TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Có Học Hư
Chương 93: Hôn Đầu Ngón Tay Của Cậu

Sao lại hôm trộm tôi sao lại làm ra cái chuyện như vậy! “Trường An Ý” kết thúc thật hoàn mỹ. 

Lộ Thức Thanh bị Dung Tự trêu chọc phải tránh đi, vừa kết thúc là cậu đã ôm tay Châu Phó chạy như khỏi cứ như có sói đuổi theo phía sau vậy.

Một đêm mà Đậu Trạc đã suýt cười bao lần, y ngồi bên ghế phó lái, cầm lòng không đậu mà hỏi Dung Tự: “Ông không sợ dọa Thức Thanh chạy mất dạng luôn à?!”

“Không đâu.” Dung Tự nói ngay, “Ông đừng đưa ra đề nghị cho tôi nữa, trừ bỏ ảnh hướng tới chuyện tôi phát huy thì chả được tích sự gì cả.” 

Chắc là Đậu Trạc đã quen cảnh tên kia qua cầu rút ván, y cũng chẳng im lặng: “Sau tết dương thì Thức Thanh sẽ vào đoàn, tới chừng đó quay là hết 3 tháng. Dù ông có thủ đoạn cỡ nào đi nữa mà không gặp mặt lấy đâu ra đất dụng võ.”

Dung Tự chuẩn bị đầy đủ lắm: “Yên tâm, tôi hỏi bên đạo diễn “Ba đồng tiền” rồi, bọn họ lấy bối cảnh ở Xuyên Thành, gần nhà tôi lắm. Đúng lúc cuối năm không có nhiều thông cáo, năm nay tôi còn về nhà ăn Tết được.”

Đậu Trạc: “...”

Bảo sao Dung Tự ung dung thế, hóa ra là đã ủ mưu từ trước. 

“Nếu đã thấy đề nghị của bọn này vô dụng thì mắc gì ông còn giữ cái nhóm chat đó lại?” Đậu Trạc hết chịu nổi ngày nào Dung Tự cũng phát biểu ngâu ngâu dụ tương tác vô nhóm từ sáng tới tối. 

Dung Tự lười nhác lắc đầu: “Anh Châu với Nhất Chiêu vẫn còn tác dụng.” 

Có thể nhờ Châu Phó chuyển lời đào hố cho Lộ Thức Thanh. Không bao lâu nữa đã vào đoàn, Trình Nhất Chiêu có thể yểm trợ hắn.

Sao mà giải tán cho được. 

Đậu Trạc trợn trắng: “Hợp lại thì mỗi tôi vô dụng chứ giề?”

“Tất nhiên có ích chứ.” Dung Tự cả kinh, hắn không quen nhìn người anh em tốt của mình tự ti thế, “Ông đi rồi tôi biết khoe với ai đây?” 

Đậu Trạc: “...”

Nếu không phải đang trên đường cao tốc thì Đậu Trạc đã xuống xe tự về nhà lâu rồi.

Thời gian này Dung Tự đã nghiên cứu không ít sách vở cùng video có chủ đề né tránh gắn bó, hắn so sánh thử thì phát hiện ra Lộ Thức Thanh không phải là kiểu né tránh gắn bó điển hình mà trái lại là kiểu mâu thuẫn.

Lộ Thức Thanh có khát vọng về một mối quan hệ thân thiết, nhưng vì ám ảnh tâm lý thuở nhỏ mà dẫn tới chán ghét, sợ hãi xung đột, sợ bị vứt bỏ. Những điều ấy khiến mối quan hệ thân thiết một khi vừa manh nha xuất hiện thì cơ chế phòng ngự cũng sẽ được kích hoạt.

Bản năng không phải là điều Lộ Thức Thanh có thể khống chế.

Trước kia, mỗi khi cậu gặp được thứ gì làm tâm tình mình vui vẻ thì sẽ gửi wechat chia sẻ cho Dung Tự ngay. Dù có lúc Dung Tự bận, không thể trả lời ngay thì cậu cũng có thể hí hửng gửi sang liền mười mấy tin. 

Bởi vì lúc đó với cậu mà nói thì mối quan hệ của hai người rất an toàn. 

Căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, cậu có thể phán đoán là Dung Tự không trả lời tin nhắn không phải vì ghét mình, cậu cũng rất rõ Dung Tự xong việc thì sẽ trả lời lại cho cậu từng tin, cho cậu giá trị cảm xúc đủ đầy.

Giờ thì lại chẳng dám nữa.

Từ lần đó, Lộ Thức Thanh tới nhà Châu Phó ở, từ đấy về sau cậu không chủ động gửi tin cho hắn nữa.

Dung Tự biết giờ cậu cần không gian cá nhân nên trừ việc tặng quà ra thì cũng không chủ động tìm cậu chuyện trò. 

Chỉ có duy trì khoảng cách không gần không xa, thân thiết có thừa lại không hùng hổ dọa người này mới có cơ hội câu được Lộ Thức Thanh.

Dung Tự luôn ổn định cảm xúc, xưa nay hắn luôn là tay câu biết đủ và kiên nhẫn. 

Cứ thế liên tiếp mấy ngày, tết dương cũng cận kề. 

Ngày 31 tháng 12.

Một tháng trước Châu Phó đã lên lịch hẹn nhậu nhẹt với bạn mình mừng năm mới. Anh ta lo lắng nhìn Lộ Thức Thanh: “Anh vẫn là không đi thì hơn.” 

Lộ Thức Thanh vẫn luôn là người thích cảm giác nghi thức, tết dương cậu cũng mua mấy bó hoa cắm đầy bình, trang trí trong phòng.

“Không sao đâu.” Lộ Thức Thanh ngồi dưới sàn cắt hoa, cậu ngửa đầu lên, ngoan ngoãn nói, “Anh đã hẹn với người ta, thất hứa thì không hay đâu. Hôm nay lạnh lắm, em cũng không muốn ra ngoài, dù anh có chơi với em thì cũng chỉ ru rú trong nhà xem TV thôi.”

Từ trước tới nay Lộ Thức Thanh vẫn là người có tính cách lấy lòng, không ưa làm phiền người khác. Nói đủ trò cậu mới khuyên được Châu Phó đi với bạn.

Châu Phó vẫn cứ không yên tâm: “Tạ tổng có thời gian không?”

Không ai ở cạnh mình cô đơn lắm.

“Anh ấy phải tới tổng công ty rồi, với cả mai nhà họ Tạ có một chị họ kết hôn, bận lắm.” Lộ Thức Thanh đứng ở huyền quan, cậu đưa ô cho Châu Phó rồi dặn, “Anh uống rượu rồi thì đừng lái xe, không tìm được người lái hộ thì gọi em đi đón anh.”

Châu Phó thấy ấm lòng. 

Lộ Thức Thanh thật hiểu chuyện.

Ghét ghê, cảm giác tội lỗi lại tăng thêm.

Châu Phó ôm theo cảm giác tội lỗi tràn trề rời đi.

Lộ Thức Thanh rất thích ở một mình, nghịch hoa xong thì cậu lại ngắm hoa hồng vĩnh cửu do chính tay mình làm rồi đặt vào lọ thủy tinh. Lăn tăn mãi lâu ơi là lâu, cuối cùng cậu cũng mở wechat lên xem thử.

Dung Tự vẫn không gửi tin cho cậu. 

Không nói được rốt cuộc là cậu thở phào nhẹ nhõm hay thấy buồn bã mất mát nữa.

Cậu ăn chiều từ sớm, đến chạng vạng thì có người bấm chuông cửa.

Lộ Thức Thanh ra nhìn thử thì phát hiện là giao hàng chuyển phát nhanh.

Tạ Hành Lan bận lắm, mấy hôm trước có gửi tin nói mua quà mừng năm mới cho cậu, dặn cậu để ý kiểm tra thu nhận.

Lộ Thức Thanh ký nhận xong thì shipper ôm ba chiếc hộp giao cho cậu. 

Nhiều thế á?

Lộ Thức Thanh ù ù cạc cạc đóng cửa lại rồi lấy dao mini rọc ra xem.

Chiếc hộp thứ nhất là một chiếc vòng tay Tì Hưu vàng kim, ánh vàng rực rỡ, quý giá vô cùng. 

Cái thứ hai là chiếc đồng hồ thuộc nhãn hiệu xa xỉ. 

Hộp thứ ba thì to lắm, Lộ Thức Thanh phí bao nhiêu là sức mới mở ra được, cậu phát hiện bên trong vậy mà lại là một cây cung. 

Đó là một chiếc cung màu tuyết trắng pha, bên trên còn nạm đá quý, vừa nhìn là biết không hề rẻ. Nhưng nhìn dáng vẻ này thì chắc chỉ có thể cất vào chứ dùng không thuận tay lắm.

Lộ Thức Thanh có chút ù cạc.

Tạ Hành Lan tặng mình nhiều quà thế. 

Đang suy nghĩ thì chợt wechat vang lên.

[AAAAA: Ký nhận chưa? Sao nào? Có thích món quà không?]

Lộ Thức Thanh: “Ồ.”

Dung Tự tặng à?

Lộ Thức Thanh cắn móng tay, lâm vào xoắn xuýt.

Nếu biết trong này có cả quà Dung Tự tặng thì cậu đã không nhận rồi.

Đơn hàng chuyển phát không hiển thị tên của Dung Tự hay Tạ Hành Lan, nhìn mã số thì có hai món gửi từ nước ngoài về đây. Lộ Thức Thanh lâm vào trầm tư.

Cậu đi hỏi Tạ Hành Lan trước, xem hắn tặng gì cho mình nhưng Tạ Hành Lan bận gần chết, tạm thời chưa trả lời.

Lộ Thức Thanh lăn tăn mãi, cuối cùng mới thử trả lời.

[Cyan: Anh tặng em cái đó làm gì?]

[AAAAA: Lộ lão sư đừng có hiểu nhầm nha, tôi cũng không phải đang theo đuổi em. Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy nó hợp với em lắm mà. Chúng ta lại quen biết nhau đã lâu, tặng món quà năm mới có gì đâu mà kỳ lạ.]

Lộ Thức Thanh ồ lên: [Nhưng quý giá quá.]

[AAAAA: Tôi cũng có gói mình đem tặng em đâu, không thể coi là quý giá.]

Lộ Thức Thanh: “...” 

[AAAAA: Tôi đặc biệt chọn đó, chắc chắn rất hợp với tay em, chụp tấm ảnh cho tôi xem thử đi.]

Lộ Thức Thanh suy ngẫm, tay à? 

Vậy chắc chắn là đồng hồ hoặc vòng tay Tì Hưu thôi. 

Đúng ngay lúc này thì Trình Nhất Chiêu nhắn tin đến.

[Trình Bát Chiêu: Lộ lão sư!!! Tôi thấy hiển thị cậu đã nhận hàng chuyển phát rồi nè! Sao sao, vòng tay Tì Hưu chiêu tài đó nha! Tôi cố ý cầu đến đó, ê hê hê! Hi vọng năm mới Lộ lão sư một đêm phất lên! Thân thể khỏe mạnh!]

Lộ Thức Thanh thở phào. 

Cảm tạ cách loại trừ của Trình Nhất Chiêu. 

Lộ Thức Thanh đeo đồng hồ lên cổ tay, chụp tách tách mấy tấm rồi gửi repo cho Dung Tự, lần nữa bày tỏ sự yêu thích và lời cám ơn của mình.

[Cyan: Cám ơn món quà của Dung lão sư nha, thật sự rất đẹp ấy.]

Khen xong, Lộ Thức Thanh quyết định có qua có lại, cậu vội chọn quà đáp lễ cho Dung Tự với Trình Nhất Chiêu. 

Vừa chọn xong thì Dung Tự đã gửi tin nhắn thoại đến, giọng điệu kỳ quái lắm cơ.

AAAAA: “Chắc Lộ lão sư nhận được quà năm mới nhiều lắm nhỉ?”

Lộ Thức Thanh không hiểu mô tê gì, cơ mà cậu đã học được thuật không đáp thẳng từ chỗ Dung Tự, thay đổi đề tài. 

[Cyan: Sao vậy?]

Giọng nói của Dung Tự còn mang theo ý cười như là cố ý trêu cậu: “Chiếc đồng hồ đó là món Lộ lão sư thích nhấttttt luôn phải không?”

Lộ Thức Thanh kề loa sát bên tai, nghe câu này thì lỗ tai đỏ bừng. 

Cậu kéo lỗ tai mình lung tung, cố làm ra vẻ bình tĩnh gõ chữ gửi sang. 

[Cyan: Anh nói chuyện cho đàng hoàng đi.]

Lộ Thức Thanh rất hiếm khi làm người khác mất hứng, dù cho Dung Tự vẽ chiếc đồng hồ lên cổ tay mình cậu vẫn có thể tỏ ra vui vẻ. Cậu không muốn người khác cực khổ tặng quà làm mình vui để rồi chỉ đổi lại sự mất mát. 

[Cyan: Ừ, thích món đó nhất, cám ơn.]

Lộ Thức Thanh lại đối xử bình đẳng với Trình Nhất Chiêu, gửi tin nhắn cho cu cậu. 

[Cyan: Cám ơn Nhất Chiêu, món quà này có ý nghĩa lắm, tôi thích nhất đó!]

[Trình Bát Chiêu: Tốt quá! Lộ lão sư thích là được!]

Dung Tự cũng trả lời lại.

[AAAAA: Tốt quá! Lộ lão sư thích là được! Tuy là cái đồng hồ này không phải của tôi tặng.]

Lộ lão sư: “???”

Lộ Thức Thanh ù cạc.

Cùng lúc đó, tin nhắn của Tạ Hành Lan cũng từ tốn đến nơi.

[Anh trai: Ban nãy đang nói chuyện với ông… Anh tặng đồng hồ, nhận được chưa?]

Lộ Thức Thanh: “...” 

Hai mắt cậu tối sầm.

Toi rồi. 

Dung Tự cóc thèm để ý luôn rồi. 

Trên bàn để một cây cung xinh đẹp cầu kỳ, vừa nhìn là biết hao tổn không ít tâm tư mới tìm được. Lộ Thức Thanh áy náy vô cùng, cậu sợ sệt thu hồi tin nhắn vừa nãy.

[Cyan: Cây cung anh tặng em cũng thích nhất.]

Dung Tự tức tới nỗi không muốn ngó ngàng gì cậu nữa, nhưng hình như hắn nhớ ra mình đang theo đuổi người ta, chỉ có thể trả lời một cách thật cà khịa mà vẫn không kém phần thanh lịch. 

[AAAAA: Cám ơn Lộ lão sư đã yêu thích nhất hạng 2.]

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh xấu hổ tới mức luống cuống, cậu muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói sao, cứ xoay mòng mòng mãi, cuối cùng mới bạo gan gọi video call sang. 

Dung Tự còn đang làm dáng lạnh lùng, nhưng vừa thấy cuộc gọi video call hiếm hoi của Lộ Thức Thanh thì tay đã nhanh hơn não, nhận cuộc gọi với tốc độ ánh sáng.

Dung Tự ngồi ở ghế lái, có vẻ hắn sắp đi đâu đấy. Hắn mặc áo khoác dài, tùy ý khom người hành lễ với màn hình, còn cười tít mắt.

“Thuộc hạ “nhất hạng 2” thỉnh an Lộ thiếu gia.”

Lộ Thức Thanh khô khốc nhắm ngay cây cung vào camera, cố gắng ngó lơ câu bông đùa kia: “Em em thật sự rất thích… thích lắm lâu rồi chưa có mua, cám ơn anh.”

Đáng ra Dung Tự còn đang dỗi, nghe thấy giọng điệu sợ sệt như lo sẽ làm người khác giận, nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của cậu, con tim Dung Tự như thắt lại, lửa giận có lớn thế nào cũng phụt tắt cả.

“Thích sao lại không mua?” Dung Tự điều chỉnh lại giọng nói, nhẹ nhàng hỏi cậu.

Chẳng lẽ là vì khi bé muốn có nhưng ba mẹ lại chẳng ai mua nên mới trở thành chấp niệm mãi hay sao? 

Chỉ cần vừa nghĩ tới bé Thức Thanh lúc nhỏ không có ai thương giương mắt mong chờ, chỉ mong có một cây cung nhưng lại chẳng ai đoái hoài gì đến bé cả là Dung Tự cảm con tim nhói đau, chẳng biết phải làm gì.

Lộ Thức Thanh “à” lên, lúng búng nói: “Không, không phải, mua nhiều quá, bỏ không được.”

Dung Tự: “...” 

Là hắn hỏi thừa.

“Vậy cái nhất hạng một đâu?” Dung Tự u ám, “Đồng hồ là ai tặng cho em?” 

“Anh trai em tặng.” Lộ Thức Thanh giải thích mà chẳng có chút tự tin nào, “... Không có cái nhất hạng một, em.. em đang khách sáo, thích cái của anh nhất thật đó.” 

Dung Tự cất giọng âm u: “Vậy sao tôi biết “thích nhất” mà em nói có phải là đang qua loa lấy lệ với tôi hay không?”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh nghẹn lại, cậu lắp ba lắp bắp, không biết phải chứng minh kiểu nào nữa. 

May mà Dung Tự không ép hỏi nữa, hắn tóm lấy trọng điểm khác: “Tạ Hành Lan tặng à?” 

“Ừa.”

Dung Tự nghe đến cái xưng hô “anh trai” thì thấy cảm giác nguy cơ giảm đi rất nhiều so với lúc trước. Hắn “à” lên: “Vậy năm nay en mừng năm mới với “nhất hạng một” à?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Anh ấy đang bận.”

Dung Tự nghe tới đây thì khóe môi sắp tét lên tới mang tai: “Vậy là giờ em ở nhà một mình à?” 

“Ừa.” 

Nhưng mà nói xong cậu mới kịp phản ứng. 

Sao Dung Tự lại biết được chứ?

Dĩ nhiên là Dung Tự biết.

Mấy hôm trước Dung Tự đã liên hệ online với người đại diện của Đậu Trạc và Trình Nhất Chiêu, bảo bọn họ để ý động tĩnh của Châu Phó xem tuần sau anh ta có ra ngoài uống rượu vào ngày cuối năm không.

Lộ Thức Thanh còn đang nghi hoặc thì Dung Tự chẳng nói chẳng rằng đã cúp máy.

Lộ Thức Thanh choáng váng, cậu lấy di động tới kéo trượt, gửi tin nhắn sang.

[Cyan: Sao vậy?]

Không phải còn đang giận đó chứ

Một phút sau, chuông cửa chợt vang lên.

Lộ Thức Thanh còn tưởng Châu Phó có việc nên quay về, cậu chạy chân trần ra mở cửa.

Nhưng vừa mở cửa ra thì mùi nước hoa quen thuộc đã ập vào mặt. 

Dung Tự đang đứng tựa khung cửa, tạo dáng như chụp poster. Tỉ lệ cơ thể của hắn đẹp khác người, khuôn mặt đẹp trai được fan tung hô là “nếu câm luôn thì tốt biết mấy” hiện ra đẹp đẽ mê hoặc dưới ánh đèn cảm âm. Sống mũi hắn mang theo cặp kính viền vàng kiểu nho nhã lại hư hỏng, cả người là hormone ập tới và nam sắc không cách nào cưỡng lại.

Lộ Thức Thanh ngơ ngẩn.

Thấy Lộ Thức Thanh mở cửa, Dung Tự bày ra tư thế ưu nhã, hắn cười mỉm, đưa bó hồng trong tay mình ra.

Chắc sợ Lộ Thức Thanh lại “tung tin vịt” là mình theo đuổi cậu, hắn còn nói một câu: “Tiện tay mua ngoài chợ rau thôi, đừng hiểu lầm, thích thì có thể xào lên ăn.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Khoảnh khắc cậu trông thấy Dung Tự đứng ở cửa, nói không rung động là giả. 

Cơ mà Dung Tự vừa mở miệng là đã có thể chọt bể hết bong bóng hường phấn trong đầu cậu rồi. 

Lộ Thức Thanh không định nhận nhưng cậu cũng không làm ra được chuyện từ chối người ta ngoài cửa, chỉ có thể khô khốc hỏi: “Sao sao anh lại tới đây?”

Còn tới nhanh như vậy nữa?

Không lẽ khi nãy hắn vẫn luôn chờ dưới lầu sao?

“Tôi đi ngang qua.” Dung Tự mở to mắt nói bậy, “Đã trùng hợp tới vậy rồi mà Lộ lão sư còn không mời tôi vào ngồi một lát sao?” 

Lộ Thức Thanh: “...”

May mà cậu tốt tính không chửi thề, nếu mà đổi sang Châu Phó có ở nhà thì đã ném cái tên da mặt bê tông này ra ngoài từ khuya rồi. 

Dung Tự cất bước đi vào, hắn nhìn ngó xung quanh một lượt trông cứ như đi thị sát vậy rồi nhướng mày hỏi: “Hoa hồng tôi tặng em đâu rồi?” 

Lộ Thức Thanh đóng cửa lại, cậu xách dép lê chạy theo sau hắn, nghe vậy thì có chút xấu hổ, nhỏ giọng bảo: “Đã nửa tháng, héo héo cả rồi, nên vứt rồi… dép, dép đi trong nhà.”

Hoa hồng cắt xuống cũng không giữ được lâu, Dung Tự cũng không để ý đến. Hắn cúi người đổi dép thì khóe mắt liếc thấy hoa hồng vĩnh cửu trong cái lọ thủy tinh được đặt trên chiếc bàn giữa phòng khách. 

Khóe môi Dung Tự lặng lẽ vểnh lên.

Coi ra thì vẫn để ý chứ.

“Tối nay có sắp xếp gì không?” Dung Tự ngồi xuống sô pha, hắn bắt chéo chân hỏi cậu, “Ra ngoài đón năm mới à?” 

Lộ Thức Thanh cũng không quen thuộc hoàn cảnh quanh nhà Châu Phó, cậu chỉ định xem TV một chốc rồi đi ngủ bèn khẽ lắc đầu: “Không muốn ra ngoài.” 

“Được rồi.” Dung Tự cởi áo ngoài ra, vắt sang bên, tự nhiên nói, “Vậy chúng ta tìm bộ phim điện ảnh cũ xem nhé.”

Lộ Thức Thanh: “?”

Lộ Thức Thanh mở to mắt hết công suất nhìn hắn.

Sao, sao tự nhiên thành “chúng ta” rồi?

Dung Tự nhìn vào mắt cậu, còn cố ý hiểu sai ý cậu: “Sao, không thích phim điện ảnh cũ à? Vậy chọn bộ mới nha?” 

Lộ Thức Thanh: “Anh!”

Chiêu lấy lùi làm tiến phối với lớp da mặt dày của Dung Tự quả là vũ khí lợi hại, hắn có thể làm cho mấy hành động cử chỉ mờ ám đó tự nhiên thoải mái suôn sẻ yên tâm hẳn. 

Một khi Lộ Thức Thanh nói hắn vượt ranh giới thì hắn sẽ bày ra bộ mặt vô tội nói “tôi có theo đuổi em đâu, có phải Lộ lão sư nghĩ nhiều rồi không”.

Lộ Thức Thanh phục lăn, cậu chỉ đành đi rửa tay rồi tiện thể tắt đèn, tạo bầu không khí xem phim rồi ngồi xuống sô pha mặc hắn bày biện.

Dung Tự chọn một bộ phim tình cảm rất nổi tiếng. Lộ Thức Thanh đã xem phim này rất nhiều lần, lời thoại cũng đã thuộc làu làu, mị lực riêng biệt của bộ phim xưa khiến cậu rất nhanh đã đắm chìm vào đấy. 

Bộ phim rất dài, chia làm hai phần 1, 2. Xem xong thì cũng gần tới giao thừa rồi. 

Lúc xem phần 1, Lộ Thức Thanh hãy còn có thể nghiêm túc xem cho hết. Nhưng có lẽ do sô pha quá mềm mại, bầu không khí đủ đầy hoặc giả hơi thở bên cạnh khiến cậu cảm nhận được cảm giác an toàn tràn ngập mà sang phần 2, còn chưa xem được phân nửa cậu đã mơ màng ngả sang bên cạnh. 

Dung Tự ngừng lại động tác, hắn nghiêng mái đầu nhìn sang. 

Hình như đêm qua Lộ Thức Thanh thức khuya, trên gương mặt hãy còn vương vẻ mệt mỏi. Cậu uể oải dựa vào bờ vai hắn, hít thở đều đều, cùng với đó là sự tin tưởng và dựa dẫm mà chính cậu cũng chẳng nhận ra. 

Cứ vậy ngủ thiếp đi.

Từ lúc gặp mặt tới giờ, Dung Tự vẫn cố ép mình không nhìn Lộ Thức Thanh, hắn sợ ánh mắt chất chứa sự yêu thương chẳng thể giấu sẽ tạo thành áp lực với cậu, sẽ đẩy cậu cách khỏi hắn ngày một xa.

Giờ thì lại có thể ngắm nhìn thoải mái. 

Lông mi dài rậm như cánh bướm, khuôn mắt trắng tựa tuyết, mái tóc chẳng hề được chải chuốt…

Và bờ môi nhợt nhạt.

Đáy lòng Dung Tự chợt nảy lên xúc động muốn “tranh thủ lúc Lộ Thức Thanh ngủ thì bế người về nhà”. Hắn cứ chăm chú nhìn vào gương mặt cậu, trong đầu tưởng ra bao nhiêu là suy nghĩ đáng sợ vẩn vơ để rồi phút cuối tụ lại thành… 

Muốn hôn em ấy lắm.

Cái hôn lần trước là khi Dung Tự không tỉnh táo, hắn chẳng có chút ấn tượng nào cả, chỉ nhớ được Lộ Thức Thanh sợ run người.

Theo lý mà nói thì chính nhân quân tử như Dung Tự nghĩ vậy là không đúng, hắn phải dẹp bỏ cái suy nghĩ đó ngay. Song khi hắn tưởng ra cảnh Lộ Thức Thanh luống cuống đẩy hắn ra, thậm chí còn có thể bị hắn hôn phát khóc, hắn lại…

Càng thêm hưng phấn. 

Dung Tự chửi thầm tiếng “cầm thú”, cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Hắn vươn tay gạt mớ tóc mai trên trán cậu ra sau tai, muốn cậu ngủ an ổn hơn một chút.

Hình như Lộ Thức Thanh đã ngửi được hương nước hoa trên cổ tay Dung Tự, cậu ậm ờ dụi vào bờ vai hắn, thì thầm như nói mớ.

“Dung Tự…”

Dung Tự sững sờ. 

Lộ Thức Thanh mơ thấy mình, lại còn gọi tên mình nữa.

Dung Tự càng thấy thôi thúc.

Hai người gần nhau lắm, hầu kết của Dung Tự trượt lên xuống mấy cái, hắn cứ mãi nhìn vào gương mặt của Lộ Thức Thanh, gần như chẳng thể khống chế được thân mình nữa, cứ nhích tới. 

Ngày một gần. 

Hơi thở gần như là quấn quýt bên nhau.

Bất thình lình ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt, kế đó là tiếng chìa khóa leng keng.

Dung Tự giật mình tỉnh táo lại.

Lộ Thức Thanh cũng bị đánh thức vì tiếng ồn đó, cậu nhập nhẹm mở mắt ra, cất tiếng nhừa nhựa: “Ai tới vậy, ra, ra mở cửa.”

Bên ngoài vang lên tiếng Châu Phó lúc này đã say mèm.

“Ối… chìa khóa? Ha ha ha cái này là khóa xe mà…”

Lộ Thức Thanh dụi mắt, cậu mơ màng nhìn sang Dung Tự ngay bên mình, lòng chợt thấy hỏng bét. 

Sợ tới nỗi tỉnh ngủ luôn.

Anh Châu về rồi hả?!

Không dưng Lộ Thức Thanh bỗng thấy chột dạ, cậu cuống cuồng bật dậy khỏi sô pha, túm áo khoác Dung Tự rồi kéo hắn chạy.

“Nhanh lên nhanh lên.”

Dung Tự đang thầm mắng mình là tên lưu manh cầm thú không ra gì đã ù ù cạc cạc bị Lộ Thức Thanh đẩy mạnh vào phòng ngủ phụ không bật đèn.

Châu Phó còn đang tra thử chìa khóa. 

Lộ Thức Thanh bỗng có cảm giác căng thẳng khi yêu đương vụng trộm, cậu vội vàng tắt TV rồi quay qua bật đèn ngoài huyền quan, sau đó đá giày Dung Tự vào gầm sô pha. Cậu ôm hoa hồng nhìn vội khắp phòng khách, thấy không lộ ra sơ hở nào mới chạy chân trần về phòng ngủ phụ.

Rầm một tiếng, đóng cửa lại. 

Cùng lúc đó, rốt cuộc Châu Phó cũng mở được cửa, chuếnh choáng đi vào trong.

Đèn phòng khách còn bật đó, anh ta xoa trán rồi gọi mấy tiếng: “Thức Thanh? Thức Thanh ngủ rồi hả?” 

Phòng ngủ phụ không bật đèn.

Lộ Thức Thanh tựa dựng vào cửa, cậu dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài kia, con tìm nện bình bịch thiếu điều lao ra từ đường yết hầu. 

Dung Tự đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn không lý giải được phản ứng của Lộ Thức Thanh lắm mới nghi hoặc mở miệng: “Sao phải giấu… ối.”

Lộ Thức Thanh trực tiếp nhào tới đè hắn vào góc tường ngay cửa, cậu kinh hoảng bịt kín miệng Dung Tự rồi làm dấu “suỵt” với hắn trong bóng đêm.

Ý bảo hắn đừng có lên tiếng!

Khoảng thời gian này Châu Phó cũng đã tâm sự nhiều bận với Lộ Thức Thanh, phân tích rõ ràng lợi hại khi Dung Tự theo theo đuổi cậu, cuối cùng còn nhắc khéo.

“Cậu còn nhỏ, yêu đương với đàn ông lợi bất cập hại, vẫn phải suy nghĩ cho thận trọng.”

Mới hôm qua Lộ Thức Thanh còn thề thốt với Châu Phó, đảm bảo sẽ không yêu đương với Dung Tự, hôm nay hắn lại xuất hiện trong nhà…

Còn không phải đang tự vả sao? 

Dung Tự hứng chí nhìn cậu không nói tiếng nào, rất phối hợp. 

Lộ Thức Thanh còn đang sốt vó nghe xem động tĩnh của Châu Phó. 

Châu Phó thay giày, hình như anh ta vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiếng nước tí tách…

Ồ, ngưng rồi.

Có đôi khi Châu Phó chén chú chén anh cùng bạn bè, ngà ngà say rồi thì rất dễ ngủ. Chờ anh ta vào phòng ngủ thì có để để Dung Tự lén rời đi. 

Lộ Thức Thanh đang nghĩ thì Châu Phó đã rửa mặt xong, giờ đang đi tới gõ cửa phòng ngủ phụ.

Cốc cốc. 

Lộ Thức Thanh căng cứng toàn thân, cậu cứ sợ Châu Phó sẽ phá cửa xông vào. 

May là Châu Phó sẽ không chủ động vào phòng của Lộ Thức Thanh, anh ta chỉ đứng nói ngoài cửa: “Bé ngoan, anh về trước đón năm mới với cậu nè, còn mang bánh kem mini về nè, vị dâu tây.”

Lộ Thức Thanh làm bộ bình tĩnh: “Em… em thay đồ ngủ rồi.”

Châu Phó “hử” một tiếng, nhỏ dòng làu bàu: “Sớm thế mà? Cậu không tính đón giao thừa à?”

Lộ Thức Thanh đang định nói gì đó thì ngón tay cậu chợt truyền tới cảm giác ấm áp. 

Lộ Thức Thanh dại người.

Vừa nãy cậu giơ tay bịt miệng Dung Tự lại, sau đó lại vì cả người căng cứng mãi mãi chẳng buông ra. Tới giờ cậu mới mơ màng phản ứng lại. 

Có vẻ Dung Tự hít thở không thông mấy, bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy cổ tay Lộ Thức Thanh, khẽ khàng kéo tay cậu ra. Mùi nước hoa thoang thoảng lan tràn khắp không gian chật hẹp, theo sau đó là tiếng hít thở một gấp gáp một thong dong của hai người. 

Sau đó…

Trong bóng đêm, Dung Tự cúi người, khẽ khàng hôn lên đầu ngón tay đang run rẩy của cậu.

Vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, giống như chuồn chuồn giỡn nước vậy.

Con ngươi của Lộ Thức Thanh thít lại, cậu ngơ ngác cứ nhìn con người nọ trong bóng đêm.

Cho đến khi Châu Phó lại gõ cửa: “Thức Thanh? Sao tự nhiên không nói gì nữa vậy?” 

Lộ Thức Thanh hít thở dồn dập, con tim nhảy liên hồi. Cậu giãy giụa rút tay về, run rẩy vỗ một cái, bật đèn phòng ngủ phụ lên. 

Dung Tự đứng trong góc phòng chật chội, hai tay đút vào túi quần. Chiếc kính viền vàng trên sống mũi khẽ khàng phản xạ lại ánh sáng. Hắn lười nhác ngẩng đầu nhìn sang như thể cái hành động bé bé là cầm tay Lộ Thức Thanh hôn trong bóng tối vừa nãy toàn là ảo ảnh được tưởng tượng ra vậy. 

Dung Tự lộ ra ánh mắt nghi hoặc như là đang hỏi: “Bé ngoan, sao vậy?” 

Lộ Thức Thanh: “… …”



Né tránh gắn bó: Cảm thấy mình không nhận được sự quan tâm từ những người quan trọng khi bạn cần tới họ, có thái độ né tránh và tiêu cực, ít trông chờ vào các mối quan hệ khăng khít

Đọc truyện chữ Full