Chương 1643
Cậu Nghiêm cũng đầy vẻ kinh hãi nhìn Trình Kiêu, trong lòng gào thét điên cuồng: “Sao có thể. Thực lực của tên nhóc này làm sao có thể mạnh như vậy. Ngay cả đội bảo vệ ở trước mặt cậu ta cũng không chịu nổi một đòn.”
Mấy thành viên của đội bảo vệ cũng chấn động trong lòng.
“Thực lực người này quá mạnh, mau chóng thông báo cho Cốc.
chủ!”
Đội trưởng đội bảo vệ cùng ánh mắt ra hiệu cho mấy thành viên, rõ ràng trong lòng đã dự tính đến chuyện xấu nhất.
Trình Kiêu không thèm quan tâm đến những người của đội bảo vệ kia nữa mà nhìn về phía đại quản gia.
Trong lòng đại quản gia chấn động, giống như đột nhiên bị một con thú dữ thời viễn cổ nhìn vào.
“Cậu, cậu muốn làm gì?” Đại quản gia nhìn Trình Kiêu, giọng nói run rẩy.
“Ông đổi trắng thay đen, vu khống cho tôi, chính là vì chống lưng cho đứa cháu trai vô dụng kia của ông đúng không?” Giọng nói Trình Kiêu lạnh lùng.
Đại quản gia còn muốn ngụy biện: “Không có chuyện đó, lại chính cậu dùng đan dược giả lừa bọn tôi, bây giờ lại muốn dùng vũ lực hiếp bức bọn tôi.”
“Nhóc, tôi nói cho cậu biết, ở đây là Dược Thần Cốc, không phải.
là nơi cậu giở thói ngang ngược.”
“Ngang bướng ngu muội!” Trình Kiêu thuận tay vung lên, một luồng sức mạnh cực lớn trực tiếp đánh vào mặt đại quản gia.
Bịch!
Cả người đại quản gia bị đánh bay ngược ra ngoài, răng rụng mất mấy cái, nửa khuôn mặt sưng vù lên giống như đầu heo “Nhóc, cậu dám đánh tôi, chính là đang đánh vào mặt Dược.
Thần Cốc, Dược Thần Cốc nhất định sẽ không buông tha cho cậu. Cậu chờ Dược Thần Lệnh của Dược Thần Cốc đi!”
“Dược Thần Lệnh được ban ra, võ giả của một nửa giới võ đạo sẽ truy giết cậu. Đến lúc đó, cậu không còn đường mà thoát.”
“Haha.. .” Đại quản gia cười điên cuồng với vẻ hung dữ.
Trên mặt Trình Kiêu xuất hiện một tia thương hại, giọng nói thản nhiên: “Vân đang mộng tưởng hão huyền.”
“Tôi tha mạng cho ông chính là muốn để ông nhìn rõ, ông không đại diện được cho Dược Thần Cốc, ông chỉ là một nhân vật nhỏ bé đáng thương.
“Chờ đại nhân vật của Dược Thần Cốc ra, nhìn thấy đan dược của tôi, ông sẽ hoàn toàn bị quên lãng.”
Trong lòng đại quản gia trầm xuống, ông biết, điều Trình Kiêu nói rất có thể là sự thật.
Tuy nhiên, ông ta không tin “Nhóc, cậu bớt ở đó nói nhảm đi, tôi là đại quản gia của Dược Thần Cốc. Làm sao Cốc chủ sẽ vì một viên đan dược nhỏ bé kia của cậu mà coi nhẹ sự hy sinh của tôi?”
“Cậu nằm mơ đi!”
“Đợi Cốc chủ ra, nhất định sẽ báo thù cho tôi!”
Trình Kiêu nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Tôi cho ông cơ hội.”
Trình Kiêu thu lại uy áp, một đội viên của đội bảo vệ lập tức lặng lẽ lùi lại, quay ngược vào trong cốc thông báo cho cốc chủ.
Những người khác thì mặt mày cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Kiêu, sợ Trình Kiêu sẽ đột nhiên xông vào.