Tây Ẩn bị độ nóng của mặt trời chiếu rọi làm thức giấc, phải mất một lúc sau đó hắn mới thích nghi, nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Đây là nơi nào vậy?
Tối qua…
Hắn nhớ là đã gặp cô gái nói là thích hắn.
Tây Ẩn từ trên giường ngồi dậy, chất vải mềm mại trên người khiến hắn cúi đầu nhìn xuống.
Kiểu cách rất đơn giản, nhưng mà, đây là váy ngủ của phụ nữ mà, lại còn là loại váy hai dây.
Tây Ẩn: “…”
Ai đã thay quần áo cho hắn?
Là cô gái tối hôm qua?
Hắn sờ soạng quanh eo, quần lót vẫn còn.
Mặt hắn tối sầm nhìn xung quanh, đây rõ ràng là phòng của con gái, ở góc phòng còn đặt một chiếc quan tài, nắp quan tài bị chém thành hai mảnh vứt trên đất.
Hắn gần như có thể xác định chính là ma cà rồng nữ tối hôm qua, vì mùi rất giống nhau.
Không những không được hắn cho phép đã tự ý cởi đồ của hắn, mà còn mặc cho hắn loại váy này.
Quần áo của hắn đâu?
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở bức tranh treo trong căn phòng.
Tường Vi phủ kín trời đất giống như bị nhiễm một màu máu đỏ.
Đứa bé dường như bị nhốt trong Tường Vi, chạy trốn không được, thoát cũng không xong.
Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, nhắm mắt lại rồi dời ánh mắt đi hướng khác.
Cảm giác nóng cháy ở sau lưng khiến hắn hơi khó chịu, nhưng cái váy mặc trên người càng làm hắn khó chịu hơn.
Tây Ẩn bước xuống giường, lôi chiếc ga trải giường quấn lên người, mở cửa phòng đi ra.
Bên ngoài là một hành lang, tất cả các phòng đều đóng chặt cửa.
Tây Ẩn ngẩng đầu nhìn, một cô gái đang thở hồng hộc chạy lên.
Không phải cô ấy.
Khi ánh mắt của Lương Cách và Tây Ẩn chạm nhau, trong mắt cô ta thoáng có vẻ kinh ngạc.
Thanh niên này đẹp quá.
Nhưng mà…
Sao anh ta lại quấn ga giường?
Nghĩ tới chị Di Nại và chuyện chị ấy đã giao phó cho cô, gương mặt của Lương Cách bỗng nhiên ửng đỏ, cô có chút ngại ngùng khi nhìn Tây Ẩn. “Đây là… quần áo chị Di Nại nhờ tôi mua tới.”
Tây Ẩn nhìn xuống, quả nhiên thấy một cái túi trên tay cô ta.
Di Nại mà cô ta vừa nói chính là cái tên của cô gái ấy?
Lương Cách cẩn thận di chuyển tới trước mặt Tây Ẩn, đưa chiếc túi cho hắn, “Cái này, tôi còn phải đi học, anh nói với chị Di Nại một tiếng giúp tôi, tôi đi trước đây. À, tôi sẽ xin nghỉ giúp chị ấy.”
Lương Cách nói xong liền đỏ mặt chạy xuống tầng dưới.
Tây Ẩn lật qua lật lại chiếc túi trong tay, đều cùng một nhãn hiệu.
Hắn quay lại phòng, liền thấy một bóng người nhảy từ cửa sổ vào.
Cô chỉ nhìn qua hắn, rồi bình tĩnh nói, “Anh tỉnh rồi, quần áo đã được đem đến chưa?”
“Cô đã thay quần áo cho tôi?” Tây Ẩn cầm chặt chiếc túi trong tay.
“Nếu không thì anh có thể tự thay được sao?” Thời Sênh lườm hắn ta một cái.
“Cô đã làm gì với tôi?” Cô ấy thay quần áo cho mình, thì chắc chắn đã nhìn thấy hết của mình.
Ánh mắt Thời Sênh di chuyển xuống vùng eo của hắn, “Tôi muốn làm gì với anh, thì anh chắc chắn phải có phản ứng chứ.”
Tây Ẩn nhất thời không phản ứng lại, đợi lấy lại được tinh thần, lập tức dùng chiếc túi che trước cơ thể.
“Hành vi của cô, đáng để cô phải chết vài lần.” Hắn trừng mắt nhìn Thời Sênh, nói rõ ràng từng chữ từng câu.
Thời Sênh bật cười, “Tôi nói cho anh biết, trước khi nói mấy câu độc ác, thì phiền anh nghĩ đến tình cảnh của mình đã, bây giờ một tay tôi cũng có thể xử lý được anh đấy.”
Này thiếu niên, có biết là đang ở dưới mái hiên nhà người ta thì phải biết cúi đầu không.
Tây Ẩn: “…”
Thời Sênh đặt vài thứ đồ lên bàn, ngữ khí tùy ý, “Anh xem xem cái nào dùng được.”
Tây Ẩn nhìn lên bàn, mắt hơi nheo lại, trong lòng hơi xúc động.
Mấy thứ đồ này không dễ gì có được, sao cô ấy có thể lấy được?
Một lúc sau mới nói: “Không dùng được, thứ tôi cần không đơn giản.”
“Ồ.” Thời Sênh nhấc tay, ném mấy thứ đồ đó vào trong thùng rác ở bên cạnh.
Khóe mắt Tây Ẩn hơi giật giật, đúng là cô gái rất tùy ý.
Giống như tối qua, nói thích hắn trên đường cái vậy.
“Tại sao cô lại đưa tôi về đây.”
Thời Sênh kéo kéo lại quần áo, không chút bận tâm đáp, “Anh đã tự dâng lên tận cửa rồi thì tôi đương nhiên phải nhặt anh về nuôi.”
Dâng tận cửa?
Nhặt về nuôi?
Nuôi sao?
Cô gái này…
Giỏi thật!
“Cô có biết tôi là ai không?” Lại dám đòi nuôi hắn à, gan cũng to thật.
Thời Sênh ngẩng đầu, đôi mắt mở to, nghiêm trang nói, “Bất luận anh là ai, anh đã bị tôi nhin thấy
hết rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh yên tâm, tôi không phải dạng lưu manh, mặc váy lên rồi thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra đâu.”
Tây Ẩn: “…”
Họ ngủ với nhau bao giờ!
Cô đừng có mà nói bừa.
Khóe miệng Tây Ẩn đột nhiên cong lên, đáy mắt ẩn hiện tà khí, “Tây Ẩn, tên của tôi.”
“Di Nại”. Thời Sênh cười đáp lại, “Không có chuyện gì xảy ra, cái tên này sẽ theo anh đến già.”
Cô có dự cảm, nhiệm vụ ẩn này đến 90% có thể sẽ là Phượng Từ.
Tây Ẩn hắng giọng nhẹ một tiếng, rồi kéo cánh cửa phòng tắm ở bên cạnh, ngăn chặn ánh mắt của Thời Sênh.
Tây Ẩn thay quần áo trong phòng tắm, hoàn toàn vừa vặn kích cỡ của hắn.
Mặt hắn lại tối sầm lại, không phải tối qua cô ta đã sờ soạng khắp người hắn rồi chứ?
Một cô gái mà nói ra được những lời đó, lại còn…
Hắn thay xong quần áo đi ra ngoài, căn phòng đã không còn ai, hắn đi ra, rồi xuống tầng.
Hắn nhìn thấy cô đứng trước tủ lạnh ở phòng bếp.
Ánh mắt cô cúi xuống nhìn vào thùng rác ở bên cạnh tủ lạnh.
Tây Ẩn tiến lại gần mới nhìn thấy đồ ở trong thùng rác, là dung dịch máu.
“Đói quá.” Thời Sênh quay đầu, biểu hiện trên khuôn mặt có chút đáng thương, “Ông anh, có cách nào để không đói không?”
Vị này là nhân vật phản diện, chắc chắn sẽ có cách đặc biệt.
Tây Ẩn cúi nhặt dung dịch máu trong thùng rác rồi đưa cho cô, trên gương mặt còn lộ ý cười nhạt, “Uống rồi sẽ hết đói.”
Thời Sênh chán ghét lùi về sau một bước, hai tay chống vào bàn đá phía sau, “Tôi không thích máu.”
“Chúng ta sinh ra đã làm bạn với máu, sao cô có thể ghét nó chứ?” Tây Ẩn tiến đến gần Thời Sênh, dùng một tay mở nắp chai dung dịch máu, màu máu tanh bỗng chốc xộc lên.
“Anh muốn làm gì?” Thời Sênh nhăn mặt.
Ánh mắt Tây Ẩn ẩn hiện ánh sáng màu vàng, “Không phải cô hỏi có cách nào để không đói không? Uống nó đi, sẽ không đói nữa.”
“Lui ra.” Thời Sênh lạnh lùng lên tiếng, rồi nhìn hắn với ánh mắt bình tĩnh.
Đôi mắt đen lánh như mực, xung quanh tròng mắt có một vòng sáng màu lam, bên trong toát lên sự lạnh lùng, không có một chút ấm áp nào.
Đôi mắt lạnh lùng như vậy, không nên xuất hiện trên gương mặt của một cô gái.
Tây Ẩn hơi run tay, hắn đóng nắp túi lại, rồi vứt vào thùng rác.
Hắn di chuyển ánh mắt, nhếch môi, “Cô muốn cai máu chỉ có một cách, nhịn.”
Thời Sênh xoay người, mở vòi nước, tạt nước lạnh lên mặt, “Phải nhịn bao lâu.”
“Một tháng, vài tháng, cũng có thể là một năm, còn phải xem độ phụ thuộc vào dịch máu của cô.” Giọng nói của Tây Ẩn mang theo nụ cười.
“Ngoài cách này ra thì không còn cách khác?”
“Có”
Thời Sênh quay lại nhìn hắn, “Cách nào.”
Tây Ẩn đứng đối diện với Thời Sênh, Thời Sênh thấy khóe miệng hắn cong lên, chậm rãi phun ra một từ, “Chết.”
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp, đừng có ngăn bà đây, bà đây sẽ chém chết tên tiểu tử này.
Chết tiệt, vừa rồi đã muốn đánh hắn rồi.