Chương 1697
Hồng Sơn Hà nói: “Được rồi, đưa tôi về đi, bây giờ tôi gọi điện cho đại tộc trưởng, báo chuyện xây dựng bia tưởng niệm liệt sĩ.”
“Các người trước tiên cầm chân người của bất động sản Giai Thành, đừng để bọn họ động thủ”
Trình Kiêu nói: “Được.”
Sau khi đưa Hồng Sơn Hà về thì trời đã sáng.
Hồng Sơn Hà đích thân gọi điện cho đại tộc trưởng, hiệu suất làm việc đó nghĩ thôi cũng biết.
Buổi sáng hôm đó, cả núi Loạn Thạch đã giăng dây cảnh báo, mảnh đất đó lại bị chính phủ thu hồi.
“Tốt quá rồi, lần này các anh hùng cũng có thể được an nghỉ!”
Dương Thiên Hữu sau khi nhìn thấy hiện trường thì cũng rất vui “Mảnh đất này mất rồi, vậy bọn họ chắc sẽ thả ba tôi.” Dương Thiên Hữu nhìn Trình Kiêu ở bên cạnh, nói.
Trình Kiêu nói: “Gọi điện cho bọn họ, kêu thả người đi!”
“Được.” Dương Thiên Hữu nói.
Nếu mảnh đất này đã bị chính phủ thu hồi, vậy thì người của tập đoàn Giai Thành không cần thiết tiếp tục bắt giữ ba của Dương Thiên Hữu nữ.
Sau khi Dương Thiên Hữu gọi điện, nói: “Đối phương kêu chúng ta bây giờ qua đó, bọn họ đang đợi chúng ta ở tòa nhà Giai Thành.”
“Vậy đi thôi.” Trình Kiêu nói.
“Được.”
Hai người bắt xe, trực tiếp đi tới tòa nhà của tập đoàn Giai Thành ở nội thành.
Tập đoàn Giai Thành là công ty của nhà họ Mã ở Nam Đảo, ở cả tỉnh Phúc đều là tập đoàn lớn hàng đầu, tòa nhà trụ sở chính này cũng là một trong mấy tòa kiến trúc cao nhất ở đây.
Hai người đi tới cửa lớn của tòa nhà Giai Thành, Dương Thiên Hữu gọi điện cho ông Mã, nói với ông ta mình đã tới Sau đó, Dương Thiên Hữu nói: “Tên họ Mã đó kêu chúng ta tới phòng họp đợi ông ta.”
Dương Thiên Hữu có hơi lo lắng: “Liệu có bẫy không?”
Trình Kiêu mặt mày lạnh nhạt: “Đi thôi!”
“Ừm.” Dương Thiên Hữu nhìn Trình Kiêu, trong lòng bình yên, có Trình đại sư tiếng tăm lẫy lừng ở đây, cho dù có bầy, cũng không cần sợ.
Hai người hỏi lễ tân, phòng họp ở đâu, sau đó qua chỉ dẫn của lễ tân, bọn họ đi thang máy lên phòng họp ở tầng ba.
Một thanh niên dẫn hai người đi vào trong phòng họp ở tầng 3, bên trong không có ai.
Nhưng rất nhanh, ông Mã dẫn 7-8 thủ hạ đi vào.
Vừa đi vào, ông Mã đã lạnh lùng hạ lệnh với thủ hệ: “Khóa cửa lại!”
“Vâng, ông Mã!” Tên đàn em đó lập tức khóa trái cửa lại.
Trong lòng Dương Thiên Hữu sửng sốt, nhíu mày quát: “Các người là muốn làm gì?”
Trình Kiêu ở một bên nhìn mọi người, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Ông Mã tách đám đàn em ra, đi tới trước mặt, kéo một cái ghế ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc, lập tức có đàn em hiểu chuyện châm lửa cho ông ta.
Ông Mã mặt mày hung hăng nhìn Trình Kiêu và Dương Thiên Hữu, ông ta cười lạnh một tiếng: “Hai thẳng nhãi các cậu giỏi đấy! Vậy mà kêu chính phủ thu hồi mảnh đất đó!”
“Thật không ngờ các cậu lại còn có bản lĩnh lớn như vậy.”