TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 4307

Chương 4307

Đỗ Ngọc Sơn muốn giết anh để thăm dò thái độ của Đế Thôn, vậy anh phải có thực lực chống lại Đỗ Ngọc Sơn thì lão ta mới không thăm dò được thái độ của Đế Thôn nữa.

Tại Thủ Hộ Minh, Hạ Giới giới Cổ Võ.

Đỗ Ngọc Sơn ngồi trên ghế của mình, phía dưới là chủ của các gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.

“Minh chủ, nếu chúng ta vẫn không có hành động, hội trưởng lão thế tục sẽ ngày càng vênh váo hơn, ở Trung Châu, chỉ một quân đoàn trưởng có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong mà cũng dám tiêu diệt căn cứ của chúng ta ở Trung Châu”.

“Đúng thế! Sao chúng ta nhịn được chuyện này? Chưa bàn đến việc chúng ta ra tay, cho dù mỗi gia tộc cử ra một cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ thôi thì cũng đủ để càn quét hội trưởng lão của thế tục”.

“Minh chủ, ông phải làm chủ cho chúng tôi! Chúng tôi oan quá!”

Chủ của các thế gia Cổ Võ lớn đều có vẻ không cam lòng.

Đỗ Ngọc Sơn nhìn quanh, cuối cùng nhìn về phía Khương Cửu Hùng, nói: “Chủ gia tộc họ Khương, ông nghĩ sao về chuyện này? Dù sao con ông cũng chết dưới tay Dương Thanh”.

Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía Khương Cửu Hùng.

Khương Cửu Hùng thầm lo lắng, cuối cùng chuyện nên tới cũng phải tới rồi ư?

Trong mắt những người này, Khương Kiếm đã chết dưới tay Dương Thanh nhưng nhà họ Khương vẫn thờ ơ, đúng là không bình thường.

Khương Cửu Hùng lạnh lùng nói: “Mối thù giết con. chắc chắn nợ máu phải trả bằng máu rồi!”

Có người nói ngay: “Chủ gia tộc họ Khương nói đúng, con ông là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ mà lại chết dưới tay Dương Thanh, phải bắt cậu ta trả giá đắt!”

Một người khác nói: “Không sai, nợ máu phải trả bằng máu! Cho dù phía sau Dương Thanh có cao thủ Đế Thôn, cậu ta cũng phải trả giá nặng nề!”

“Minh chủ Đỗ, Dương Thanh đã giết thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, cho dù cao thủ Đế Thôn ra mặt, chúng ta cũng có đủ lý do giết Dương Thanh đúng không?”

“Nếu chúng ta cứ im lặng, người của thế giới mới còn coi thế gia Cổ Võ hàng đầu như chúng ta ra gì nữa?”

“Đúng thế, minh chủ, ông phải làm chủ cho chúng tôi!”

Trong lúc nhất thời, các chủ gia tộc thi nhau nói, ai cũng vô cùng tức giận, chỉ hận không thể liều mạng với Dương Thanh ngay.

Khương Cửu Hùng bình tĩnh nhìn đám người diễn trò.

Sở dĩ nói là diễn trò vì lão ta biết rõ, đám người này chỉ nói thế thôi, nếu họ dám ngó lơ cao thủ Đế Thôn, họ đã xâm lược thế tục với quy mô lớn từ lâu rồi.

Đến tận bây giờ, họ cũng không dám tự ra mặt, chỉ cử cao thủ của gia tộc đến các nơi trong thế giới mới, hơn nữa còn phải tuân theo quy định mới, mọi hành động đều bị kìm hãm.

Nhất là ở Trung Châu, gia tộc nào cũng chịu tổn thất nặng nề, thậm chí ngay cả người đại diện mà các gia tộc cử đi cũng bị giết.

Đỗ Ngọc Sơn vẫn im lặng, mãi đến khi tiếng nói chuyện ngớt dần, lão ta mới nói: “Mọi người có biết giờ Dương Thanh đang ở đâu không?”

Nghe thấy thế, đám người đều mở to mắt.

Tuy họ không đích thân ra mặt nhưng vẫn nắm rõ mọi chuyện xảy ra ở thế tục, giờ họ mới nhớ ra Dương Thanh đã biến mất khoảng một tháng rồi.

Còn họ thì vẫn ngồi đây nghĩ cách đối phó với Dương Thanh.

Đọc truyện chữ Full