TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần
Chương 1556

CHƯƠNG 1556

Vương Bác Thần giả vờ cực kỳ bi thương, ngồi phịch xuống đất.

“Gia chủ điên rồi sao! II”

Lâm Đạo tức giận gầm lên.

Tất cả mọi người đều nghe thấy, lúc cuối Lâm Thiên Minh đã hét lên một tiếng ‘Anh cải”

“Lâm! Thiên! Thành!”

Lâm Thiên Nghĩa nhìn thấy em trai mình chết, lửa giận dâng lên phừng phừng.

Ông ta, Lâm Thiên Thành và Lâm Thiên Minh đều cùng một mẹ sinh ra, bây giờ Lâm Thiên Minh chết rồi, Lâm Thiên Thành chính là kẻ tình nghỉ lớn nhất!

Người có thể giết chết Lâm Thiên Minh chỉ có Lâm Thiên Thành thôi!

Lâm Ngọc Thành không dám tin gia chủ là người đã giết Lâm Thiên Minh, ông ta phát điên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Thiên Nghĩa đã bị cừu hận che mắt, ông ta tức giận gầm lên: “Còn có thể là chuyện gì nữa, Thiên Minh vấn luôn trung thành, cũng luôn tin tưởng Lâm Thiên Thành nhất. Chắc chăn nó muốn đi tìm Lâm Thiên Thành để hỏi rõ chuyện kia, sau đó bị Lâm Thiên Thành giết hại! ! ! Tính tình ‘ Thiên Minh nóng nảy nên chắc chắn đã chọc giận Lâm Thiên Thành mới bị ông ta giết!!!”

Lâm Đạo quát lớn: “Thiên Nghĩa, không thể nói bừa, bây giờ vẫn còn chưa chắc chắn hung thủ là gia chủ.”

Lâm Thiên Nghĩa nghiến răng nói: “Ngoài ông ta ra còn có thể là ail !! Ngoài ông †a ra còn ai có thể giết Thiên Minh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Thiên Minh ngồi ở đây, năm lăn ra bàn, rõ ràng là bị đánh lén từ đằng sau mới chết. Ngoài Lâm Thiên Thành ra, Thiên Minh còn tin tưởng không chút phòng bị như thế với ai nữa?”

Lâm Lâm-người đứng đầu chỉ phụ của nhà họ Lâm tóm một người tới rồi ném hắn xuống đất: ‘Lúc nấy tên này bị doạ nhữn chân, nói là nhìn thấy vài thứ.”

Lâm Thiên Nghĩa đạp chân lên ngực tên hạ nhân, hai mắt ông ta đỏ bừng: “Nói, ngươi đã nhìn thấy cái gì? Có phải là Lâm Thiên Thành không?”

Tên hạ nhân kia đã sợ tới mức run bần bật, lúc nãy hắn ta bị doạ nhũn chân, bây giờ lại bị hét như vậy, phân và nước tiểu lập tức phun ra, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

“Tiểu, tiểu, tiểu nhân nhìn, nhìn, nhìn thấy, lúc nấy, lúc nấy… “

Hắn ta không dám nói tiếp, nếu nói tiếp nữa hắn ta sẽ chết mất.

Lâm Thiên Nghĩa đá tới mức hắn phun máu, ông ta tức giận nói: “Nói cho ta, có phải là Lâm Thiên Thành không! ! ! ! Nếu không nói thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

Tên hạ nhân sợ hãi, nói cũng chết mà không nói cũng chết!

Hắn nhắm mắt rồi khai hết toàn bộ.

“Lúc nấy tiểu nhân nhìn thấy Minh gia ở đình nghỉ, còn có gia chủ nữa. Hai người nói gì đó, tiểu nhân không dám làm phiền nên định rời đi, ngay lúc đó thì nghe thấy Minh gia hét lên một tiếng, sau đó Minh gia chết, còn gia chủ thì không thấy nữa!”

Nói xong, hắn ta nằm rạp ra đất chờ chết.

Hắn biết mình không sống nổi nữa rồi.

Chỉ hận vừa nấy tại sao bản thân lại đi tới nơi này.

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ!

Không ngờ người giết Lâm Thiên Minh thật sự là gia chủi “Đã xảy ra chuyện gì!”

Lúc này, Lâm Thiên Thành mới chạy tới.

Đọc truyện chữ Full