TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1656

Chương 1656

Những võ giả không bị đánh trúng kia thì đều có vẻ mặt sốc.

nặng. Một kích vừa rồi tuy không đánh trúng bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận rõ được lực lượng của một quyền đó của Trình Kiêu.

Như hủy diệt trời đất, khiến người ta run rẩy từ trong linh hồn.

“Aiya”

Mọi người phát ra những tiếng kêu thảm thiết, năm dưới đất, không ngừng rên rỉ.

Tuy Dược Thần Cốc mạnh, nhưng so với giới võ đạo Giang Nam lúc đầu vẫn còn kém xa Vậy nên thực lực của những võ giả nảy không bằng cường giả của giới võ đạo Giang Nam.

Lúc đầu, ngay cả cường giả của giới võ đạo Giang Nam vây đánh Trình Kiêu cũng không chặn được một quyền của Trình Kiêu, huống chỉ những người này?

Những võ giả ở đăng sau Trình Kiêu cũng không thể thoát khỏi vận xui, cũng bị Trình Kiêu một quyền đánh gục dưới đất.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình tam trưởng lão, còn đứng ở trong đại điện.

“Trình đại sư, quả nhiên danh bất hư truyền!” Tam trưởng lão giả bộ trấn định, trên mặt nở nụ cười cứng nhắc.

Trình Kiêu lạnh lùng nhìn tam trưởng lão, lạnh nhạt nói: “Cốc chủ của các người đi tìm cứu binh rồi à?”

Tam trưởng lão nói thẳng: “Không sai, nếu bây giờ cậu chạy trốn vẫn còn kịp”

Trình Kiêu nhìn tam trưởng lão, hờ hững nói: “Dẫn tôi đi tìm kẻ đó”

Tam trưởng lão chợt sửng sốt, nói trong lòng: “Không biết bây giờ cốc chủ có gọi được lão tổ không!”

Nhưng bây giờ ông ta dường như không còn lựa chọn khác, nếu không dẫn Trình Kiêu đi, có lẽ Trình Kiêu sẽ giết ông ta.

Tam trưởng lão hơi suy nghĩ rồi nói: “Tôi dẫn cậu đi!”

“Đi thôi!”

Trình Kiêu truyền âm cho Tiểu Cúc: “Đi theo tôi.”

Tiểu Cúc lặng lẽ gật đầu, nhìn Trình Kiêu, trong lòng tràn ngập sự.

kính nể.

Trình Kiêu đi theo tam trưởng lão rời khỏi đại diện, đi gần nửa tiếng thì vòng vèo đi tới trước một căn nhà lầu.

Căn nhà lầu đó có phong cách tổ xưa, bề ngoài có thể nhìn thấy dấu vết gió mưa bào mòn, nhìn trông khá lâu đời.

Xung quanh căn nhà lầu là cây cối um tùm, có một số loại cây không biết tay, to băng hai người ôm.

Hơn nữa những cây cối này xum xuê có chút không hợp lý, những cành lá đó đều sắp che kín bầu trời rồi.

Mạc Tu Võ đi ra từ tầng hai của căn nhà lầu đó, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu “Oắt con, tôi không đi tìm cậu, cậu lại dám tới tìm tôi!”

“Phong cảnh nơi này không tồi, coi như chỗ chôn xác của ông địp Ánh mắt Trình Kiêu nhìn căn nhà lầu, anh có thể cảm nhận được trong căn nhà lầu có một võ giả mạnh mẽ.

Chỉ có điều khí tức của võ giả này rất yếu, nếu không phải anh là người tu tiên, căn bản không cảm nhận được.

Đọc truyện chữ Full