*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bọn họ hẳn là cũng biết hiền giả vận mệnh sẽ không quản chuyện của Huyễn tộc nữa."
Trên mặt ông ta rõ ràng có một tia cô đơn, nói: "Sau đó chúng ta vô luận liên hệ với hiền giả vận mệnh như thế nào cũng đều không có bất kỳ phản ứng gì."
Diệp Tinh im lặng, Huyễn tộc nhỏ yếu chỉ dựa vào uy hiếp của hiền giả vận mệnh cường đại, do đó các tộc quần khác mới không dám trêu chọc. Nhưng hiện tại uy hiếp trực tiếp biến mất. Huyễn tộc giống như một con cừu non nhỏ yếu, chung quanh tất cả đều là sói đói.
Không có cường giả uy hiếp, ai cũng dám đến khi dễ.
Cả vũ trụ chính là như thế, thực lực vi tôn, không có thực lực, phải tìm kiếm cường giả che chở.
Mà một khi không có cường giả che chở, tự nhiên giống như là một khối thịt, sẽ nhanh chóng bị theo dõi, xâu xé.
- Đám tộc quần tộc Hạt Nguyên ra tay nhanh chóng, thậm chí tra ra căn cứ Huyễn tộc chúng ta, phân phó thuộc hạ của mình bắt đầu điên cuồng công kích. Trong quá trình ngăn cản, Côn Ngọc cùng với hai vị đại đạo chi chủ cấp một khác đều bị đánh chết.” Nguyên Nha lắc đầu.
- Đạo chủ Côn Ngọc? Nghe vậy Diệp Tinh lại sửng sốt.
Đạo chủ Côn Ngọc là đại đạo chi chủ cấp hai của Huyễn tộc, ngoại trừ Nguyên Nha ra thì là người mạnh nhất, lúc trước sau khi Diệp Tinh ở Huyễn tộc nắm giữ mắt thời không còn cùng chiến đấu một phen, tính tình rất là hào sảng, không nghĩ tới hiện tại lại chết đi.
Hơn nữa hai người khác chết đi, toàn bộ Huyễn tộc không tính cả hắn chỉ có sáu vị đại đạo chi chủ, hiện tại lại chỉ còn lại có ba vị.
Điều này tương đương với thực lực tộc quần trực tiếp giảm xuống một nửa.
Một tộc quần, luận thực lực chính là xem thực lực của cường giả đứng đầu.
Bên cạnh, nghe được lời của Nguyên Nha, ánh mắt đạo chủ Tân Việt đều đỏ lên.
“Côn Ngọc là vì yểm hộ chúng ta rời đi, dây dưa với mấy tên đại đạo chi chủ cấp hai của tộc Vũ Hồn cùng tộc Xích Lân, cuối cùng chúng ta rời đi, nhưng ông ta lại bị mấy vị cường giả này liên thủ đánh chết."
Trong mắt đạo chủ Tân Việt rõ ràng có vẻ cừu hận, ông ta nhìn Diệp Tinh, ánh mắt đỏ bừng, răng cắn đến khóe miệng đều có máu chảy ra.
"Lâm Mặc, nếu ngươi có cơ hội, nhất định phải thay Côn Ngọc báo thù! Không chỉ có Côn Ngọc, còn có những sinh mệnh khác đã chết đi của Huyễn tộc chúng ta! Những cường giả tộc Hạt Nguyên, tộc Vũ Hồn, tộc Xích Lân căn bản là đang đuổi tận giết tuyệt, muốn triệt để diệt vong Huyễn tộc chúng ta!”
Trong giọng nói của đạo chủ Tân Việt tràn đầy cảm giác bi thương, còn có cừu hận ngập trời!
- Thỉnh lão tộc Lâm Mặc báo thù!
Những bất tử cảnh Huyễn tộc phía sau nghe được mấy người nói chuyện, cũng đều là ánh mắt đỏ bừng bi thương, thậm chí tất cả bọn họ đều quỳ xuống nói, vốn số lượng nhân số Huyễn tộc bọn họ cũng ít, hiện tại cộng lại tổng nhân số thậm chí không vượt quá mười ngàn.
Diệp Tinh nhìn những người Huyễn tộc này, hoàn toàn có thể cảm nhận được những cừu hận, bi thương của Huyễn tộc.
Vốn bọn họ nơm nớp lo sợ sống còn, hiện tại lại càng gặp họa diệt tộc.
Nhưng bọn họ không có thực lực, thậm chí ngay cả cơ hội đồng quy vu tận với địch nhân cũng không có.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Tinh, họ chắc chắn thấy được hy vọng.
Ngay cả thực lực vượt qua trưởng lão Nguyên Nha bọn họ như đạo chủ Không Động cũng bị Diệp Tinh đánh chết, thực lực của Diệp Tinh rất mạnh, ít nhất còn mạnh hơn so với đại đạo chi chủ cấp ba cường đại kia!
Hiện tại nếu có thể báo thù, hy vọng duy nhất của tộc quần bọn họ chính là trên người Diệp Tinh.
"Tất cả đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy động tác của đám người đạo chủ Tân Việt, lão giả Nguyên Nha cũng cau mày quát.
Ông ta ở Huyễn tộc quả thật có uy nghiêm thật lớn, nhất thời chung quanh trong nháy mắt an tĩnh lại.
Lão giả Nguyên Nha nhìn Diệp Tinh, nói: "Lâm Mặc, ngươi bây giờ đột phá đến giai đoạn đại đạo chi chủ cấp ba, tuyệt đối là thiên tài nghịch thiên nhất Huyễn tộc chúng ta, ta rất cao hứng."
“Nhưng mà ba đại tộc quần như tộc Hạt Nguyên, tộc Vũ Hồn, tộc Xích Lân đều có Thánh Hoàng Vũ Trụ. Lúc trước bọn họ không ra tay, là bởi vì không cần phải ra tay. Nhưng hiện tại một khi biết sự tồn tại của ngươi, bọn họ nhất định sẽ đến, do đó ngươi nhất định phải rời đi.”
Họ có thể chết, nhưng Diệp Tinh thì không.
Cả vũ trụ tất nhiên còn có một vài địa phương có Huyễn tộc cực kỳ rải rác sinh sống. Đợi đến tương lai Diệp Tinh đột phá tới cảnh giới Thánh Hoàng Vũ Trụ, hoàn toàn có thể tổ hợp bọn họ lại, đến lúc đó mới là chân chính quật khởi của Huyễn tộc!
Lấy tiềm lực hiện tại Diệp Tinh biểu hiện ra, hoàn toàn có tiềm lực đột phá tới Thánh Hoàng Vũ Trụ!
Huyễn tộc bọn họ thiếu Thánh Hoàng Vũ Trụ. Một khi xuất hiện, giống như dòng chảy của tộc Hạt Nguyên, đám dị tộc tuyệt đối không dám trêu chọc!
Năng lực biến đổi của Huyễn tộc tiến vào các tộc quần khác như vào nơi không người, ai không kiêng nể?
Nghe vậy, Diệp Tinh lại nói: "Nguyên Nha, đạo chủ Không Động hiện tại bị ta đánh chết, phong tỏa ở thế giới bên ngoài đã tạm thời phá vỡ một lỗ hổng, ta rời khỏi nơi này, các ngươi cũng phải rời đi, tìm đến một địa phương bí ẩn khác."
Nghe được lời của Diệp Tinh, lão giả Nguyên Nha rõ ràng sửng sốt, tựa như không có hiểu được ý tứ của Diệp Tinh.
Nhưng mà trong nháy mắt ông ta phản ứng lại, trong mắt lộ ra một tia hy vọng, vội vàng gật đầu nói: "Được."
Trước đó ông ta đều rơi vào tuyệt vọng, chỉ là yên lặng chờ chết.