"Sớm thế, chào buổi sáng." Phương Nghiên khẽ nuốt nước miếng ực một tiếng, thật cẩn thận đáp, nhưng tầm mắt lại bị khuôn ngực bóng loáng bị lộ ra từ cổ áo ngủ của Lâm Tiêu hấp dẫn.
Yêu nghiệt này...
Phương Nghiên thầm ca thán trong lòng. Có điều đúng thật là không nhìn ra, dáng vóc của tên Lâm Tiêu này lại tốt đến thế.
Điển hình của kiểu mặc quần áo nhìn gầy, nhưng cởi quần áo ra lại đầy thịt.
Lâm Tiêu đương nhiên sẽ không biết trong lòng Phương Nghiên đang suy nghĩ cái gì, nghe Phương Nghiên chào buổi sáng xong liền hừ lạnh một tiếng, sau đó rời khỏi giường.
Anh ta không thèm so đo những chuyện nhỏ nhặt đó với Phương Nghiên, nhưng tuyệt đối sẽ không ngủ với y lần nữa, nếu không anh ta sẽ viết ngược tên của mình.
Đương nhiên Lâm Tiêu sẽ không ngờ bây giờ mình còn nghĩ như vậy nhưng không bao lâu sau lại nói: Thật thơm.
Mặc dù năm đó Lâm Tiêu gần như đã cắt đứt quan hệ với Lâm gia vì cha Lâm, nhưng anh ta cũng là đại thiếu gia được "nuông chiều" từ nhỏ. Nhà mẹ đẻ cũng là một đại gia tộc trong Hải Lam Tinh, sau khi mẹ Lâm Tiêu bị bệnh chết, cậu của anh ta đã đưa anh ta về nuôi. Chỉ là anh ta nhất quyết muốn ra ngoài ở một mình, sợ làm mợ nghĩ rằng anh ta về đây để thanh quyền thừa kế với nhóm anh em họ. Dù sao ông ngoại của anh ta cực kỳ yêu thương đứa con gái duy nhất của mình là mẹ anh ta nên cũng rất yêu thương đứa cháu ngoại này.
Ở một số phương diện, Lâm Tiêu thậm chí còn biết hưởng thụ hơn Hàn Tử Việt, dù sao anh ta cũng không phải một tên cuồng công việc như Hàn Tử Việt trước đây.
Sau này Hàn Tử Việt tái hôn với Thẩm Thư đã khá hơn nhiều... Trước kia bất kể công việc gì có liên quan anh ta đều phải tăng ca theo, có đôi khi Lâm Tiêu hận không thể "bóp chết" cái tên Hàn Tử Việt cuồng công việc này.
Thấy Lâm Tiêu đi vào phòng để quần áo, Phương Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ nãy đến giờ y cứ nơm nớp lo sợ Lâm Tiêu sẽ tính sổ mình, dù sao y cũng đã tiếp thu được kiến thức "bà xã" của mình là một đại thiếu gia như thế nào.
Hiện tại Phương Nghiên càng ngày càng cảm thấy Lâm Tiêu kết hôn với mình là có âm mưu gì đó, tuy y cũng biết trên người mình không có thứ gì có thể cho Lâm Tiêu lợi dụng được.
Nhưng khi nghĩ đến mình và Lâm Tiêu thực sự đã làm loại chuyện thân mật đó, trong lòng Phương Nghiên nổi lên vài câu hỏi.
Rốt cuộc lúc ấy y đã thu phục được Lâm Tiêu bằng cách nào?
- ---
Bây giờ rốt cuộc Phương Nghiên cũng cảm nhận được chút loại tư vị "phu nhân nhà giàu" của Thẩm Thư, quả thực không đơn giản... ít nhất là đối với Phương Nghiên. Căn bản từ nhỏ Tiểu Thư đã được học những lễ nghi đó, nhưng đối với một người "thay đổi giữa chừng" như y thì mấy cái này thật sự quá gian nan.
Phương Nghiên cũng không biết Lâm Tiêu nghĩ thế nào, từ sau lần gặp ông nội Lâm đó, Lâm Tiêu bỗng nhiên sắp xếp cho y một khóa học lễ nghi để y học các phép xã giao, còn nói sau này sẽ dẫn y đi tham dự các loại yến tiệc.
Phương Nghiên nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới Lâm Tiêu lại để ý đến những chuyện kia, bởi vì y cảm thấy mình và Lâm Tiêu sẽ không bền lâu.
Sở dĩ y không nói cho Lâm Tiêu là vì y đã nhớ lại một số ký ức về anh ta, trong trí nhớ của mình, y và Lâm Tiêu chưa bao giờ hòa hợp với nhau ngoại trừ không cãi vã thì cũng là những trận châm chọc.
Chỉ dựa vào những ký ức đó, Phương Nghiên liền cảm thấy lúc trước mình đúng thật là não bổ quá mức rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang
Chương 113
Chương 113