*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đứa trẻ ngoan cũng cần được dỗ dành chứ.
Dung Tự biết sức khỏe Lộ Thức Thanh không tốt, nhưng hắn không ngờ mới có hai ngày không gặp cậu đã sốt tới vậy.
Hắn đặt người xuống giường, vừa xoay đi định tìm thuốc hạ sốt, mới đi được có mấy bước đã thấy Lộ Thức Thanh mơ màng bò trở vào tủ quần áo, còn ngoan ngoãn kéo tấm chăn của mình theo.
Dung Tự vội quay lại, đỡ lấy người suýt nữa thôi là ngã khỏi giường.
Lộ Thức Thanh sốt đến mụ mị, trán nóng hôi hổi, rán bánh còn được.
Đèn tường trong phòng ngủ làm Lộ Thức Thanh không có chút cảm giác an toàn nào. Cậu liều mạng vùng vẫy, muốn trốn trở vào tủ quần áo chật hẹp kia, trở về nơi có thể khiến cậu thấy an lòng.
Dung Tự kéo ngược người lại, thấy cậu mụ mị như vậy thì buông nhẹ giọng hỏi: “Muốn đi đâu vậy?”
Lộ Thức Thanh bị ánh đèn đâm vào chói mắt, không mở mắt nổi: “Phải về…”
Bỗng chốc cậu không trả lời được, đầu óc đặc quánh mãi mới khô khốc đáp: “Quay về chỗ không có ánh sáng.”
Phải quay lại nơi không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy gì. Như vậy, lời cậu chẳng muốn nghe, chuyện cậu không muốn thấy có thể vờ như chưa từng xảy ra.
Dung Tự đắp chăn mỏng lên đầu Lộ Thức Thanh, lừa gạt cậu: “Em xem, như vầy thì không phải là hết sáng rồi sao?”
Lộ Thức Thanh được bọc kín ra sức lắc đầu, thần trí mơ màng nhưng hãy còn kén chọn.
“Không phải, đừng đừng lừa tôi.”
Dung Tự sờ trán cậu rồi nhíu chặt mày.
Lộ Thức Thanh phát sốt, cả người nóng hổi, phải uống thuốc hạ sốt ngay.
Dung Tự thấy cậu mơ màng định bò trở lại trong tủ thì ôm cả người lẫn chăn, vây kín trong lòng mình.
“Đừng lộn xộn.”
Ban đầu Lộ Thức Thanh còn đang giãy giụa, nhưng có lẽ cái ôm phóng khoáng của Dung Tự hệt như cảm giác an toàn trong tủ quần áo vậy, cậu nhanh chóng an tỉnh lại, ngoan ngoãn nép vào lòng Dung Tự, không cử động lung tung nữa.
Dung Tự thở phào: “Hộp y tế trong nhà ở đâu vậy?”
Lộ Thức Thanh mệt mỏi nép vào lòng Dung Tự giả chết, im lặng không nói gì.
Dung Tự đành dỗ người vào chăn trước, hắn dặn cậu: “Đợi tôi một chút, về ngay thôi.”
Tìm loanh quanh như con ruồi không đầu trong nhà Lộ Thức Thanh còn không bằng về nhà mình lấy cho nhanh.
Lộ Thức Thanh không có phản ứng gì cả.
Dung Tự chỉ xem như cậu sốt mụ mị không nghe thấy gì, vừa định cất bước thì cậu chợt vươn tay ra, sợ hãi nắm lấy tay áo hắn.
Cậu còn đang trốn trong chăn, phủ kín lại, trông như u hồn nhỏ chẳng ló mặt ra, chỉ có giọng nói khàn khàn lúng túng vang tới.
“Anh… anh sẽ nhanh quay lại phải không?”
Dung Tự gật đầu: “Ừ, nhanh lắm.”
Lộ Thức Thanh vẫn chẳng buông tay.
Nhưng cậu lại không phải người có tính cách mạnh mẽ, đâu cách nào làm ra trò bám víu lì lợm, cậu chỉ sợ người ta nổi giận, dù có không tình nguyện hơn nữa thì cũng chỉ có thể lưu luyến buông tay.
Dung Tự nói rất nhanh thì chính là rất nhanh.
Từ lúc ra khỏi cửa tới lúc quay lại còn chưa mất tới một phút, lại còn có thời gian rót ly nước nữa.
Dung Tự lấy thuốc, lúc hắn vội bước vào phòng ngủ thì khẽ giật mình.
Lộ Thức Thanh vẫn ngoan ngoãn quấn trong chăn mỏng, cậu ôm đầu gối ngồi co ro ở đấy, cơ thể gầy gò đang run rẩy, thấp thoáng nghe thấy âm thanh kìm nén.
Dung Tự bước tới ngồi bên giường, hắn giở một góc chăn ra, nhìn vào đó.
Trong tấm chăn tối mịt, Lộ Thức Thanh ngồi bó gối, khuôn mặt giàn giụa nước mắt đang cất tiếng khóc khe khẽ.
Con tim Dung Tự như bị thứ gì đâm mạnh vào.
Từng đợt đớn đau chua xót dâng lên, hắn cố gắng để giọng của mình thật dịu dàng: “Sao lại khóc rồi? Khó chịu à?”
Dường như Lộ Thức Thanh bị giọng nói bất ngờ vang lên ấy dọa sợ, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn, vệt nước mắt còn chưa khô.
Tựa như chẳng ngờ Dung Tự sẽ quay lại.
Dung Tự xốc tấm chăn mỏng khỏi đầu Lộ Thức Thanh, hắn đưa thuốc hạ sốt tới, dịu giọng dỗ dành: “Nào, uống thuốc rồi là sẽ hết khó chịu thôi.”
Lộ Thức Thanh đã không còn ầm ĩ đòi trở vào tủ quần áo, cậu ngơ ngác nhìn Dung Tự.
Dung Tự đặt thuốc vào lòng bàn tay mình, muốn để Lộ Thức Thanh cuồng sạch sẽ tự lấy. Chỉ là hắn không ngờ Lộ Thức Thanh nhìn hắn rồi đột nhiên nhích tới trước như một chú mèo vậy, bờ môi nóng bỏng nhẹ nhàng sượt vào lòng bàn tay của Dung Tự.
Đầu lưỡi vừa li3m, ngậm lấy viên thuốc rồi lại lùi về.
Dung Tự sững sờ tại trận.
Lộ Thức Thanh ngậm thuốc, ngoan ngoãn nhìn hắn.
… Cũng không giơ tay nhận lấy ly nước, có lẽ đang chờ Dung Tự đút mình.
Dung Tự mất tự nhiên rút tay cầm thuốc lại, hắn cố gắng hắng giọng, muốn ho văng sự xấu hổ không tồn tại kia đi rồi đưa ly thủy tinh tới gần: “Nào, uống ngụm nước, nuốt thuốc xuống.”
Lộ Thức Thanh nghe gì thì chỉ làm đó, cậu ngậm nước nuốt ừng ực.
Hầu kết trượt lên xuống mấy cái, một giọt nước chỗ khóe môi nương theo cằm trượt xuống cổ, hoàn toàn chui vào trong cổ áo ngủ, biến mất không dấu vết.
Dung Tự đột nhiên ngoảnh đầu đi, hắn vừa để ly nước lên tủ đầu giường vừa nói: “Nằm xuống trước đi.”
Nếu 40 phút nữa còn chưa có hiệu quả thì phải đến bệnh viện.
Lộ Thức Thanh bọc mình trong tấm chăn len, nghe lời thả người xuống nằm nghiêng một bên.
Một tiếng “phịch” vang lên.
Cả người đã nằm lên giường song đôi mắt nóng rã rời vẫn cứ nhìn Dung Tự.
Dung Tự nhìn thời gian, hắn đặt báo thức nửa giờ sau, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với tầm mắt của Lộ Thức Thanh thì nhướng mày.
“Nhìn tôi làm gì đấy?”
Có vẻ Lộ Thức Thanh thấy ngại, cậu kéo chăn che nửa gương mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt mong chờ mà nhìn hắn.
Dung Tự thấy cậu sốt đỏ bừng mặt mày thì đứng lên: “Tôi ra ngoài lấy đồ, sẽ về ngay thôi.”
Lộ Thức Thanh thấy hắn định đi thì vội bò bằng cả tay chân, giãy giụa kéo tay áo hắn, cất tiếng thì thầm: “Thật không?”
Dung Tự không chê phiền: “Thật chứ.”
Nghe vậy Lộ Thức Thanh mới ngoan ngoãn buông tay.
Dung Tự về nhà lấy nhiệt kế và bông tẩm cồn sang, hắn làm như không có gì mà bắn nhiệt độ tai cho cậu.
38.9.
Sốt tí nữa là sẽ ngốc luôn đấy.
Dung Tự ngồi bên giường, hắn lấy bông tẩm cồn lau trán với lòng bàn tay cho Lộ Thức Thanh, vừa chờ dược lực có tác dụng vừa hạ nhiệt vật lý.
Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn cực, bảo gì là làm đấy.
Điện thoại để ở đầu giường cứ sáng mãi, Tạ Hành Lan đã gọi tới mười mấy cuộc.
Dung Tự nhướng mày: “Anh kế của em gọi nè, nghe máy không?”
Lộ Thức Thanh không nói gì.
Lúc cậu phát sốt thì hệt như say rượu vậy, đầu óc mụ mị không rõ ràng nhưng rất dính người, Dung Tự chỉ đành nghe máy hộ cậu.
Giọng của Tạ Hành Lan trong điện thoại vang lên: “Thức Thanh, em về đến nhà chưa?”
“Tới nhà rồi.” Dung Tự nói.
Trong điện thoại vang lên giọng đàn ông xa lạ, ánh mắt của Tạ Hành Lan chợt tối sầm: “Anh là ai?”
Dung Tự nghe được sự bài xích và cảnh giác trong giọng của Tạ Hành Lan thì vui vẻ.
Anh kế nho nhỏ mà thôi, lại còn lo bao chuyện đồng thế.
“Tôi là hàng xóm của Thức Thanh.” Dung Tự lười nhác đáp, “Thức Thanh đang tắm, có gì thì nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp anh.”
Có vẻ mối quan hệ giữa Lộ Thức Thanh với người anh kế này khá tốt, song lần trước chân Lộ Thức Thanh bị thương, gọi điện với Tạ Hành Lan thì khóc, thà làm phiền hàng xóm, thần tượng kiêm người trong lòng là hắn chứ cũng không muốn để anh kế chăm sóc mình. Nghĩ hẳn cậu cũng không muốn Tạ Hành Lan biết mình đang bệnh đâu.
Tạ Hành Lan cau mày.
Lại là Dung Tự.
Dung Tự nói chuyện với chó cũng nói được, thấy Tạ Hành Lan gọi mười mấy cuộc thì biếng nhác bảo: “Hẳn là Tạ tổng cũng biết Thức Thanh không thích nhận điện thoại nhỉ, anh lại còn gọi cho em ấy nhiều như vậy, dù có đang không tắm em ấy cũng không nhận đâu.”
Tạ Hành Lan lạnh nhạt: “Em ấy không trả lời tin nhắn của tôi, tôi chỉ lo em ấy xảy ra chuyện gì.”
Dung Tự: “À.”
Tay cầm điện thoại của Tạ Hành Lan siết chặt thì đột nhiên cảm giác có tin nhắn wechat.
[Thức Thanh: Tôi đến nhà rồi nhoa. (Meme wink cợt nhả tận trời.)]
Tạ Hành Lan: “...”
Tạ Hành Lan cúp máy ngay.
Dung Tự “chậc” một tiếng, hắn vứt điện thoại lại đấy, nghĩ thầm nhà tư bản cũng lớn lối ghê.
Lúc Dung Tự nhận điện thoại, Lộ Thức Thanh đang chườm bông tẩm cồn trên trán, cậu ngoan ngoãn nhìn hắn hệt như chú mèo mong được xoa đầu.
Dung Tự cười rộ: “Nói thật đi, sao cứ nhìn tôi suốt vậy, thích tôi rồi à?”
Lộ Thức Thanh lại kéo chăn lên.
Ngay lúc Dung Tự cho là Lộ Thức Thanh sẽ không trả lời mình thì cậu chợt gật đầu.
Thích.
Dung Tự bất ngờ đón lấy một cú đánh thật mạnh vào mặt, hắn mất tự nhiên xoa mũi.
Cũng phải, cớ gì hắn cứ phải hỏi chuyện rõ mồn một ấy.
Lộ Thức Thanh đã sốt tới vậy, Dung Tự chỉ lo mình vừa đi thì tên ngốc này lại bò vào tủ quần áo, hắn chỉ đành ngồi bên giường chờ thuốc hạ sốt phát huy tác dụng.
“Nhắm mắt, ngủ một giấc dậy sẽ hết khó chịu thôi.’
Lộ Thức Thanh bệnh như vậy, cơ thể đã mệt mỏi lắm rồi, mí mắt đánh nhau suốt nhưng lại chẳng nỡ đi ngủ, cậu lúng túng: “Em ngủ rồi là anh sẽ đi.”
“Tôi không đi.” Dung Tự vươn tay ra che mắt cậu lại, “Lúc em tỉnh lại, chắc chắn tôi vẫn còn ở đây.”
Lộ Thức Thanh có được lời đảm bảo nới ngoan ngoãn đi ngủ.
Dung Tự ngồi bên, chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của cậu.
Hắn xem như đã nhìn ra, dù tiểu mỹ nhân có gia thế hơn người song hẳn là từ bé đến lớn cũng chẳng được yêu thương bao nhiêu. Rõ ràng là tính cách tùy ý, rêu rao, chẳng chừng mực nhưng lại cứ phải trở thành người sợ giao tiếp lại nhát gan, lúc nào cũng muốn lấy lòng người khác.
Dung Tự đổi bông thấm cồn cho Lộ Thức Thanh, tiếp tục lau trán và cánh tay cậu, cứ vậy đổi hết mấy miếng.
Không bao lâu sau, báo thức điện thoại vang lên.
Dung Tự lại lấy nhiệt kế bắn nhiệt độ cho cậu, 37.8 độ, rốt cuộc cũng đã có thể thở phào
Xem như hạ sốt rồi.
Lộ Thức Thanh gặp ác mộng cả đêm này.
Mỗi lần sốt cao cậu đều sẻ mơ một giấc mơ, mơ thấy mình điên cuồng nhảy Parkour hoặc là thấy mình đua xe cả đêm. Lúc cậu tỉnh lại thì đầu óc choáng váng, tay chân lâng lâng cả.
Nhưng còn may là chẳng mơ thấy chuyện buồn.
Mơ màng mở mắt ra, ánh mắt vừa có lại tiêu cự thì có cảm giác bất ngờ.
Đèn ngủ nhỏ trong phòng ngủ chính đang bật đấy, ánh sáng ấm áp soi tỏ một góc ở đầu giường.
Đồng hồ treo tường hiện rõ giờ là 1 giờ 30 phút sáng.
Dung Tự ngồi trên ghế, hắn chống tay lên thành giường ngủ gà ngủ gật, bên cạnh là mớ bông tẩm cồn nằm la liệt. Đầu giường còn để ấm nước dưỡng sinh, phòng hờ Lộ Thức Thanh mất nước nửa đêm dậy đòi uống.
Lộ Thức Thanh bỗng có cảm giác mình hãy còn trong mơ.
Dung Tự không ngủ quá sâu, cứ cách 20 phút sẽ cố gắng tỉnh một lần, bơ phờ ngáp một cái. Hắn đang định xem Lộ Thức Thanh còn sốt nữa không, vừa cử động đã đối diện với ánh mắt của cậu.
Chân mày Dung Tự khẽ cử động, hắn cúi người sờ trán Lộ Thức Thanh. Hắn thức lâu quá nên giọng nói có chút mệt mỏi, thấp giọng hỏi: “Còn khó chịu không? Muốn uống chút nước không?”
Lộ Thức Thanh ngơ ngác gật đầu.
Dung Tự thành thạo đỡ người dậy, đưa nước ấm cho cậu uống.
“Chắc cậu gặp gió lạnh, nhiệt độ cứ khi tăng khi giảm, lát nữa tám phần lại sốt nữa cho xem. Sáng sớm mai còn không thuyên giảm thì phải đến bệnh viện một chuyến, tránh cho đầu óc thông minh của cậu sốt rồi ngu người luôn…”
Lộ Thức Thanh thẫn thờ nhìn hắn.
Lúc nào cậu cũng lo được lo mất, dù là Dung Tự đã hứa “sẽ quay lại ngay” “chắc chắn sẽ không đi” thì Lộ Thức Thanh lúc bị bệnh luôn cảm thấy đó chỉ là lời dỗ dành mình mà thôi.
Cậu thử lần một, lần hai rồi lần ba, lần bốn, Dung Tự vẫn cứ thực hiện lời hứa như cũ.
Không phải chỉ dỗ cậu
Đầu óc sốt đến mụ mị còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đầu óc đặc sệt đã cho Lộ Thức Thanh cái dũng khí thẳng tiến phía trước. Dung Tự dung túng vô điều kiện đã cho cậu tự tin “bám víu lì lợm” người khác mà mấy năm qua mình không có.
Lộ Thức Thanh ngẩn ngơ nhìn Dung Tự nói mãi mấy lời quan tâm, đột nhiên cậu nhấc thân thể rã rời của mình lên, dùng hết sức loạng choạng ngã nhào tới.
Dung Tự chợt im bặt.
Lộ Thức Thanh ôm chặt lấy hắn, vùi trán mình vào lòng ngực hắn, bờ vai khẽ run lên.
Con tim Dung Tự chợt thắt lại, hắn khẽ đưa tay ra ôm lấy bờ vai gầy gò của cậu như đang dỗ dành đứa trẻ phải chịu ấm ức vậy
“Ổn rồi, không sao rồi, có tôi ở đây.”
Rõ ràng chỉ là mấy câu rất đơn giản, vậy mà Lộ Thức Thanh vẫn luôn cố gắng đè nén lại mở to mắt, ánh lệ trong con ngươi xinh đẹp hiện lên mấy tầng.
Cậu kéo chặt ngực áo của Dung Tự mà nức nở hồi lâu, cuối cùng mới ngã vào lòng hắn, mặc cho chính mình cất tiếng khóc to.
—
Parkour là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể (wiki)