Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong tích tắc. Diệp Phàm mạo hiểm chém giết, cuối cùng đánh gục hai cường địch.
Hắn muốn dùng mười đại cao thủ để rèn luyện bản thân nhưng điều kiện đầu tiên là sinh mệnh mình phải không bị uy hiếp. Tình thế vừa rồi không tốt, hắn không thể không thi triển hết thủ đoạn.
Ông!
Kim Cương Trác bay tới, toàn thân sáng loáng, đạo văn tự nhiên giống như có thần uy của toàn bộ chư thiên, chấn động cả mặt đất.
Tâm thần Diệp Phàm máy động. Hắn muốn thử xem thứ này cứng rắn tới mức nào, tế Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh ra. Thứ này là thánh vật, dù chưa có Đạo và Lý giao hòa nhưng chắc chắn bất hủ, không có khả năng bị đánh tan.
Chát!
Hai bên va chạm, đại địa nâu đỏ chấn động ù ù, cát đá giống như hồng thủy ngập trời tràn khắp bốn phương tám hướng.
Ở giữa hai vật này đại địa giống như hóa thành đại dương mênh mông, cát đất tầng tầng lớp lớp bốc lên như những con sóng biển mãnh liệt.
Hư không như một bức tranh, giống như bị người ta nắm lấy trong tay, rung chuyển mạnh mẽ, khiến cả thế giới này rung chuyển kịch liệt.
Kim Cương Trác quả nhiên đáng sợ, có uy lực thật lớn lao. Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh CŨNG không thể chấn vỡ được nó. Diệp Phàm kinh hãi nói:
– Chẳng lẽ đúng là thần vật tới từ tinh không kia thật sao?
Vút!
Hắn hóa thành một hư ảnh, sau khi biến mất liền lui ra ngoài mấy trăm trượng. Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh bay tới, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Ầm!
Kim Cương Trác CŨNG xông đến, quả nhiên có uy thế đánh rách trời nát núi, khiến đại địa dưới chân hắn phải sụp đổ, cũng đập hắn bay ra ngoài.
Sau một kích này thì cường giả Diêu Quang cuối cùng cũng ngừng lại, cầm bảo vật sáng loáng trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói:
– Chúng ta đã coi thường ngươi rồi. Thánh thể thái cổ tứ trọng thiên lại có chiến lực như vậy, giết được cả cao thủ của Diêu Quang ta…
– Một chữ Diệp mười cái mạng, mười người các ngươi xuất thế là vì ta, nếu muốn giết ta thì CŨNG phải chuẩn bị tinh thần bị ta đánh gục đi.
Diệp Phàm đáp.
– Một chữ Diệp mười cái mạng, đúng là uy phong thật. Muốn một mình mà giết mười người chúng ta, ngươi cho lúc này là thời hoang cổ sao?
Thần sắc Dương Nghị rất khó coi, nắm chặt Kim Cương Trác trong tay.
– Dù là trước thời hoang cổ hay là hiện tại, với ta mà nói đều giống nhau. Đã giết năm người, năm người còn lại có là bao?
Diệp Phàm rất bình tĩnh đáp.
– Cái gì? Người đã giết năm người? Nói vậy trước khi chúng ta tới đây thì cổ Thiên Lực CŨNG bị ngươi hại rồi sao?
Dương Nghị hơi giật mình.
– Không sai. Khi đó đã hạ ba người, ngươi chính là người thứ sáu đó.
– Thật sự là ngoài sự tưởng tượng của ta. Thánh thể thái cổ tuy rằng xuống dốc nhưng vẫn rất bất phàm.
Thần sắc Dương Nghị càng ngày càng lạnh như băng.
Diệp Phàm mở miệng nói:
– Ta có một chuyện không rõ, muốn nhờ ngươi chỉ giúp.
– Chuyện gì?
Dương Nghị lạnh lùng hỏi.
– Kim Cương Trác của ngươi lấy được từ đâu, có lai lịch thế nào?
Diệp Phàm theo dõi hắn.
– Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Dương Nghị đứng đó, Kim Cương Trác trong tay lóe lên những mộng ảo.
Diệp Phàm nói:
– Chỉ có chút nghi vấn mà thôi. Loại binh khí thế này ở thế giới này không nhiều lắm, hôm nay ta gặp lần đầu, ngay cả đỉnh của ta cũng không thể nghiền nát.
-Hừ.
Dương Nghị hừ lạnh một tiếng, trào phúng:
– Đừng tưởng rằng có thánh vật là có thể khắc chế toàn bộ vũ khí trong thiên hạ. Trước khi được thiên địa hoa văn giao hòa thì dù là Vạn Vật Mẫu Khí cũng chẳng là gì.
Hoàng hôn đổ ối đã tắt hoàn toàn, màn đêm buông xuống. Bầu trời đầy sao, gió đêm thổi qua vùng đất đầy vết thương này, phát ra những tiếng ô ô.
– Nói như vậy Kim Cương Trác của ngươi thật sự rất có lai lịch rồi?
Diệp Phàm hỏi.
– Tất nhiên. Đây còn là bí bảo của sư tổ ta, đặc biệt ban cho ta xuống núi để giết ngươi.
Giọng nói của Dương Nghị lạnh giá vô cùng.
– Kim Cương Trác này là bảo vật của tổ sư ngươi cho ngươi sao?
Diệp Phàm chấn động. Diêu Quang Thánh Địa quả nhiên không bình thường. Thánh tử biến mất, khắp nơi đều hy vọng đệ tử của mình tiến thêm một bước, không tiếc ban thưởng trọng bảo.
– Đây là một trong những trọng khí của Diêu Quang ta, là binh khí được luyện ra từ vũ khí Cực Đạo Long Văn Đỉnh, dùng Đại La Ngân Tinh chế thành.
Trái tim Diệp Phàm đập thình thịch một cái. Đại La Ngân Tinh là thứ gì? Tuyệt đối có thể coi là tài liệu luyện khí tuyệt phẩm, là thứ mà mỗi Đại Thánh chủ đều yêu thích, chắc chắn vô cùng.
Ngày xưa ở Hỏa Vực hắn từng nhìn thấy Ô Nha đạo nhân luyện khí, sử dụng Thần Thiết trắng như sữa dê có cùng cấp bậc với Đại La Ngân Tinh, đều quý báu như nhau.
Kim Cương Trác này không lớn hơn nắm tay bao nhiêu, cũng không tốn nhiều nguyên liệu nhưng lại vô cùng xa xỉ, có thể nói là tài liệu tuyệt phẩm trong thiên hạ ít có.
– Nói như vậy thì sư tổ ngươi là một người rất có lai lịch rồi.
Diệp Phàm quan tâm nhất chính là thứ này lại được tế luyện từ trong Vũ khí Cực Đạo Long Văn Đỉnh ra chứ không phải Kim Cương Trác ở một vùng tinh không khác kia.
Nghĩ lại thì đúng là phải như vậy. Làm sao lại có thể liên tục gặp được như thế, không có khả năng lúc nào CŨNG nghe được tin tức của Tiên Tần Luyện Khí Sĩ.
Mà Kim Cương Trác thượng cổ ở tinh không khác kia có uy lực tuyệt luân, có thể di động chư thiên, đánh nát thiên địa.
Binh khí tuyệt thế như vậy không thể rơi vào tay một đệ tử Tứ Cực Bí Cảnh được.
Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn động tâm. Đây là Vũ khí rèn ra từ trong Vũ khí Cực Đạo Long Văn Đỉnh, tại Diêu Quang Thánh Địa cũng là trọng bảo.
– Ta nghe nói Vũ khí Cực Đạo của Diêu Quang Thánh Địa, Long Văn Đỉnh rất ít xuất thế, chắc là đang trấn áp thứ gì đó, rốt cục là cái gì thế?
Dương Nghị hừ lạnh một tiếng nói:
– Ngươi CŨNG biết không ít chuyện đâu.
Nếu nói Diệp Phàm tò mò về Vũ khí Cực Đạo nào nhất thì không hề nghi ngờ gì nữa, chính là Long Văn Đỉnh. Không chỉ bởi vì đó là đỉnh giống như binh khí mà hắn lựa chọn mà còn bởi vì Diêu Quang Thánh Địa chưa từng xuất hiện Đại đế nhưng lại thành công tạo ra vũ khí Cực Đạo.
Thứ này tuyệt đối là một biến số.
Từ cổ chí kim trong thiên hạ này ngoài Đại đế ra thì không còn có ai có khả năng tế luyện Vũ khí Cực Đạo, không ai có thể tái hiện được kỳ tích này.
Tuy nhiên CŨNG không thể nói đó là vận khí của Diêu Quang mà tất cả đều là do thực lực.
Trước thời hoang cổ một mạch của bọn họ tuy rằng chưa xuất hiện Đại đế nhưng lại liên tiếp xuất hiện hai mươi tám vị thánh hiền. Trong những năm tháng đó, mỗi đời đều có những nhân vật vô cùng kinh thiên xuất thế.
Hai mươi tám vị thánh hiền nối tiếp, mỗi một thế hệ thánh hiền già cả mất đi thì thế hệ thánh hiền tiếp theo lại tiếp tục, kéo dài trong năm vạn năm đằng đẵng, tế luyện thánh vật — Long Văn Hắc Kim.
Đây là công sức chung của hai mươi tám vị thánh hiền và vô số Thánh Chủ cùng Thái thượng trưởng lão.
Mỗi một vị thánh hiền trước khi qua đời đều dùng cảm ngộ cả đời khắc thành đạo văn, tiến vào bên trong Long Văn Đỉnh.
Hơn năm vạn năm, năm tháng đằng đẵng như vậy, trước khi Thánh binh Cực Đạo được tạo thành, Long Văn Hắc Kim đều được đặt trên Diêu Quang Thánh sơn, chưa hề bị di chuyển.
Nó trải qua mưa gió lôi điện, thu nạp tinh hoa nhật nguyệt và tinh lực của chư thiên, khắc theo nét vẽ của đạo vận thiên địa. Trong những năm tháng này, cũng có vô số đệ tử cầu nguyện cúng bái ở nơi này.
Nó cuối cùng vào trong một đêm mưa gió sấm chớp, hòa vào thiên địa chí lý mà hóa thành Vũ khí Cực Đạo, trở thành một kiện chí bảo vô thượng của Đông Hoang.
Điều này cũng có thể thuyết minh theo một cách khác sự khủng bố của Thánh binh Cực Đạo, không phải Đại đế thì không thể luyện thành. Diêu Quang chỉ là một biến số duy nhất mà thôi.
Hai mươi tám vị thánh hiền cố hao hết tâm huyết, vô số Thánh Chủ và trưởng lão, đệ tử hao hết thanh xuân, dùng toàn bộ lực lượng của Thánh địa, năm vạn năm mới tế luyện ra được — Long Văn Đỉnh.
Đột nhiên Diệp Phàm cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm rất lớn, dự cảm không tốt nổi lên trong lòng.
Hắn hóa thành một luồng điện quang lui lại, nhanh chóng tránh né.
– Chậm rồi. Ngươi ngàn vạn lần không nên cho ta thời gian chuẩn bị đầy đủ như vậy. Ngươi muốn nghe bí ẩn của Diêu Quang cũng không thành vấn đề. Ta còn có thể tiếp tục nói chuyện tiếp với ngươi, điều kiện đầu tiên là ngươi còn mạng.
Dương Nghị liên tục cười lạnh lùng. Vừa rồi hắn mừng rỡ kéo dài thời gian, dồn hết thần lực vào trong Kim Cương Trác.
Ầm!
Hắn giơ tay đánh thẳng Vũ khí sáng loáng phía trước, hóa thành một tia chớp màu bạc, dường như có thể đánh nát thiên địa.
Ánh sáng bạc rực rỡ, rung động ù ù. Vòm trời màu đen rung chuyển kịch liệt, giống như sao sáng đầy trời đều phải rơi xuống hết vậy.
Mà mặt đất màu đỏ lại trực tiếp bị đánh nát, văng tung tóe khắp nơi, đá vụn bay khắp không gian.
Kim Cương Trác truy đuổi Diệp Phàm hóa thành lớn như cái cối xay, tuy cũng không phải khổng lồ nhưng lại khiến người ta vô cùng sợ hãi, có lực lượng không gì sánh nổi.
Xoẹt!
Ánh sáng bạc như tuyết vô cùng đẹp mặt tỏa ra. Kim Cương Trác giáng xuống, đánh lên Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh. Tiếng ầm ầm vang vọng tới đinh tai nhức óc. Đại địa sụp đổ, sóng trùng kích tràn ra mãnh liệt như đại dương.
Rất nhiều nham thạch khổng lồ cùng với cát bụi vô tận bị đánh văng lên bầu trời hơn ngàn thước, cảnh tượng giống như ngày tận thế vậy.
Mà dưới một kích kinh thiên này, Diệp Phàm trực tiếp bị đánh văng ra ba bốn dặm, Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh trên đầu nổ vang ong ong. Khí huyết toàn thân hắn bốc lên.
– Vũ khí này quá kinh khủng, nhất định có đạo vào lý giao hòa.
Diệp Phàm cảm thấy giá lạnh trong lòng.
Lại còn do Đại La Ngân Tinh luyện chế thành, hóa sinh ra trong Vũ khí Cực Đạo, đủ để khiến hắn càng thêm bất an.
Ầm!
Một đòn long trời lở đất thứ hai giáng tới. Trong phạm vị ngàn trượng, sóng giữ ngập trời, tất cả đất đá đều bị đánh bay, sau đó bay lên bầu trời, hóa thành tro bụi.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu phạm vi nghìn trượng, trông tối om khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Uy lực một kích này khủng bố như vậy khiến Diệp Phàm phải hít một hơi khí lạnh. Đòn này quả thật khiến người ta kinh sợ.
Đỉnh của Diệp Phàm lập tức bị đánh bay về phía chân trời, chia lìa với hắn. Đây là một lực lượng không gì sánh nổi, khiến hắn căn bản không thể khống chế.
Giờ khắc này hắn mới ý thức được tình thế nghiêm trọng tới mức nào. Sự khủng bố của Kim Cương Trác vượt ngoài dự đoán của hắn. Hắn phát động bí quyết chữ Giai trong Cửu Bí, tốc độ tăng lên mười lần, tránh né đòn đánh thứ ba, bay vọt về phía chân trời.
Rốt cục trước khi hắn bị Kim Cương Trác đuổi tới thì cũng đã nắm được đỉnh trong tay.
– Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp…
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên, đánh lên luồng sáng bạc trên bầu trời.
Vút!
Tiếng vang kinh thiên lại truyền ra, chấn động khiến màng nhĩ của hắn như sắp rách, cánh tay run rẩy. Uy lực của Kim Cương Trác quá lớn, chất liệu đặc thù, Đả Thần Tiên CŨNG không thể đánh nát.
– Thực khiến người ta hoài nghi rốt cục thứ này có phải là Kim Cương Trác từ tinh không khác hay không…
Diệp Phàm lại một lần nữa bị đánh bay ra xa vài dặm.
Thần uy khủng bố như vậy, đánh giết tu sĩ Tứ Cực nhất trọng thiên cũng dễ dàng. Nếu không phải thể chất của Diệp Phàm đặc thù thì một kích vừa rồi tuyệt đối không phải là cánh tay rung động mà đã hoàn toàn bị đập nát rồi.
Hắn vội vàng xem xét Đả Thần Tiên, sợ rằng nó bị tổn hại, may mà nó vẫn có phong cách cổ xưa tự nhiên như trước, không có gì dị thường.
– $%&, sư tổ của ngươi muốn ngươi thành Thánh tử của Thánh địa sao, lại cho ngươi thứ Vũ khí kinh khủng như vậy.
Diệp Phàm tràn đầy oán niệm mắng.
Dương Nghị CŨNG không để ý tới hắn, lại một lần nữa thúc dục Kim Cương Trác phát ra ánh sáng bạc đẹp đẽ đánh tới.
Ầm!
Mặt đất lại tan nát một lần nữa, đá vụn bay khắp không gian. Phạm vi trăm ngàn trượng hóa thành một vùng đất đầy vết nứt, hố sâu không thấy đáy…