"Nhỡ đâu thật sự có nguyên thạch thì sao?" Một tà tu trên cột đá hỏi.
"Ha ha... Ha ha..."
Bóng người trong ma diễm mất kiểm soát cười lớn, khiến người ta rùng mình, toàn thân khó chịu.
"Nếu có đủ lợi ích, dĩ nhiên đáng giá đi mạo hiểm, Tân điên, ngươi nói đúng không?” Ánh lửa bập bùng, nam tử trong ma diễm nam tử cười lạnh lùng.
"Đó là dĩ nhiên!" Tân Phong vội vàng gật đầu.
"Nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông chắc hẳn có trưognr lão cảnh giới Thần Đan canh giữ, ít nhất là hai người.” Lại có tà tu lên tiếng. Họ biết rất rõ thực lực nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông trên đảo Thiên Thuỷ.
"Ta có cách của ta, ngươi không cần lo lắng chuyện này! Mấy năm nay Phù Vân Kiếm tông đã lụi bại rất nhiều, chỉ có thể dựa vào một nữ nhân chèo chống. Huyết Diệm Long Văn Kim, ngươi nhất định phải xuất thế. Nếu không, ta sẽ không thể ra tay với nàng ta. Hu hu hu, ta nhút nhát lắm, hu hu hu hu!
Bóng người trong ma diễm cất giọng khàn khàn đầy ác ý, lúc thì khóc lát lại cười.
Những tà tu khác trên cột đá nổi da gà khắp người. Họ cũng là tà tu, nhưng họ luôn run rẩy sợ sệt trước mặt nam tử này.
Tân Phong bị gọi là kẻ điên, nhưng ở trước mặt người này, hắn không thể nổi điên.
Trong khu rừng đá màu máu, Lâm Nhất xuyên qua màn đêm dưới ánh trăng.
Không lâu sau, hắn đã trông thấy nhóm Diệp Tử Lăng ở tận sâu trong rừng đá. Đống lửa đang cháy, mấy người họ đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, vẻ mặt hơi nặng nề.
Có vẻ như nơi đây hẳn là nơi nguyên thạch ra đời.
Thấy Lâm Nhất đã trở lại, Diệp Tử Lăng mở mắt, gật đầu với hắn.
Nàng ta bị trúng độc nặng, môi tím tái, trông có vẻ yếu ớt, Nhưng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo giữa ấn đường vẫn không giảm đi bao nhiêu.
"Cuối cùng cũng đành lòng quay lại rồi. Nếu không quay lại, ta còn tưởng rằng Lâm sư huynh sẽ lấy nguyên liệu yêu thú rời đi cơ. Dù sao huynh cũng là kỳ tài leo lên được đỉnh núi Thánh Kiếm, không đáng giá khi chết cùng cùng ta.”
Mấy đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm tông tỏ ra bất mãn, Thanh niên vừa lên tiếng là Lưu Thanh Nghiêm. Từ lúc ra khỏi tông môn hắn ta vẫn luôn coi thường Lâm Nhất. Vừa rồi, mọi người còn sợ hãi nhưng Lâm Nhất chỉ nhìn vào
cơ thể của con trăn xanh.
Sự bất mãn của hắn ta đã đạt tới đỉnh điểm, không nhịn được châm chọc một câu.
Lâm Vân mỉm cười với hắn ta, không để ý đến tên này nữa mà ¡ thẳng về phía Diệp Tử Linh đang dựa vào cột đá.
Thấy hắn tỏ thái độ thờ ơ, Lưu Thanh Nghiêm chợt nghẹn hong, đành nuốt cục tức trở lại.
"Này, cho tỷ.” Lâm Nhất lấy ra bình ngọc chứa mật rắn, duỗi tay đưa cho đối phương. Diệp Tử Lăng mở mắt ra, trong mắt cực kỳ sốc, một lúc lâu sau không nói gì.
Những người khác lén liếc qua, ngoài Liễu Nguyên ra, mọi người đều không rõ Lâm Nhất đang cầm thứ gì trong tay, vô cùng ngạc nhiên.
Hắn ta nhận ra đó là túi mật của con trăn vảy xanh, nhưng túi mật được bọc trong nọc độc khiến người bình thường không thể lấy được.
Vị tiểu sư huynh này khá giỏi, có thể trở thành đệ tử thân truyền chữ thiên, sợ là kiếm được không ít chỗ tốt.
Liễu Thanh Nghiêm cảm thấy không ổn, bèn nước miếng, thấp giọng hỏi Liễu Nguyên: "Lục ca, đó là gì thế?"
Lưu Nguyên rất tốt tính, hắn ta thành thật nói: "Đây hẳn là túi mật của con trăn xanh, nhưng ta không biết sao hắn lại có được, trên người được lớp vảy bao. bọc,c ta muốn cắt ra cũng cực kỳ khó khan.”
"Túi mật của rắn được bao quanh bởi nọc độc đáng sợ, có thể xâm nhập vào các cơ quan nội tạng qua lỗ chân lông. Chưa kể tới việc lấy mật, chỉ mới đến gần thôi đã có nguy cơ bị trúng độc rồi."
Hít!
Mấy đệ tử than truyền khác hít hà khí lạnh và tỏ ra rất sốc trước những gì Liễu Nguyên nói.
Phùng Chương nhỉnh hơn một chút, hắn ta khác với những đệ tử thân truyền khác. Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Nhất thực sự chỉ đứng yên tại chỗ.
"Liễu đại ca, mật rắn này có thể giải độc được cho sư tỷ hả?" Hai mắt Tiểu Vũ Nhược sáng rực, vui vẻ hỏi.
Liễu Nguyên gật đầu: "Có lẽ không sai."
Hắn ta vừa thốt ra lời này, sắc mặt Liễu Thanh Nghiêm lập tức trở nên cực kỳ xấu xí, biểu cảm xấu hổ tột độ.
Thì ra Lâm Nhất vốn chẳng tham lam nguyên liệu yêu thú. Hắn đang tìm cách giải độc cho Diệp Tử Lăng, thậm chí sẽ gặp phải rủi ro rất lớn.