TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1630

Chương 1630

Chỉ còn lại một tên vệ sĩ, thấy tình hình không đúng, anh ta liền ghé vào tai Cậu Nghiêm nói nhỏ: “Cậu Nghiêm, không đúng cho lắm. Trương Mãnh và Lý Dũng bình thường cũng không phải là loại hèn nhát, sao lại tỏ ra dở tệ như vậy?”

Cậu Nghiêm bình tĩnh lại, nhớ răng vừa rồi anh ta rõ ràng đã đá về phía cô gái kia một cái nhưng Trình Kiêu lại đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện.

Lúc đó, Cậu Nghiêm không cảm thấy có chuyện gì, hiện tại nhớ lại thì tốc độ của Trình Kiêu rốt cuộc nhanh thế nào chứ? Vậy mà lại đột nhiên chặn trước người cô gái đó.

Cậu Nghiêm tạm thời quên mất cơn đau ở chân, nghiêm túc nói: “Ý cậu là chúng ta đụng phải võ giả rồi?”

“Ừ” Tên vệ sĩ kia trịnh trọng gật đầu.

Có điều, Cậu Nghiêm cũng không sợ hãi, cậu anh ta là quản gia của Dược Thần Cốc và cũng là một võ Mặc dù Cậu Nghiêm chỉ là một người bình thường, nhưng có một người cậu là quản gia của Dược Thần Cốc, anh ta không kính sợ võ giả như vậy.

Cậu Nghiêm nhìn Trình Kiêu, cười nhạt nói: “Nhóc, cậu là một võ giả nhỉ!”

Mặc dù là đang hỏi nhưng Cậu Nghiêm lại dùng giọng điệu khẳng định.

“Cút!” Trình Kiêu trực tiếp đáp lại anh ta một chữ.

Sắc mặt Cậu Nghiêm thay đổi, sắc mặt âm trầm đến mức nhỏ.

ra nước: “Nhóc, từ trước đến nay chưa có ai dám nói chữ này với tôi. Tôi là đại thiếu gia của Nghiêm gia, cậu tôi là quản gia của Dược Thần Cốc, cậu dám bảo tôi cút thì cả đời này cậu đừng mong tiến vào Dược Thần Cốc!”

Trình Kiêu hơi ngẩng đầu lên và liếc nhìn Cậu Nghiêm, đột nhiên, trong lòng Cậu Nghiêm run lên, cảm giác như thể đang bị một con quái thú khổng lồ thời viên cổ nhìn chăm chằm vào.

Có cảm giác sởn gai ốc khắp người.

“Cậu, cậu nhìn cái gì mà nhìn.” Cậu Nghiêm sợ hãi tới mức lùi về sau, ngay cả sự đau đớn trên chân cũng quên đi mất.

Tên vệ sĩ kia thì thầm vào tai Cậu Nghiêm, nói: “Thiếu gia, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nếu cậu ta là võ giả, mấy người chúng ta đều không phải là đối thủ, vẫn là nên rút lui trước đi, tính việc lâu dài.”

“Được, rút lui!” Cậu Nghiêm đương nhiên tán thành, ánh mắt vừa rồi kia của Trình Kiêu suýt chút nữa đã dọa anh ta tè ra quần.

Nhìn thấy Cậu Nghiêm dẫn mấy tên vệ sĩ rời đi, Trình Kiêu quay người lại nhìn về phía cô gái đó.

Lúc này, cô gái ngẩng đầu lên, Trình Kiêu cuối cùng cũng nhìn rõ tướng mạo của cô.

“Một cô gái thật xinh đẹp!” Vậy mà Trình Kiêu lại có chút kinh ngạc.

Với sự từng trải của Trình Kiêu, loại mỹ nhân nào mà anh chưa từng thấy qua chứ? Cho dù là thần nữ, tiên nữ hay thánh nữ, Trình Kiêu cũng đều gặp qua rất nhiều rồi, thậm chí còn từng tự tay giết chết.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô gái này, Trình Kiêu không khỏi chấn động một chút Cô chỉ mặc một bộ quần áo vải thô với những miếng vá, không trang điểm chút nào, hoàn toàn thuần khiết.

Thế nhưng, cho dù là vậy, vẻ đẹp của cô vẫn khiến Trình Kiêu bị chấn động.

Có thể tưởng tượng được vẻ đẹp của cô đã đạt đến mức độ nào!

“Tại sao cô lại quỳ ở đây?” Trình Kiêu lãnh đạm hỏi.

Cô gái lắc lắc đầu, chỉ vào miệng mình rồi lại chỉ vào tai mình.

Ra hiệu răng cô không nghe thấy, cũng không thể nói chuyện được.

Đọc truyện chữ Full