TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5196

Chương 5196

“Nhưng còn chị ấy, lấy cớ mình không khỏe nên trốn ở trên lầu, cũng không biết xuống giúp một tay, em thấy người lười biếng là chị thì có. Có phải là muốn chờ ăn sẵn không?”

Vừa nghe vậy thì Tống Chỉ Manh đã cong miệng cười hì hì.

Cô ấy nhanh chóng chui vào bếp, hiên ngang đi đến bên cạnh của Quan Triều Viễn, đưa tay võ mạnh lên bả vai của anh một cái: “Em trai tốt của chị, không phải em không biết, từ nhỏ đến lớn chị chỉ biết ăn, không biết làm.”

“Nhưng mà đợi khi mọi người trổ tài xong thì chị có thể giúp một tay, giúp mọi người nếm thử đồ ăn, được không?”

Quan Triều Viễn vô cùng khinh bỉ liếc mắt nhìn cô ấy, hừ lạnh một tiếng: “Lần đầu em thấy có người da mặt dày nói chuyện đàng hoàng như thế đấy!”

Tống Chỉ Manh cười hì hì, vô cùng tức giận khoanh tay trước ngực: “Em nói gì đấy? Nhà họ Quan chúng ta là gia đình danh giá, làm ơn biết cách kính già yêu trẻ có được không hả? Chị là bê trên của em, mời em có nghiêm túc xem lại thái độ của mình.”

Quan Triều Viễn lại hừ lạnh một tiếng: “Em không có bề trên không cần mặt mũi như vậy.”

Tống Chỉ Manh nghe vậy thì chỉ cảm thấy lửa giận bùng cháy.

Cô ấy quay đầu mách lẻo với Tô Lam: “Tô Lam, em nghe thử xem đi, xem nó nói chuyện với người lớn thế nào. Em phải dạy dỗ lại nó đi, không biết lớn nhỏ!”

Tô Lam vô cùng bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ cô cũng hết cách.

Nhìn Tống Chỉ Manh đã nhanh chóng lấy lại sức sống, Tô Lam lập tức bị khả năng đóng kịch của Quan Triều Viễn làm nể phục.

Trong đầu cô bỗng hiện lên một suy nghĩ, chồng cô không vào showbiz thì đúng là phụng phí của trời.

Nếu không, dựa vào lối diễn xuất tự nhiên như vậy, cái gì mà giải ảnh đế gì đó, nhất định là dễ dàng dành lấy, không cần tốn nhiều sức lực.

Nếu sau này Quan Triều Viễn về hưu hoặc không muốn kinh doanh nữa, mình có thể cân nhắc cho anh ấy vào công ty của mình để làm diễn viên hợp đồng.

Nói đúng hơn là mình chỉ cần ra tay là anh ấy sẽ lại biến thành một cái cây hái ra tiền rồi.

Trong lúc Tô Lam đang suy nghĩ lung tung, thức ăn gần như đã sắp được bày lên bàn xong xuôi.

Tống Chỉ Manh ngồi vào bàn trách móc Khúc Thương Ly sao vấn còn chưa về, đang định cầm điện thoại lên gọi cho anh ta.

Cũng chính vào lúc này, bên ngoài phòng bồng lóe sáng.

Ngay sau đó bọn họ nghe được tiếng ô tô.

Ánh mắt của Tống Chỉ Manh lóe lên, cô ấy chạy thật nhanh ra ngoài.

Cô ấy vừa đi đến cửa đã thấy chiếc xe dừng ở cửa.

Khúc Thương Ly dẫn Khúc Nhất Phàm đi từ từ xuống xe.

Khi vừa nhìn thấy Khúc Thương Ly, Tống Chỉ Manh đã lập tức hờn dõi: “Khúc Thương Ly, rốt cuộc anh làm sao vậy? Ban nấy ở bệnh viện không phải còn nói là muốn trổ tài nấu ăn cho mọi người sao? Sao em và Tô Lam chỉ mới ngồi nói chuyện trên lầu một lát mà anh đã đi mất tiêu rồi? Anh hãy thành thật đi, có phải anh chỉ chờ ăn sẵn thôi không?”

Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của Tống Chỉ Manh, Khúc Thương Ly hơi ngẩn ra một chút, nhưng mà anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Anh ta chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình như bị một tảng đá to lớn đè lên, vô cùng khó chịu.

Nhưng mà tâm trạng của anh ta cũng không thể hiện ra mặt.

Đọc truyện chữ Full