, nếu đã dám tới di tích thánh hoàng Hắc Ly, vậy chắc chắn đã nắm chắc."
Bà ta còn chưa nói, thánh hoàng Lăng Quân lại lập tức cười nói: "Nhiều dị tộc muốn giết Diệp Tinh như vậy, giờ đây chẳng phải cũng lấy thất bại mà chấm dứt ư?"
Ông ta nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Diệp Tinh, đây là phương thức liên lạc của ta, nếu ngươi có chuyện gì cứ trực tiếp liên lạc với ta là được."
"Được!" Diệp Tinh lưu phương thức liên lạc xong, gật đầu một cái.
Thánh hoàng Vũ Mặc nhìn Diệp Tinh một cái
Soạt!
Bà ta không nói gì thêm nữa, bóng người lập tức biến mất, thánh hoàng Lăng Quân cũng vậy, bóng người lập tức biến mất.
...
Đại điện đạo chủ, là nơi đại đạo chi chủ nhân tộc tụ tập, thực tế trên đại điện đạo chủ, còn có một tầng cung điện, đó là nơi ở của cấp bậc thánh hoàng nhân tộc, không chỉ thánh hoàng, thánh tôn cũng ở trong đó.
Lúc này trên một cái bàn, thánh hoàng Vũ Mặc và thánh hoàng Lăng Quân tách ra ngồi riêng.
Bọ họ có thể đi xuống đại điện bên dưới, nhưng hiện giờ Diệp Tinh không thể tới nơi này.