TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Đan Điền
Chương 3532: Bí mật Đế Huyền (Thượng)

– Khục khục khục khục!

Âm thanh ho khan vang lên dồn dập.

– Ân?

Nhiếp Vân cau mày nhìn sang.

Thân là truyền nhân Thần Nông Đại Đế, có thể nghe ra tiếng ho của chủ nhân không bình thường.

– Chẳng lẽ Đế Huyền có nội thương gì?

Thấy ho khan là Đế Huyền, ánh mắt Nhiếp Vân biến thành kỳ quái.

Đế Huyền thân là Đại Đế, là siêu cấp cường giả nổi danh trong Thần giới, là người sáng lập Thần Nữ phong trong cửu đại thế lực, ai có thể trọng thương nàng chứ?

– Ân!

Trong nội tâm ang kỳ quái, đột nhiên sắc mặt Đế Huyền khó coi, gương mặt đỏ rực.

Thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, ngay sau đó lại thừa nhận thống khổ khó nói thành lời nào đó.

Đăng đăng đăng đăng!

Thân thể chấn động, Đế Huyền đi nhanh vào sâu trong cung điện.

– Kỳ quái…

Cau mày nhìn cảnh này, Nhiếp Vân vận dụng thiên phú ẩn nấp theo sau nàng.

Cung điện tĩnh mịch, Đế Huyền đi nhanh tới một góc tường.

Nơi này là tường kín không có cái gì, mặc dù Nhiếp Vân dùng thiên nhãn cũng không phát hiện gì cả.

Ầm ầm!

Đế Huyền không có dừng bước, bàn tay vỗ về phía trước.

Lực lượng to lớn bao phủ vách tường, trong chốc lát vách tường tỏa ra hào quang.

– Lại là trận pháp không gian?

Vừa rồi dùng thiên nhãn không nhìn thấy cánh cửa, thậm chí còn không nhìn thấy trận pháp chấn động, đủ thấy che dấu rất sâu.

Hang ổ Thần Nữ phong, đường đường Đế Huyền, cường giả nổi danh Thần giới lại bố trí trận pháp che giấu tại nơi của mình làm gì?

Nhiếp Vân càng hiếu kỳ.

– Chẳng lẽ… Huyền Vũ Tiên Đằng ở chỗ này?

Trong nội tâm của hắn sinh ra suy nghĩ này, ánh mắt nóng bỏng.

Che giấu trận pháp không gian bí mật như thế, có phải có bảo vật không thể mang theo tùy thân đặt ở nơi này không?

– Rất có thể!

Nếu thật là như vậy, nghi vấn trước kia được giải quyết.

Hô!

Lúc hắn đang suy đoán, Đế Huyền đi vào cổng ánh sáng trước mặt.

Cánh cổng ánh sáng mờ dần và biến mất khi nàng đi vào bên trong.

– Mặc kệ, liều!

Biết rõ cơ hội chỉ có một lần, mất đi lần sau lại muốn đi vào là ít có khả năng, Nhiếp Vân cắn răng xông vao trong.

Nếu đây là tàng bảo khố của Đế Huyền, nếu như bị phát hiện sẽ nguy cơ trùng trùng, cũng trở mặt với nàng.

Hiện tại không có biện pháp khác, cũng không thể thực đi U Ma cảnh!

Lại nói đạt tới bảy châu cảnh đỉnh phong, có hoàn mỹ giới vực và thánh sơn là siêu cấp thần binh đế cảnh thần binh bảo hộ, chỉ cần không đi quá gần sẽ không bị đối phương phát hiện.

Ông!

Hắn mới vừa vào cổng ánh sáng liền biến mất tại chỗ, cũng không nhìn thấy cái gì ở ngoài, dường như nơi đây không có thứ gì khác.

– Không có bảo vật?

Không đi cổng ánh sáng sau lưng, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía trước và sững sờ.

Trước mặt là gian phòng bao la, liếc mắt nhìn thấy cuối cùng, cũng không có bảo vật trong tưởng tượng, thậm chí… Trừ cái ao ra không có thứ gì khác.

Tại sao nơi bí mật như thế chri có cái ao?

Nhiếp Vân nhìn chằm chằm, ánh mắt hoài nghi.

Không gian này rất bí mật, cho dù Đế Huyền là Đế cảnh cũng phải hao tổn không ít tâm tư mới có thể chế tạo thành… Kết quả không có bảo vật gì ở đây, chỉ cái ao nước thì không còn gì khác, nàng có bệnh không?

– Chẳng lẽ trong ao có cổ quái?

Hắn nhìn vào cái ao một lúc.

Nước ao không trong, trái lại rất đục, nó còn mang theo màu ngâm đen, chỉ có điều bên trong tỏa ra hương khí nồng đậm giống như ngâm không biết bao nhiêu loại hương liệu.

Không phát hiện mật thất khác trừ cái ao.

Đột nhiên Nhiếp Vân cảm thấy dở khóc dở cười khi nghĩ tới một chuyện.

– Chẳng lẽ Đế Huyền chuyên môn dùng nơi này tắm rửa sao?

Thân thể cường giả Đế cảnh bóng loáng mượt mà, cũng không dính tro bụi gì cả, cho dù một vạn năm mười vạn năm không tắm rửa cũng không bẩn hay hooit hối.

Bản thân tắm rửa là một loại hưởng thụ, không ít nữ tu luyện giả mặc dù biết rõ trên người không có tro bụi nhưng vẫn tắm rửa hàng ngày.

Điểm ấy cũng không gì đáng trách.

Giống như Nhiếp Vân bây giờ, hắn không ăn không uống cũng không sao cả nhưng có đôi khi cũng uống rượu, ăn cơm, cũng không phải là đói mà là một loại thói quen.

Đế Huyền là Đại Đế đỉnh cấp, lại được xưng Thần giới đệ nhất mỹ nữ, thích sạch sẽ là rất bình thường, thời điểm nàng tắm tự nhiên cũng muốn có người nhìn thấy, lúc này mới bố trí không gian này chuyên dùng tắm rửa.

– Phi lễ chớ nhìn, qua một hồi lặng lẽ rời đi là được.

Vốn tưởng rằng có tàng bảo khố gì, chờ đợi lo lắng đi vào nơi đây, nếu như chỉ là nơi tắm rửa, hắn không rời đi là không tôn trọng.

Tuy hắn không thích Đế Huyền nhưng dù sao cũng là sư phụ Đạm Thai Lăng Nguyệt, nếu rình xem đối phương tắm rửa thì quá vô lễ.

– Ah….

Thời điểm định đóng ngũ giác không nhìn Đế Huyền tắm rửa, đột nhiên nghe tiếng gào rú vang lên.

Trong tiếng kêu mang theo thống khổ.

Nhiếp Vân ngẩng đầu lên.

Tiếng kêu của Đế Huyền.

Hiện tại nàng đang đứng trước ao nước, sắc mặt đã đỏ hồng và biến thành màu trắng, thân thể không ngừng run rẩy giống như không thể áp chế lực lượng.

– Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không phải tắm rửa mà là có chuyện khác?

Nhiếp Vân ngạc nhiên nhìn sang.

Nếu như chỉ tắm rửa cũng không cần thống khổ như vậy.

Thực thống khổ thì không phải tắm rửa, như vậy đang làm gì?

Tê…

Vào lúc hắn kỳ quái, y phục trên người Đế Huyền rách nát thành từng mảnh, từ đó lộ ra thân thể bóng loáng như tơ.

Đế Huyền đã khỏa thân.

Không hổ là Thần giới đệ nhất mỹ nhân.

Thân thể cân đối, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thon dài hoàn mỹ không tỳ vết, bờ mong bóng loáng mượt mà, bộ ngực cao vút và đỉnh vu phong đỏ rực mê người.

Tuy nội tâm không muốn thừa nhận nhưng Đế Huyền trước mặt, cho dù dáng người, làn da hay khí chất đều không kém gì Đạm Thai Lăng Nguyệt.

– Không đúng…

Nhìn thấy thân thể đối phương, Nhiếp Vân không cảm thấy mê đắm, chỉ cảm thấy kỳ quái.

Nếu như Đế Huyền thật sự tắm rửa, nơi này không có người, cởi quần áo tiến vào nước là được, tại sao lại chấn rách quần áo?

Hơn nữa thân thể mềm mại run rẩy giống như thừa nhận thống khổ nào đó, có gì sao?

Leng keng!

Vào thời điểm đang nghi hoặc, chỉ thấy Đế Huyền khỏa thân điểm một cái, nhẫn trữ vật lập tức bay ra ngoài và rơi trên mặt đất phát ra âm thanh giòn tan.

– Cơ hội tốt!

Nhìn thấy nhẫn trữ vật của nàng bay ra, Nhiếp Vân hưng phấn.

Trước kia suy nghĩ làm sao lấy được thứ này, không nghĩ tới nàng chủ động tháo ra.

– Không đúng… Tắm rửa cũng không cần tháo nhẫn.

Cũng không có tiến lên cầm nhẫn, Nhiếp Vân càng cảm thấy kỳ quái.

Đủ loại dấu hiệu đã nói rõ Đế Huyền trước mặt không đúng.

Đọc truyện chữ Full