TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi
Chương 233: Thế giới trừng phạt (25)

Đêm.

Tiêu Ngật Xuyên đã bắt đầu tiếp xúc với một phần công việc kinh doanh của gia đình, thời gian ở trong trường học không nhiều lắm.

Hôm nay cũng vậy, vì đã quá muộn nên y đi thẳng từ công ty về nhà, không định quay lại ký túc xá.

Khi lái xe vào khu dân cư, trên đường gần như không còn phương tiện nào.

Trừ ánh đèn đường mờ nhạt và những tán cây xanh um tươi tốt ra thì không nhìn thấy ai.

Sau khi rẽ vào một con đường, Tiêu Ngật Xuyên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở ven đường.

Xe của Kỷ Trường Hoài?

Nhà của Kỷ Trường Hoài cũng ở khu này, xe y xuất hiện ở đây cũng không lạ.

Cái lạ là xe y lại không đậu ở gần nhà mình, mà ở nhà Hàn Sơ Húc.

Tiêu Ngật Xuyên cảm thấy có hơi kỳ lạ, vì vậy bèn ngừng xe trong một góc khuất. Lúc này là 1 giờ sáng.

Nơi Hàn Sơ Húc ở không quá lớn, hình như ở chung với anh ta còn có một đứa cháu trai, là con của chị cả anh ta.

Người đó tên là Tô Thượng, đã tới ký túc xá hai lần, lần nào cũng tìm Trình Mộc Quân.

Đợi khoảng chừng mười phút, Tiêu Ngật Xuyên thấy một bóng người nhảy từ trên tường xuống.

Ánh đèn lờ mờ, khoảng cách quá xa, dù vậy hắn cũng có thể nhìn thân hình để nhận ra người nọ là Kỷ Trường Hoài.

Trên tay Kỷ Trường Hoài cầm theo một thanh đao, hình như là đường đao.

Tiêu Ngật Xuyên càng thêm nghi hoặc, đường đao này ở đâu ra? Đó giờ Kỷ Trường Hoài không hề hứng thú với các loại vũ khí lạnh, tất nhiên cũng sẽ không sưu tầm gì đó.

Kỷ Trường Hoài đi đến phía dưới đèn đường, trên người y có vết máu, mà trên lưỡi đao y cầm trong tay cũng có máu, lúc này đang nhỏ giọt xuống đất.

"!"

Tiêu Ngật Xuyên cả kinh, nhìn thấy Kỷ Trường Hoài xoay người lên xe, chạy ra khỏi khu dân cư.

Sau một lúc lâu, y mới khởi động ô tô đi theo.

Nhìn quãng đường, Tiêu Ngật Xuyên biết Kỷ Trường Hoài lái xe về trường học.

Muốn về ký túc xá?

Y nhíu mày, theo bản năng cầm điện thoại lên muốn báo cho Trình Mộc Quân biết, nhưng không biết tại sao huyệt Thái Dương cứ giật giật, sau đó một cơn đau đánh úp đến, hôn mê bất tỉnh.

***

Lúc này, Trình Mộc Quân đang ngồi ngoài ban công ký túc xá.

Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, ngón giữa nóng rát, ngay sau đó là tim đập cực kỳ nhanh. Mở mắt ra, Trình Mộc Quân phát hiện mình không cảm nhận được mảnh vỡ Hàn Sơ Húc và Tô Thượng nữa.

Hắn tỉnh cả ngủ, xuống giường đi tới phòng Kỷ Trường Hoài, quả nhiên không thấy người đâu.

Rõ ràng trước khi ngủ còn chúc ngủ ngon nhau như mọi ngày, cũng không nghe Kỷ Trường Hoài nói buổi tối phải về nhà hay thế nào.

Hơn nữa mảnh vỡ Hàn Sơ Húc và Tô Thượng đột nhiên bị tiễn đi, Trình Mộc Quân dùng ngón chân cũng có thể đoán được, chắc chắn là yêu tăng làm.

Hắn trở lại ban công, đợi người trở về.

Quả nhiên, không lâu sau, Trình Mộc Quân nhìn thấy bóng người quen thuộc cầm theo một thanh đường đao đi tới.

Hắn tức khắc nhận ra điều bất ổn, vì tránh phát sinh chuyện khác, hắn xoay nhẫn, xoá đi sự tồn tại của Hàn Sơ Húc và Tô Thượng.

Năm phút sau.

Trình Mộc Quân nghe thấy tiếng cánh cửa phía sau mở ra, hắn xoay người: "Ngươi làm gì vậy?"

Kỷ Trường Hoài đứng ở cửa, trong tay vẫn cầm thanh đường đao kia, bị bắt quả tang làm chuyện xấu nhưng trên mặt lại không có mảy may chột dạ.

Y trở tay đóng cửa, đi tới.

"Đi gặp Hàn Sơ Húc và Tô Thượng."

Trình Mộc Quân cụp mắt nhìn tay Kỷ Trường Hoài: "Đao này của ngươi từ đâu ra?"

"Hạ Sâm cho. Từ lúc trở về từ chùa Xuất Vân, đao đã ở trong tủ quần áo của ta."

Trình Mộc Quân: "..."

Hèn gì Hạ Sâm lại đi dứt khoát như vậy, thì ra là ở chỗ này. Phải quay về dung hợp với bản thể thì mới có thể tạo thành ảnh hưởng lớn hơn nữa với thế giới trừng phạt.

Trình Mộc Quân đã dùng nhẫn xoá đi sự tồn tại của thanh đường đao này, không ngờ sau khi quay lại bản thể Hạ Sâm lại lén mang nó về.

Nhân cách yêu tăng không hoàn chỉnh, chỉ là một phần của Kỷ Trường Hoài, nhưng bởi vì thức tỉnh nên có liên kết với bản thể, và thanh đường đao này có thể áp chế nhân cách chủ Kỷ Trường Hoài.

Hiểu đơn giản, chuyện tối nay là chuyện mà bản thể muốn làm, nhưng hành vi biểu hiện trên nhân cách yêu tăng sẽ trở nên cực đoan hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, bình tĩnh rồi mới hỏi: "Ngươi đã làm gì Hàn Sơ Húc và Tô Thượng?"

Kỷ Trường Hoài không hề giấu giếm, trở tay rút đao ra: "Đưa về."

Trình Mộc Quân nhìn vết máu dính trên vạt áo y: "Ngươi... không thể dùng cách nào ôn hòa hơn à?"

Mặc dù Kỷ Trường Hoài nói rất mơ hồ, nhưng Trình Mộc Quân cũng biết yêu tăng này đã làm ra chuyện tốt gì. Thế giới của Hàn Sơ Húc và Tô Thượng đều là thế giới hiện đại nhẹ nhàng, không thể đánh qua đánh lại với yêu tăng như Hạ Sâm.

Nói cách khác, yêu tăng thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng để đi giết người.

"Lúc sắp chết là lúc con người có thể phát huy tất cả tiềm năng, làm vậy nhanh hơn."

Trình Mộc Quân không thể không thừa nhận, Kỷ Trường Hoài nói rất có lý. Thật ra khi cảm thấy có quá nhiều mảnh vỡ ở thế giới trừng phạt, ảnh hưởng đến việc sửa chữa cốt truyện, Trình Mộc Quân cũng đã nghĩ tới biện pháp này.

Chỉ là sau một lúc suy nghĩ, hắn cảm thấy mình vẫn không thể xuống tay được.

Vậy mà không ngờ, người tàn nhẫn với bản thân nhất vẫn là chính bản thân.

"Sao đột ngột xuống tay tàn nhẫn vậy."

Kỷ Trường Hoài đút đường đao lại vào vỏ: "Quá tam ba bận, Tô Thượng tới ký túc xá tìm ngươi hai lần, lần nào cũng kêu ngươi đi lúc chúng ta đang ở bên nhau, chiều hôm qua là lần thứ ba."

Trình Mộc Quân im lặng một lúc lâu, "Tô Thượng và ngươi... là một thể."

"Cho nên ta mới đưa y về, kèm cả Hàn Sơ Húc." Kỷ Trường Hoài thản nhiên nói: "Huống chi, một lúc tiễn hết hai mối phiền, không phải càng tiện cho ngươi làm việc hay sao?"

Trình Mộc Quân thở dài: "Thôi, tiễn đi cũng tốt."

Kỷ Trường Hoài thấp giọng cười: "Đúng rồi, lúc ra khỏi nhà họ Hàn, ta nhìn thấy Tiêu Ngật Xuyên."

Trình Mộc Quân giương mắt nhìn qua.

Đổi người.

Là Hách Viễn.

Hách Viễn là mảnh vỡ trở lại bản thể sớm nhất, sau đó là Lâm Viễn Ngạn. Bây giờ mảnh vỡ dung hợp càng lúc càng nhiều, đã gần như không khác gì người kia.

Trình Mộc Quân hỏi thẳng: "Ngươi cố ý? Tại sao? Bây giờ Tiêu Ngật Xuyên vẫn chưa thể chết được."

Y nheo mắt: "Thật ra có thiếu một sợi hồn phách ta cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hay là ta cứ phá hủy thế giới này, để ngươi ra ngoài được không?"

"Quân Mục." Trình Mộc Quân đột nhiên nói.

Nét mặt âm u của người trước mắt khựng lại một cách rõ ràng: "Ngài, ngài nhận ra ta?"

Trình Mộc Quân liếc y một cái: "Nếu không thì sao? Ngay cả cái tên này cũng là ta đặt cho ngươi, sao có thể không nhận ra."

Quân Mục cụp mắt: "Thật tốt."

Đã nói đến nước này, Trình Mộc Quân cũng hỏi thẳng: "Tại sao ngươi lại xuất hiện trong Trò chơi độ kiếp? Tại sao ngươi lại ngã xuống?"

Lúc trước, Trình Mộc Quân tính được bản thân có kiếp nạn sinh tử lớn, vì vậy đã bế quan độ kiếp, nhưng không ngờ rằng sau khi xuất quan lại hay tin Quân Mục ngã xuống.

Khi đó Trình Mộc Quân còn là một vị thần không tim không phổi, nghe nói người kế nhiệm ngã xuống cũng chỉ cảm thấy hơi buồn bã và nghi hoặc, không bao lâu sau đã chấp nhận sự thật.

Hắn đã nhìn thấy các vị thần ngã xuống rất nhiều lần, vì vậy dù Quân Mục ngã xuống hơi sớm quá, nhưng cũng không để lại quá nhiều gợn sóng trong lòng Trình Mộc Quân.

Tuy nhiên, bây giờ không còn giống như quá khứ.

Trình Mộc Quân cần một đáp án.

Quân Mục im lặng một lát rồi nói: "Đợi ngài ra ngoài ta sẽ nói, được không?"

"Được, vậy thì nói chuyện Trò chơi độ kiếp đi. Cái gọi là tham chiếu dữ liệu của nhân loại để thiết lập, rồi tại sao lại có thể trở thành các thế giới chân chính." Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm đôi mắt y: "Chắc chắn ngươi đã đóng một vai trò rất quan trọng trong đó."

Quân Mục: "Ta là người tạo ra Trò chơi độ kiếp, địa điểm là ở nơi tiêu vong."

"Xằng bậy."

Tuy trong lòng Trình Mộc Quân đã có suy đoán này từ lâu, nhưng khi được xác thực vẫn không khỏi trách cứ một câu.

"Sư tôn." Quân Mục đột nhiên tiến lên, ôm Trình Mộc Quân nhẹ nhàng cọ cổ hắn: "Ta sai rồi, không nên hành động theo cảm tính như vậy."

"A."

Trình Mộc Quân cười lạnh, không muốn phản ứng y. Dũng cảm nhận sai, chết không hối cải, quá quen rồi.

Quân Mục thấy Trình Mộc Quân bất động, chỉ đành hậm hực đứng dậy: "Thế giới trừng phạt này không phải chủ ý của ta, vì phân hồn Tiêu Ngật Xuyên quá suy yếu nên mới bị Ma giới thừa cơ lợi dụng, ta chỉ muốn hủy hoại hồn phách này cho ngài hả giận."

Trình Mộc Quân: "Chỉ vậy?"

Quân Mục nhìn Trình Mộc Quân, lòng biết mình không lừa được người này, đành nói thật: "Ta thừa nhận ta nóng nảy, sau khi khôi phục ý thức, nhìn thấy ngài ở thế giới trừng phạt ngọt ngọt ngào ngào với họ, trong khi đó ta lại ở bên ngoài chờ đợi khổ sở, ta không thể chịu đựng được. Mặc dù đó là mảnh vỡ linh hồn của ta, nhưng..."

Trình Mộc Quân hiểu người này, tính chiếm hữu mạnh và rất phóng túng, vì vậy không khách khí ngắt lời: "Ngươi đừng quậy phá làm hỏng kế hoạch của ta, để thiếu một sợi hồn phách, đến lúc đó lại vì hồn phách không đầy đủ rồi tiếp tục chia năm xẻ bảy, ta không rảnh tìm về giúp ngươi nữa đâu. Nói đi, tại sao lại muốn k1ch thích Tiêu Ngật Xuyên?"

Quân Mục thấy Trình Mộc Quân bắt đầu không vui, biết điều nói thật: "Giúp ngài nhanh chóng hoàn thành cốt truyện, mấu chốt của thế giới này là quan hệ tứ giác, cần liên kết hai điểm còn lại mà đúng không?"

"Sao ngươi biết kịch bản?"

"Ngài quên bản thể của Quy Nhất còn ở trong tay ta sao? Tuy bây giờ nó vẫn còn mơ màng, nhưng thứ nó biết ta đều biết."

Đến giờ Trình Mộc Quân mới rõ, thì ra Quy Nhất là gián điệp được cài vào bên cạnh hắn. Bên Quân Mục dung hợp càng nhiều, điều y có thể biết cũng càng nhiều, cứ vậy thuận nước đẩy thuyền chạy vào làm loạn.

Với lại, nãy giờ Trình Mộc Quân không thể cảm nhận được sự tồn tại của hệ thống; "Ngươi làm gì Quy Nhất rồi?"

"Nhốt lại, có một số việc tạm thời không thích hợp để nó biết." Quân Mục giải thích một câu, sau đó thân thể đột nhiên lảo đảo.

"Sao vậy?"

"Ý thức của thân thể này sắp tỉnh rồi, ngài nhớ đừng thanh trừ ký ức của Tiêu Ngật Xuyên hoàn toàn, như vậy mới có thể dựng lên khuôn khổ."

Trình Mộc Quân đỡ y, hỏi: "Ký ức của Kỷ Trường Hoài cũng giữ lại?"

"Ừm, thay vào đó biến chuyện này thành một giấc mơ là được. Lúc trước ta đã biến một ít hồi ức thành dạng giấc mơ truyền vào đầu Kỷ Trường Hoài, có lợi giúp ngài tiến hành cốt truyện."

"Ta biết rồi."

"Ta đi đây, chờ ngài trở về."

Quân Mục duỗi tay, dùng sức nắm tay Trình Mộc Quân một chút, sau đó mắt nhắm lại, ngã xuống.

Đọc truyện chữ Full