Ngoại truyện 2
Đàn ông ghen tuông thật quá đáng sợ
Edit by Mint
Beta by Tô
______________________________
-08-
Kỷ Ninh bị dọa giật mình, cậu giãy giụa muốn trốn đi nhưng sức cậu sao có thể so được với cơ thể sinh học chứ, mãi đến khi cậu hết sức phản kháng, thở hồng hộc nằm trên giường, hô hấp của Auzers vẫn còn rất vững vàng, động tác hiển nhiên thuần thục.Thấy mình không trốn được, Kỷ Ninh tính toán muốn thông qua hôn môi để đổi về nhân cách của Giang Triệt, nhưng Auzers đã sớm nhìn thấu ý đồ của cậu, hắn đè vai Kỷ Ninh lại không cho cậu ngồi dậy, cũng không cho cậu hôn hắn.
"Vương huynh, xin huynh mà..." Mặt Kỷ Ninh đỏ bừng, đuôi mắt phiếm lệ, cầu xin hắn: "Em không muốn..."
Auzers cong môi mỉm cười, ngón tay lướt trên mặt cậu, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: "Muốn xin ta dừng lại?" Hắn dừng một chút, vẻ mặt rõ ràng dịu dàng như thế nhưng thật ra chẳng hề dao động: "Không được."
Mắt thấy mình sắp nguy tới nơi, Kỷ Ninh nhắm mắt lại, cuối cùng bỏ mặt mũi mình qua một bên, tung chiêu cuối cùng.
Cậu dang tay về phía Auzers, làm tư thế muốn ôm ôm, ánh mắt đáng thương chăm chú nhìn vào mắt người đàn ông, thanh âm vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại.
"Vương huynh, huynh hôn em đi, hôn em đi mà..."
"..." Hô hấp của Auzers chợt nghẹn lại.
"Em muốn hôn huynh mà, Vương huynh..."
-09-Đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh cảm thấy vô cùng vui vẻ khi bị Auzers hung hăng hôn môi.
-10-Sau khi Giang Triệt lại xuất hiện, ánh mắt đầu tiên là nhìn đến cánh môi bị cắn rách của Kỷ Ninh.
"Đau không em?" Hắn hỏi.
Mà lúc này Kỷ Ninh đang xoa xoa môi mình, lực chú ý đều dồn về cơn đau, không hề chú ý đến sự nguy hiểm trong lời nói của Giang Triệt, thất thần gật đầu nói: "Đau..."
...
Sau đó Giang Triệt làm cho môi cậu đau hơn nữa.
Đàn ông đang ghen tuông quả thật chính là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này.
-11-Người đi ra sau đó càng làm Kỷ Ninh cảm thấy bất an, ấy vậy mà là Vân Uyên.
Sau khi Vân Uyên đi ra vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Kỷ Ninh, không nói lời nào mà bước ra khỏi phòng, Kỷ Ninh đi theo sau hắn, người nhà của hai người còn ở dưới chờ bọn họ, có điều nhìn thấy hai người lâu như vậy mới xuất hiện thì bọn họ cũng không cảm thấy kỳ lạ, dĩ nhiên hai người phải ôn chuyện thật lâu rồi mới đi ra chứ.
Có điều bây giờ Vân Uyên đang khống chế cơ thể, về phương diện nào đó Kỷ Ninh cũng nhẹ nhõm hơn một chút, Vân Uyên là chân quân thanh lãnh lại cấm dục, chỉ cần có hắn ở đây thì nhất định mình sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng ý nghĩ này đến buổi tối đã tắt ngúm.
Cậu không hề ngờ tới sau khi Vân Uyên tắm xong thì đã ấn cậu lên giường, vạt áo tắm sẫm màu rộng mở để lộ cơ ngực rắn chắc, hơi nước nóng hổi sau khi tắm xong phả vào mặt cậu.
"Vân-Vân Uyên..."
Kỷ Ninh run rẩy xua tay nói: "Ta biết thật ra ngươi không có hứng thú với loại chuyện này, chỉ là ngươi..."
"Rốt cuộc em đã trở lại."
Vân Uyên giữ lấy cằm cậu, rũ mắt nhìn, biểu cảm lạnh nhạt, đôi môi mỏng kia lúc đóng lúc mở, rõ ràng nói ra mấy chữ.
"Hai ngàn năm trước em thiếu ta, bây giờ cũng nên thanh toán đầy đủ rồi."
-12-
Ngàn vạn lần đừng quên, Kỷ Ninh cũng đừng quên năm đó Vân Uyên tự đề cử việc chẩm tịch*, dạy cậu cái gì là "Cực lạc nhân gian".*Chẩm tịch: chỉ chuyện giường chiếu.
-13-Cũng may cuối cùng Kỷ Ninh đã dùng sự thông minh của mình để đổi Giang Triệt về, mặc dù toàn bộ quá trình cậu không hề muốn nhớ lại.
Nhìn Giang Triệt lại xuất hiện một lần nữa, Kỷ Ninh uể oải nằm nhoài trên giường, nói với hắn: "Đừng đổi nhân cách nữa, cứ lăn tới lăn lui như vậy ai mà chịu nổi."
Giang Triệt ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu thật lâu rồi mới thấp giọng đáp.
"Ừm, không hôn em nữa."
Kỷ Ninh được hắn đảm bảo, có chút ngượng ngùng vì hắn nói thẳng ra như vậy nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm hơn.
Nhưng còn chưa kịp nói cảm ơn thì cậu đã nhận ra lời đảm bảo của Giang Triệt là có ý gì.
Đúng thật là không hôn cậu nữa.
Giang Triệt bắt đầu c ởi quần áo ra.
Theo lời của hắn chính là nếu Kỷ Ninh cứ lo lắng đêm đầu khi nào mất thì không bằng trực tiếp cho hắn đi.
-14-
Khuôn mặt Kỷ Ninh đỏ bừng, tức giận nói: "Vì sao nhất định là làm với anh? Chẳng lẽ em không thể làm với người khác sao...""Không được."
Giang Triệt cong môi mỉm cười, ánh mắt nhìn cậu vừa nóng rực vừa nguy hiểm.
"Em chỉ có thể chọn anh, Kỷ Ninh."
Nếu trước khi hắn chết, Kỷ Ninh còn có cơ hội với những người khác, còn sau khi đã chết một lần, bây giờ không còn bất cứ khả năng nào nữa, trừ khi——
"Trừ khi là anh chết đi."
Giang Triệt mỉm cười vuốt v e gương mặt Kỷ Ninh, trầm giọng nói.
"Lúc trước đại não của anh không chết ngay chính là do anh yêu em, anh không cam lòng khi em còn chưa biết được tâm ý của anh mà anh đã yên lặng chết đi."
"Bởi vì yêu em, cho nên anh tồn tại, nếu em muốn cướp đi tư cách yêu em thì chính là muốn giết anh."
"Em nỡ lòng nào đối xử với anh như vậy sao, Kỷ Ninh?"
-15-
....Dĩ nhiên không nỡ.Lúc được Giang Triệt ôm lấy, Kỷ Ninh nghĩ như thế, cuối cùng cũng vươn tay ôm lại, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào.
Cậu thực sự hết cách với Giang Triệt.
Vậy nên còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ cần chiều theo Giang Triệt là được rồi.
-16-
"Rốt cuộc anh thích em từ lúc nào?"Sau một ngày lăn lộn, cuối cùng Kỷ Ninh và Giang Triệt cũng có thể ngồi tâm sự với nhau.
"Không biết nữa." Giang Triệt suy tư một lát rồi nói đúng sự thật: "Có lẽ là từ rất lâu rồi, anh chỉ nhớ lúc chúng ta còn học ở nhà trẻ thì tất cả kẹo của anh đều là của em, cũng chỉ có thể là của em mà thôi."
"Khụ..." Kỷ Ninh che giấu mà ho khan một tiếng, đổi cách hỏi: "Vậy khi nào thì anh nhận ra anh thích em?"
"Là cấp hai."
Lúc này Giang Triệt rất chắc chắn: "Học kỳ sau của năm hai (lớp 8), em ôm nữ sinh đó đi ra ngoài, lúc đó anh đã nhận ra——"
*Hệ trung học cơ sở bên Trung là từ lớp 7 đến lớp 9 nha, năm 2 trung học cơ sở là lớp 8
"Đợi một chút, đợi một chút." Kỷ Ninh vội vàng xua tay ngăn hắn lại, đầu óc mờ mịt hỏi: "Em ôm nữ sinh đi ra ngoài hồi nào? Sao em không nhớ gì hết vậy?"
"Cô ấy bị đau bụng kinh nên ngất xỉu, lúc ấy nam sinh trong lớp không nhiều lắm, em nhận ra phản ứng kịp thời nên đã ôm cô ấy đến phòng y tế." Giang Triệt nhàn nhạt nói.
"À, anh nói việc này á hả..."
Nghe hắn kể, Kỷ Ninh có chút ấn tượng, cách nói này của Giang Triệt khiến cậu ngỡ mình ôm ôm ấp ấp với nữ sinh nào cho nên cậu nói mình không nhớ đã từng xảy ra chuyện này.
Chẳng qua chuyện nyà đối với Kỷ Ninh có chút xấu hổ, bởi vì thật ra sức lực cậu không mạnh lắm, lúc ấy do lo lắng cho nữ sinh kia nên sức mạnh mới bộc phá, ôm ngang nữ sinh đó lên ra khỏi lớp học, nhưng đi chưa được hai bước thì đã đứng hình.
Sau đó Giang Triệt và mấy nam sinh khác đi lên lầu vừa lúc nhìn thấy cậu đang cố hết sức nên đã đỡ lấy bạn nữ đó, sau này cậu ngẫm lại, nếu chỉ dựa vào một mình cậu thì có lẽ sẽ khiến cô ấy té xuống thật.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới việc Giang Triệt nhận ra hắn thích cậu?
Dường nhìn nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cậu, Giang Triệt cong môi mỉm cười, nói: "Khi đó anh là lớp trưởng trong lớp, em còn nhớ không?"
"Nhớ chứ." Nói rồi Kỷ Ninh cố tình ngồi thẳng lưng lên, "Sao? Em còn là lớp phó học tập đây nè."
Nhìn thấy hành động nhỏ của Kỷ Ninh, Giang Triệt buồn cười đưa tay xoa đầu cậu, nói tiếp: "Không phải khoe với em, anh chỉ muốn nói anh là lớp trưởng, nhìn thấy bạn học không khỏe thì anh phải nên lo lắng cho người ta mới đúng, nhưng lúc đó phản ứng đầu tiên của anh không phải là nôn nóng mà là tức giận."
Hắn chăm chú nhìn vào mắt Kỷ Ninh.
"Anh rất tức giận, tại sao em lại ôm cô ấy, sao lại gần gũi với cô ấy như vậy?"
"Anh cũng rất sợ, con gái đều thích sự lãng mạn, em làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn bế cô ấy kiểu công chúa, nếu do vậy mà cô ấy thích em thì phải làm sao bây giờ?"
"Em thấy anh suy nghĩ nhiều quá rồi...." Kỷ Ninh nói.
"Khó nói mà." Giang Triệt cũng không tỏ ý kiến: "Sau đó em lại mất sức nên đành phải giao cô ấy cho nam sinh khác, khi đó trong lòng anh rất vui bởi vì lúc ấy cô ấy còn chưa tỉnh lại, không biết em là người đầu tiên ôm cô ấy, vậy nên cô ấy gần như không có khả năng thích em được."
Kỷ Ninh liếc mắt nhìn hắn, cậu nhớ ra rồi, khi đó cậu ngồi dưới đất th ở dốc, Giang Triệt quả thật đã đi đến bên cạnh cậu, mỉm cười nhìn cậu hỏi có phải cậu không bế nổi hay không, lúc đó cậu còn nổi giận, cảm thấy Giang Triệt là đang cười nhạo mình, không ngờ hắn lại ôm tâm tư khác.
"Sau khi về nhà, anh nhớ lại chuyện này, cảm thấy lúc đó cảm xúc mình có chút không đúng."
"Tại sao anh lại tức giận, tại sao lại cảm thấy vui mừng?"
"Anh nghĩ không ra, thế là trằn trọc đến khuya rồi mơ một giấc mơ, sau khi thức dậy thì cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, hóa ra là anh thích em."
Kỷ Ninh vô thức hỏi: "Anh mơ thấy gì?"
Giang Triệt nghĩ ngợi, đáp: "Nhất định em sẽ không muốn biết đâu."
"?"
Giang Triệt thành khẩn trả lời cậu.
"Là mộng xuân đó."
-17-
Kỷ Ninh tức giận hôn hắn một cái, đổi cho Chu Lẫm ra, bởi vì cậu tạm thời không muốn nhìn thấy Giang Triệt nữa.
-18-
Sau khi Chu Lẫm đi ra, hắn vô cùng săn sóc mà không táy máy gì với Kỷ Ninh, chỉ dịu dàng ở bên cạnh trò chuyện với cậu.Kỷ Ninh an tâm hơn, trò chuyện với Chu Lẫm đến khi ngủ quên mất—— vì để tiện cho hai người ôn chuyện, người nhà đã cố ý sắp xếp cho bọn họ ngủ chung đêm nay, vẫn là chiếc giường lớn ấy.
Bởi vì Kỷ Ninh tin tưởng Chu Lẫm, nghĩ hắn sẽ không làm gì mình nên vô cùng yên tâm ngủ tới rạng sáng.
Kết quả khi tỉnh dậy cậu phát hiện nhân cách nằm bên cạnh cậu thế mà là Hoắc Vô Linh, hơn nữa đôi môi cậu có chút đau.
"Chào buổi sáng." Hoắc Vô Linh nằm nghiêng, mọt tay chống đầu, tươi cười chào cậu.
"Sao lại là anh?" Kỷ Ninh lập tức trợn tròn mắt.
"Cái này thì em phải hỏi bọn họ thôi." Hoắc Vô Linh ngồi dậy rồi nhún vai, bày ra vẻ mặt hết sức vô tội.
-19-
Sau khi bức cung, Kỷ Ninh mới biết được thì ra đêm qua sau khi cậu ngủ, Chu Lẫm nhẹ nhàng hôn cậu nên đã đổi Giang Triệt đi ra.Giang Triệt thấy cậu đang ngủ, không nỡ quấy rầy cậu, vậy nên cũng nhẹ nhàng hôn một cái.
Mấy nhân cách tiếp theo cũng hành động y hệt vậy, mãi đến khi Hoắc Vô Linh ra tới mới thôi.
Nhưng điều duy nhất khiến cậu kinh ngạc chính là hai người này—— Khinh Hàn thế mà hôn cậu? Hoắc Vô Linh lại không hôn?
Hoắc Vô Linh nghe xong thì cười nhạo: "Ban đầu là em ngủ không ngoan, ôm lấy hắn rồi vô tình hôn hắn, sau đó hắn mới chủ động hôn em, chẳng lẽ em cho rằng hắn nhịn được thật sao?"
"Sau đó?" Kỷ Ninh có chút ngơ ngác: "Ý anh là..."
Hoắc Vô Linh bí hiểm cười cười.
"Không lẽ em nghĩ em chỉ bị hôn vài lần thôi sao?" Nói rồi hắn ngẩng đầu suy nghĩ vài giây, nói tiếp: "Vừa rồi đáng lẽ là lần thứ mười một của tôi đó."
Kỷ Ninh: "..." Hèn gì môi cậu lại đau như vậy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Chương 107: Ngoại Truyện 2
Chương 107: Ngoại Truyện 2