TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 3986: C3986: Lôi lão đại

La Khuê chết rồi!

Dị tượng của Phù Vân Cửu Kiếm kéo dài rất lâu mà không có dấu hiệu tiêu tan, Thanh Loan chao liệng, tiếng kiếm ngâm vang và có cả gió giật thét gào.

Toàn bộ thế giới đều hỗn loạn, vô số ánh mắt đổ dồn lên người Lâm Nhất, một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, nhìn xuống thi thể không hoàn chỉnh bị cắt xẻ thành vài khúc của La Khuê họ lại không kìm được mà rùng mình.

Cái nhìn của họ không còn chút dấu vết của sự giễu cợt hay khinh thường nữa.

Tần Phong như chết lặng, hắn kêu La Khuê tế ra Tinh tượng hòng g iết chết Lâm Nhất trong thời gian ngắn nhất, nhưng kết quả là trước khi Tinh tượng của đối phương kịp nở rộ, đã bị Lâm Nhất lưu loát chém thành mảnh vụn.

Ánh kiếm lóe qua nhanh tới mức chói lòa, rực rỡ tươi đẹp, khiến người ta phải ngả mũ thán phục.

Đây rốt cuộc là yêu nghiệt đáng sợ tới mức nào!

Phù Vân Kiếm Tông của hiện tại đã trở nên đáng sợ như vậy rồi sao? Chỉ một Thiên Phách đã gây ra ồn ào lớn đến mức ngay cả cường giả cảnh giới Tỉnh Tượng cũng hạ gục được.

Tất cả những điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của họ, là một điều kỳ lạ mà họ chưa từng thấy trước đây.

Không chỉ những tà tu này, Liễu Nguyên, Phùng Chương, Lưu Thanh Nghiêm là đệ tử và chấp sự của Phù Vân Kiếm Tông cũng nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc mồm không nói nên lời.

Ngay cả người hiểu rõ Lâm Nhất nhất là Diệp Tử Lăng cũng hiếm có lộ ra biểu cảm bối rối, sóng dậy trong lòng, khó mà kiểm soát được bản thân.


Đây chính là thực lực của quán quân con đường thông thiên?

Cũng quá đáng sợ rồi đi, con đường thông thiên là sự tôn tại thế nào, còn có thể đáng sợ hơn địa ngục sao?

Nếu không, quán quân con đường thông thiên há có thể vượt xa lẽ thường như vậy?

“Còn ai muốn cản đường ta nữa không?”

Trong sự im lặng chết chóc này, Lâm Nhất cưỡng ép áp chế hơi thở cùng vết thương đang xáo động trong cơ thể xuống, ánh mắt hắn đảo qua, tựa như đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống mọi người, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sát ý vô tận.

Dưới tình huống như vậy, một đám tà tu lập tức muốn rút lui giữa đường, chuyện xảy ra hôm nay thật quá kỳ quái.

Tuy rằng Lôi Ưng kia hứa hẹn phần thưởng hậu hĩnh, nhưng hiện tại ngay cả La Khuê cũng đã chết, không có gì đảm bảo bọn họ sẽ không bỏ mạng ở đây.

Vài bóng người bay thẳng lên trời, co chân rời khỏi nơi thị phi này như một tia chớp, không muốn dính líu tới nữa.

Quan hệ qua lại giữa Tân Phong cùng La Khuê không tồi, cho nên cái chết của La Khuê khiến hắn ta sững sờ hồi lâu vẫn không thể chấp nhận sự thật này.

Sau khi vài tên tà tu lặng lẽ rời đi, hắn mới bàng hoàng thức tỉnh, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng u ám.

Nhiệm vụ mà Lôi Ưng giao cho hẳn ta là bằng mọi giá phải vây khốn mấy người Diệp Tử Lăng ở đây. Trước khi hắn ta đến, nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim tuyệt đối không thể rời khỏi đảo Thiên Thủy.

Nếu đám tà tu này đều bỏ chạy, lại thêm việc La Khuê đã bỏ mình thì việc ngăn cản Diệp Tử Lăng gần như là không thể.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”, con ngươi Tân Phong lóe lên một tia âm u nhìn chòng chọc Lâm Nhất, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hẳn.

“Chỉ là một đệ tử thân truyền cỏn con của Phù Vân Kiếm Tông mà thôi”.

Lâm Nhất cười thờ ơ, trả lời một cách bình tĩnh.

Hắn nhìn ra được cái chết của La Khuê gây ra đả kích rất lớn cho đối phương, hiển nhiên đã có chút hoảng loạn. Thậm chí có không ít tà tu đã thầm

lặng rời khỏi, tình hình vốn nguy hiểm vạn phần nay đã được cải thiện hơn nhiều.

“Tân Phong, tránh ra đi, La Khuê đã chết, ngươi không cản nổi nữa đâu”, Diệp Tử Lăng liếc nhìn đối phương, lạnh giọng quát.


“Bây giờ phải làm sao đây...đám tà tu kia gió chiều nào xoay chiều ấy, không đáng tin cậy chút nào!”, trong mắt Tiêu Khôn- kẻ bên cạnh Tân Phong lộ ra vẻ hoảng sợ, âm thầm truyền âm cho hắn ta.

Biểu cảm Tần Phong biến đổi khó lường, có chút do dự.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười cổ quái hiểm dộc vọng tới từ giữa đất trời thênh thang, tiếng cười ấy mang tính xuyên thấu kinh người, giống như tiếng

kim loại thô ráp không ngừng cọ xát vào nhau vậy.

Nó khiến mọi người nổi da gà khắp người, họ lập tức đứng bật dậy, trong chốc lát liền cảm thấy áp lực kinh hồn đ è xuống.

Lôi Ưng tới rồi!

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, không ai dám cử động bừa bãi, mặt ai nấy đều tái nhợt như giấy.

Lâm Nhất cùng mấy người Diệp Tử Lăng ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một bóng người đang được bao phủ trong ngọn lửa ma quái rực cháy lặng lẽ hiện ra từ một cột đá cao vài trăm trượng cách đó không xa.

Trên mỗi cánh tay đều đang xách một chiếc đầu người.

Đôi mắt Diệp Tử Lăng, Liễu Nguyên và những người khác đột nhiên co lại, †oàn thân run rẩy.

Đó là... đó là...

Lôi Ưng, kẻ vừa đứng cách đó không xa nháy mắt đã lại gần, tiện tay vứt ra hai chiếc đầu người kia khiến chúng lăn lông lốc.

“Trưởng lão!”


Liễu Nguyên thất thanh kêu lên, tại khoảnh khắc nhìn thấy chiếc đầu kia, trong đầu hắn đã có suy đoán.

Nhưng khi xác nhận rằng đó quả thực là hai vị trưởng lão cảnh giới Thần Đan, hẳn chỉ cảm thấy thế giới như đang quay cuồng và đổ ập xuống một màu tăm tối.

Sao... sao có thể?

Hai vị trưởng lão cảnh giới Thần Đan tuy chỉ là tôn giả Thần Đan tiểu thành nhưng suy cho cùng vẫn là Thần Đan, vậy mà đều chết thảm dưới tay Lôi Ưng.

Nỗi sợ hãi giống như cỏ dại lan tràn khắp cõi lòng mấy người Phùng Chương, ánh mắt từng người khi nhìn tới Lôi Ưng đều rời rạc vô thần, hai chân mềm nhữn gần như ngã quy.

Đây là loại quái vật gì, cho dù thực sự hung ác như trong lời đồn, chỉ còn nửa bước là đột phá tới Thần Đan nhưng vừa ra tay liền hạ gục hai vị trưởng lão, điểm này cũng quá khoa trương rồi.

“Lôi lão đại!”

Đám tà tu cũng quá đổi run sợ, vội vàng chắp tay hô to.

Lôi Ưng!

Bán bộ Thần Đan, nắm giữ hai loại ý chí võ học là sấm sét và lửa, cũng là tà tu đứng đầu tại biển Khô Huyền!

Rốt cuộc vẫn là muộn một bước...


Đọc truyện chữ Full