TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 4298

Chương 4298

“Khi đó, ai có thể ngăn cản cao thủ Thượng Giới giới Cổ Võ?”

“Tôi là chúa tể Trung Giới giới Cổ Võ nhưng cũng chỉ có thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong, bất cứ cao thủ nào của Thượng Giới giới Cổ Võ cũng có cảnh giới Thiên Cảnh Thất Phẩm, khi đó cả thế giới mới sẽ trở thành thiên đường của cao thủ Thượng Giới giới Cổ Võ”.

“Thế nên kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và Thượng Giới giới Cổ Võ không thể bị phá hủy! Bằng không, khi ngày này đến, không ai trấn áp được cao thủ Thượng Giới giới Cổ Võ”.

Nghe thấy giới chủ nói thế, Dương Thanh lập tức im lặng, anh cũng hiểu suy nghĩ của giới chủ, cũng như lúc anh lo lắng khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ tan vỡ.

May mà thế lực phía sau hội trưởng lão là Đế Thôn nên ngay cả cao thủ đỉnh cao của Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dương Thanh ngờ vực nói: “Trung Giới giới Cổ Võ không trấn áp được cao thủ Thượng Giới giới Cổ Võ, còn Đế Thôn thì sao? Theo tôi biết, năm đó sau khi thế giới bị chia thành giới Cổ Võ và thế tục, thế tục cũng có cao thủ đỉnh cao, hơn nữa những cao thủ này lại tách một khu vực khác ra khỏi thế tục, sau bao năm, cao thủ đỉnh cao của Thượng Giới giới Cổ Võ có thể trấn áp cao thủ đỉnh cao của Đế Thôn à?”

Giới chủ lập tức nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi mới trầm giọng nói: “Ba ngày trước, Đế Thôn bỗng dưng biến mất rồi!”

“Sao cơ?”

Dương Thanh mở to mắt, nói với vẻ không dám tin.

Dương Thanh mở to mắt, vô cùng kinh hãi, một lúc lâu sau, anh mới khiếp sợ nói: “Sao có thể?”

Nếu anh không biết sự mạnh mẽ của Đế Thôn thì cũng thôi, nhưng hồi nãy, giới chủ vừa cho anh biết rằng thế giới nhỏ phía sau hội trưởng lão chính là Đế Thôn.

Nhưng giờ Đế Thôn đã biến mất.

“Không có gì là không thể, cậu nghĩ không thể chỉ vì tầm nhìn của cậu quá thấp thôi”.

Giới chủ nhìn Dương Thanh rồi nói tiếp: “Chẳng hạn, khi chưa tiếp xúc với võ đạo, cậu đã bao giờ nghĩ sẽ có ngày cậu gặp được cao thủ cấp bậc như tôi chưa?”

Lão nói rồi bỗng khoát tay, cảnh tượng khiến Dương Thanh khiếp sợ bỗng xảy ra.

Thế ngoại đào nguyên có chim hót hoa nở bỗng bị băng tuyết phủ kín.

Hơi lạnh thấu xương khiến Dương Thanh không khỏi rùng mình.

“Đi!”

Giới chủ bỗng khoát tay, núi tuyết cách họ mấy trăm mét lập tức có tuyết lở.

“Rầm rầm!”

Vào lúc này, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội.

Dương Thanh tận mắt chứng kiến tuyết lở ập tới chỗ mình, anh định lùi lại nhưng phát hiện núi tuyết phía sau đã chặn mất đường lui của anh.

Trong lúc anh đang nghĩ xem nên lùi kiểu gì, tuyết lở đã ập tới trước mặt anh, sắp chôn vùi anh.

Nhưng đúng lúc này, băng tuyết bỗng biến mất, lại quay về khung cảnh thế ngoại đào nguyên trước đó.

Trong mắt Dương Thanh tràn ngập sự vui mừng vì sống sót sau tai họa, anh ngơ ngác nhìn về phía giới chủ: “Tiền bối, hồi nãy…”

“Ảo cảnh!”

Giới chủ thản nhiên nói.

“Ảo cảnh ư?”

Dương Thanh mở to mắt, anh từng tiếp xúc với ảo cảnh khi ở thế tục, nhưng cũng không chân thực thế này.

Đọc truyện chữ Full