TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1658

Chương 1658

Bụp!

Mặc kệ là một kích có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực kia của Mạc.

Tu Võ, hay tam trưởng lão với cả cơ thể được bao trùm trong hắc vụ, đều trực tiếp bị một lực rất mạnh đánh bay.

“Phụt!”

Hai người cùng lúc phun ra một ngụm máu, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.

“Chuyện này sao có thể chứ!”

“Thực lực của cậu ta rốt cuộc ở cảnh giới gì?”

Mạc Tu Võ và tam trưởng lão đứng ở trước cửa căn nhà lầu, nhìn nhau, trên mặt là sự kinh hãi sâu sắc.

Trình Kiêu nhìn căn nhà lầu đằng sau hai người, mặt không cảm xúc: “Còn không ra à? Lẽ nào cứ muốn tôi giết hai người này, ông mới chịu lộ mặt!

Một cỗ khí tức mạnh mẽ cuối cùng cũng từ trong căn nhà lầu đó quét ra. Giống như một đám mây đen che đi mặt trời, trời đất đều tối tăm.

Còn chưa nhìn thấy người, một giọng nói già nua đã truyền tới trước: “Tiểu bối, làm phiền tôi tu luyện, cậu đánh chết!”

Cạch!

Cửa phòng bằng gỗ của căn nhà lầu trực tiếp bị một lực mạnh đánh tan Một ông lão gầy như que củi, tóc bạc trắng, lưng gù, từ trong cửa phòng bị đánh tan đi ra Gương mặt của ông lão như vỏ cây khô, mắt như rắn, ông ta nhìn chăm chăm Trình Kiêu, lộ ra một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm.

“Lão tổ!” Mạc Tu Võ và tam trưởng lão cùng lúc cúi người hành lễ.

“Phế vật!” Lão tổ của nhà họ Mạc lạnh lùng quát.

Ngay lập tức, Mạc Tu Võ và tam trưởng lão đều đỏ bừng mặt.

Bọn họ đều là cao tầng của Dược Thần Cốc, bây giờ đều bị lão tổ của nhà họ Mạc quở trách như một đứa trẻ, đặc biệt còn là ở trước mặt, mặt mày thật sự có chút xấu hổ.

Nhưng ở trước mặt lão tổ của nhà họ Lạc, bọn họ không dám phản bác bất cứ điều gì.

Vị lão tổ này, hiện nay hai trăm tuổi, luôn lặng lẽ bảo vệ truyền thừa của Dược Thần Cốc, có hai lần, Dược Thần Cốc gặp phải tai họa lớn, đều dựa vào vị lão tổ này đứng ra mới bảo vệ được truyền thừa của Dược Thần Cốc.

Nói ra thì ông ta có vai vế còn cao hơn đám người Lạc Vô Cực và Yến Nam Thiên.

Trình Kiêu lặng lẽ nhìn ông lão xấu xí như này, biểu cảm trên mặt vẫn điềm nhiên như nước: “Tuổi thọ của ông sắp tận. Nếu không ra ngoài, còn có thể sống thêm vài năm, bây giờ ra ngoài, ông nhiều nhất có thể sống một năm.”

Mạc Tu Võ và tam trưởng lão nghe vậy thì ngay lập tức sửng sốt trong lòng: “Tuổi thọ của lão tổ sắp tận rồi sao?”

Tuy sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng Mạc Tu Võ vẫn như bị sét đánh.

Giống như cây đại thụ luôn cực kỳ đáng tin bỗng nhiên bị tuyên bố đã chết.

Biết rõ tuổi tác của lão tổ nhà họ Mạc, sớm đã đột phá cực hạn của con người, có thể chết đi bất cứ lúc nào.

Nhưng khi thật sự nghe thấy tin này, Mạc Tu Võ vẫn có chút khó lòng chấp nhận.

Phải biết, ở trước mặt lão tổ của nhà họ Mạc, Mạc Tu Võ chính là một đứa trẻ chưa lớn.

Đọc truyện chữ Full