Lỡ thích anh thôi.
Bốn chữ, trong không gian tĩnh mịch này, càng trở nên rõ ràng hơn.
“Thích tôi.” Tây Ẩn cao giọng nhắc lại, rồi cười nói, “Vậy cô đã chuẩn bị xong xuôi để hiến tế cho tôi rồi?”
Thời Sênh: “…” Hiến tế cái quỷ gì chứ?
Tây Ẩn chậm rãi đi từ bóng tối ra ngoài, tiến đến gần Thời Sênh, quan sát cô một hồi, “Với dung mạo này, tôi chấp nhận để cô hiến tế cho tôi.”
Thời Sênh: “…” Điên à.
Tây Ẩn đột nhiên thò tay giữ chặt vai Thời Sênh, đồng tử của hắn như phủ ánh sáng vàng, răng nanh từ trong miệng dần dần lộ ra.
Mẹ kiếp!
Thời Sênh trong lòng cảnh giác cao độ, cô rút kiếm đâm về phía Tây Ẩn.
Tây Ẩn phản xạ rất nhanh, khi cây kiếm sắt vừa đâm tới, cơ thể hắn nhoáng một cái, lùi lại xa mấy mét.
Tên này lại đi hút máu đồng loại!
Đồng loại!
Huyết Tộc sẽ hút máu đồng loại trong hai trường hợp.
Thứ nhất là ký khế ước.
Thứ hai là vì muốn cướp đoạt sức mạnh.
Ký khế ước với một Huyết Tộc không quen biết thì chắc chắn là điều không thể.
Vì vậy hắn vừa rồi muốn cướp sức mạnh của cô?
“Ha…” Tây Ẩn phát ra âm thanh trầm thấp, hắn thu lại răng nanh, rồi quay người tiếp tục bước về phía trước, “Nếu đã không bằng lòng hiến tế cho tôi, thì đừng có theo tôi.”
Mẹ nó chứ, tên này chắc chắn bị bệnh, mà còn là một loại bệnh không hề nhẹ.
Nếu bắt cóc hắn mang đi thì khả năng chiến thắng là bao nhiêu?
Xem bộ dạng này của hắn, có lẽ đẳng cấp cũng cao hơn mình không ít.
Phần thắng tối thiểu cũng phải năm phần.
Được, vậy thì bắt cóc rồi mang về nuôi.
Có chuyện gì, tương lai của chúng ta còn dài.
Thời Sênh lẳng lặng đi theo, chuẩn bị ra đòn phía sau lưng hắn.
Kết quả là, Tây Ẩn mấy lần nhoáng người lên, thoáng cái Thời Sênh đã không tìm được hắn rồi.
Mẹ kiếp, ma cà rồng biết di chuyển trong chớp mắt thì hay lắm à!
Thời Sênh quay đi quay lại vài vòng, quả nhiên vẫn không thấy Tây Ẩn, đúng lúc cô định bỏ cuộc, thì đột nhiên có một bóng người lao từ ngõ nhỏ bên cạnh ra, đụng thẳng vào người cô.
Chân Thời Sênh hơi động đậy nhẹ, để tránh gặp phải bi kịch bị đụng trúng.
Kết quả là bóng người đó vẫn ngã nhào trên đết, kêu “phịch” một tiếng, Thời Sênh cũng vì hắn mà bị đau.
Con hẻm phía sau lại liên tiếp xuất hiện mấy cái bóng khác bay tới, đèn đường ở góc giao nhau làm dung mạo của bọn họ hiện rõ trước mặt Thời Sênh.
Tướng mạo rất xấu, quần áo mặc trên người cũng rách nát tả tơi, mái tóc lưa thưa bốc mùi.
Đây là ma cà rồng cấp thấp nhất, cuộc sống của chúng quanh năm đều ở cống ngầm, trí tuệ không cao, chỉ biết hút máu.
Trực tiếp giết chết loại ma cà rồng này cũng không có vấn đề.
Nhìn thấy Thời Sênh chúng đều khựng lại, dài cổ ra hít hít ngửi ngửi.
Có lẽ là ngửi thấy mùi trên cơ thể của cô, đám ma xà rồng này sợ hãi liền lùi lại đằng sau, nhưng chúng lại không can tâm nhìn người dưới đất.
Thời Sênh nghi ngờ nhìn xuống người dưới đất.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
“Là cô.” Ngải Duy lên tiếng trước, khuôn mặt tràn đầy sự kinh sợ, “Cô định làm gì?”
“Nếu tôi nói tôi chỉ qua đường thôi thì cô tin không?” Thời Sênh hơi cười.
“Cô muốn giết tôi?” Ngải Duy coi như không nghe thấy Thời Sênh nói gì.
Thời Sênh: “…” Con mắt nào của cô nhìn thấy ông đây muốn giết cô, ông chỉ đứng ở đây, mà thôi!
Hoang tưởng bị hại là bệnh, phải trị.
Không biết một con gió lạnh từ đâu thổi tới, chiếc váy dài màu đen bị gió thổi tung lên, thiếu nữ thần sắc trầm lặng tay cầm thanh kiếm, dưới màn mưa bụi mờ ảo, tư thế của người thiếu nữ ấy lại càng đẹp đẽ.
“Tôi không có quan hệ gì với đám thấp kém này.” Thời Sênh lạnh lùng lên tiếng.
Ngải Duy nhìn người thiếu nữ xoay người, thanh kiếm sắt vẫn kéo rê trên đất, phát ra thứ âm thanh vô cùng chói tai.
Mấy con ma cà rồng kia cũng bị âm thanh đó làm cho khiếp sợ, phải lùi về phía sau.
Ngải Duy thấy đám ma cà rồng chỉ chờ Thời Sênh đi khỏi liền vội vàng lao tới, liền cắn răng bò từ dưới đất lên, đuổi theo Thời Sênh.
Bây giờ chỉ có đi theo cô ta mới an toàn.
Đối với hành vi này của nữ chính, Thời Sệnh nhíu mày, cô liền nhảy lên một mái nhà hơi thấp ở bên cạnh, rồi khuất dần, biến mất trong bóng đêm.
Ngải Duy ngẩn ngơ nhìn vào trong hư không, cô ta thấy chết mà không cứu.
Hay là, đây vốn là chỉ thị của cô ta?
Bóng đen ở phía sau dần dần tiến lại gần…
…
Thời Sênh bỏ mặc Ngải Duy, cô từ trên cao nhảy xuống dưới đất, rồi thu lại thanh kiếm, sau đó chầm chậm quay lại.
Nơi cô ở cách trường học không xa lắm, là một khu biệt thự nhỏ
tách biệt.
Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang tiếp cận cô.
Thời Sênh quay đầu nhìn một vòng, nhưng không nhìn thấy thứ gì kỳ quái.
Cô sờ sờ cằm, mình bị nhiễm chứng hoang tưởng bị hại của nữ chính rồi sao?
Cô đứng lại một lúc, rồi mới đưa tay đẩy cánh cửa sắt của căn biệt thự.
Đúng lúc tay cô chạm vào cánh cửa sắt, có một cánh tay từ phía sau sượt qua vai cô, ngón tay lạnh cóng giữ chặt lấy cổ cô.
Nhưng chủ nhân của cánh tay vẫn chưa kịp dùng lực, thì cổ tay đã bị giữ chặt, người thiếu nữ xoay người thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.
Đã nói bản cô nương không mắc chứng hoang tưởng bị hại mà!
Tên thiểu năng nào dám đánh lén ông đấy!
Thời Sênh chăm chú nhìn hắn, đột nhiên mặt tối sầm lại.
Nhân vật phản diện đại nhân, anh làm cái chó gì vậy!
Vừa rồi không giết được bản cô nương, giờ lại còn bám đuôi à.
Anh là nhân vật phản diện, chú ý đến thân phận của mình một chút được không?
Chết tiệt, muốn chém chết hắn.
Bình tĩnh bình tĩnh, đây rất có thể là đối tượng của mình, chém chết rồi thì mình sẽ một mình, không thể ngược đãi chó FA, phát đồ ăn cho chó nữa.
Thời Sênh ngầm an ủi bản thân mình, nhưng tay lại càng dùng lực, còn nhân tiện đạp thêm một cái.
“Ui…” Tây Ẩn trầm giọng hừ một tiếng, người chao đảo, rồi ngã rạp xuống đất.
Sau đó không thể động đậy gì nữa.
Thời Sênh: “…” Ăn vạ cũng không phải làm thế này đâu.
Cú đá đó của bản cô nương căn bản không dùng lực mà.
Thế mà anh đã ngã rồi!!
Chả thú vị gì cả!!
Thời Sênh rút kiếm ra chọc chọc, người trên đất không có phản ứng gì.
Nhìn nhân vật phản diện ngã sõng xoài dưới đất, Thời Sênh lại ngẩng đầu nhìn trời.
Đặc tính kiểu gì đây?
Đạp một cái đã ngã hôn mê à?
Nhân vật phản diện cực ngầu trước đây chỉ là tưởng tượng của bản cô nương sao?
Nhưng mà cũng tốt, vừa vặn cô đang lười ra tay.
Mang về nuôi cũng được.
Đem về nuôi! Đem về nuôi! Đem về nuôi!
Thời Sênh lặp lại vài vần, sau khi xác nhận Tây Ẩn không thể đột nhiên vùng dậy, cô mới xách Tây Ẩn về ném lên giường.
Thời Sênh khó nhọc kéo chiếc giá sách trong căn phòng.
Đói quá đi!
A A A!
Cô cảm giác như sắp đói phát điên rồi.
Rốt cuộc tại sao nguyên chủ muốn giữ lại bản năng hút máu chứ!
Thời Sênh nuốt nước bọt, cố nhịn đói, rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Đến lúc đi ra, cô mới chợt nghĩ ra chắc người nằm trên giường cũng đã bị ướt.
Thời Sênh lục lọi tủ quần áo của nguyên chủ, nhưng không tìm thấy đồ nam, cô đành lấy đại một chiếc váy.
Cô nhảy lên giường lật người Tây Ẩn, lúc này cô mới phát hiện ra trên lưng Tây Ẩn bị thương, không có mùi máu, vết thương màu đen, máu và thịt bi lộ ra ngoài, nhìn hơi đáng sợ.
Hình như là bị thứ gì đó cào vào.
Cô thò tay sờ sờ, một cảm giác ấm nóng từ ngón tay truyền tới, Thời Sênh giật bắn lên như điện giật.
Cô nhìn đầu ngón tay mình, đầu ngón tay hình như bị lây nhiễm rồi, dần dần chuyển sang màu đen.
Đây là nước thánh đối phó với ma cà rồng?
Đầu ngón tay hơi tê tê, sau đó là cảm giác đau nhói.