– Đó là Hoàng Phủ Ảnh của Gia tộc Hoàng Phủ đúng không?
– Ha ha, cuối cùng hạt giống thiên tài của hai Đại Gia tộc cuối cùng cũng gặp nhau sao? Đáng xem đây!
– Đúng thế, nghe nói Hoàng Phủ Ảnh từng ám sát một cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành, thực lực không tệ đâu!
Nghe được những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt Lâm Phạm cũng trở nên nặng nề, rõ ràng là hắn cũng từng nghe thấy danh tiếng của Hoàng Phủ Ảnh.
Cách đó không xa, sắc mặt Hoàng Phủ Tịnh cũng hơi thay đổi, nhìn lên màn ánh sáng. Nàng cũng không ngờ, vòng thứ hai này Hoàng Phủ Ảnh lại gặp phải Lâm Động.
– Tịnh nhi, không cần quá lo lắng, Lâm Động tuy không yếu, nhưng Hoàng Phủ Ảnh cũng rất nhiều thủ đoạn. Hai người đó giao đấu, ai thắng ai thua chưa không biết được đâu!
Bên cạnh Hoàng Phủ Tịnh, một gã trung niên khá uy nghiêm bình thản nói. Người đó chính là Tộc trưởng của Gia tộc Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Lãnh.
Hắn nhìn hai đạo thân ảnh trên màn hình, cũng không quá lo lắng. Lúc nãy khi Lâm Động giao đấu với hai người của Sơn Nhạc Tông hắn cũng đã xem, đúng là sức mạnh rất lớn. Nhưng đáng tiếc với Hoàng Phủ Ảnh mà nói thì cũng không có tính khắc chế quá lớn, mà ngược lại sức mạnh của Hoàng Phủ Ảnh lại đủ để khiến Lâm Động có nhiều sức mạnh hơn nữa cũng không thể hiển lộ ra được.
Vì thế, khi nhìn thấy đối thủ của Hoàng Phủ Ảnh là Lâm Động, hắn không hề lo lắng, ngược lại trong lòng còn thầm thở phào. So với các thiên tài hạt giống khác, hắn cho rằng tỷ lệ chiến thắng của Lâm Động sẽ cao hơn.
Nghe Hoàng Phủ Lãnh nói vậy, Hoàng Phủ Tĩnh không kìm được cười khổ. Tuy nàng với Lâm Động cũng không thân quen gì, nhưng những gì nàng thấy trong Đại Hoàng Cổ Bi đã khiến nàng biết thủ đoạn và tâm tính của Lâm Động như thế nào.
Một năm trước hắn chẳng qua là mới bước vào Tạo Khí Cảnh, nhưng giờ này ngay cả cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng không làm được gì hắn. Tuy thủ đoạn của Hoàng Phủ Ảnh không ít hơn Lâm Động, nhưng Lâm Động đâu phải là loại dễ đối phó? Giờ ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói rõ được!
o0o
Khi bên ngoài đang bàn tán xôn xao về sự đụng độ này, thì ở bên trong lại vô cùng yên tĩnh. Ánh lửa chập chờn, một luồng sát khí lạnh lẽo lan tỏa!
Lâm Động quay người nhìn bóng người vừa xuất hiện trên trụ đá rồi lập tức nhận ra, Hoàng Phủ Ảnh, thiên tài chân chính của Gia tộc Hoàng Phủ.
Gương mặt Hoàng Phủ Ảnh lúc này có một vẻ kiêu ngạo khó che giấu, điều này khiến Lâm Động khá ngạc nhiên. Hắn không ngạc nhiên vì sự kiêu ngạo của Hoàng Phủ Ảnh mà là một người kiêu ngạo rõ ràng thế kia, sao lại có biệt hiệu Âm Ảnh Chủy?
Từ mặt chữ có thể biết được rằng Hoàng Phủ Ảnh có sở trường là Ám Kích Thuật. Nghe nói thật sự đã có cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành chết trong tay hắn.
Nhìn theo khía cạnh nào đó mà nói, người có sở trường ám kích đều thuộc loại người không nổi bật, âm lãnh. Nhưng rõ ràng là Hoàng Phủ Ảnh không phải như vậy. Hắn không chút che giấu ngạo khí của mình, thật sự không hòa hợp với Ám Kích Thuật sở trường của hắn.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng đây là do hắn cố tình tỏ ra như thế để mê hoặc đối thủ. Nhưng bất luận thế nào, thì kẻ này cũng là một đối thủ không dễ đối phó, không thể không cẩn thận.
– Ngươi chính là Lâm Động danh tiếng nổi như cồn hiện nay phải không? Vốn tưởng sẽ gặp ngươi ở vòng cuối, không ngờ giờ đã gặp rồi, cũng coi như ngươi xui xẻo!
Khi Lâm Động chăm chú nhìn Hoàng Phủ Ảnh thì Hoàng Phủ Ảnh cũng nhìn Lâm Động với ánh mắt của kẻ bề trên, rồi bỗng hỏi:
– Tiểu tử, ngươi và Thanh Trúc muội có quan hệ gì?
– Thanh Trúc?
Lâm Động nhướng mày. Lần đó Lăng Thanh Trúc từng đại diện cho Gia tộc Hoàng Phủ đến Cổ mộ phủ, có lẽ nàng cũng từng tiếp xúc qua với Hoàng Phủ Ảnh.
– Nàng ấy sau này sẽ là nữ nhân của ta!
Lâm Động nhìn Hoàng Phủ Ảnh rồi bình thản nói.
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Ảnh lập tức tối sầm lại, hắn trừng mắt nhìn Lâm Động nói:
– Ta vốn chỉ định đánh bại ngươi là coi như xong, nhưng giờ xem ra ngươi sẽ phải trả giá cho sự xấc xược của mình rồi!
– Khẩu khí không nhỏ, nhưng chỉ sợ ngươi không có khả năng đó!
Lâm Động cười lạnh. Khí tức của Hoàng Phủ Ảnh cũng chỉ là Tạo Hóa Cảnh tiểu thành. Tuy Ám Kích Thuật của hắn rất quỷ dị, nhưng muốn Lâm Động phải trả giá thì hơi ngông cuồng rồi.
– E là lát nữa ngươi sẽ không nói được như vậy đâu! Ta sẽ cho ngươi hiểu, trên thế giới này chỉ có ta mới xứng với Thanh Trúc muội!
Lâm Động cười lạnh, lại một kẻ ái mộ Lăng Thanh Trúc. Nữ nhân này đúng là sát thủ của vô số thiên tài trẻ tuổi. Muốn giữ nữ nhân ưu tú thế này cho riêng mình, độ khó e là chỉ kém cái gọi là Bách Triều Đại Chiến kia mà thôi.
Có điều, nam nhân đã nói đương nhiên không thể rút lời. Nếu hắn đã nói Lăng Thanh Trúc sẽ trở thành nữ nhân của mình thì hắn nhất định phải biến điều đó thành sự thật.
Hoàng Phủ Ảnh cười lạnh, thân hình di động rồi biến mất một cách quỷ dị.
Thấy Hoàng Phủ Ảnh biến mắt, Lâm Động khẽ nhăn mày, rồi nhanh chóng quét mắt nhìn bóng của các cây cột trụ.
Hắn cảm giác có một sự dao động đặc biệt nào đó. Hoàng Phủ Ảnh tu luyện Ám Kích Thuật quả nhiên không tệ, có thể giấu cả thân hình được trong bóng tối!
Hoàng Phủ Ảnh biến mất, cả đại điện lại trở nên tĩnh mịch. Thứ sát khí lúc ẩn lúc hiện bất giác cũng trở nên đậm đặc hơn.
Lâm Động lặng yên đứng ở trung tâm đại điện, nguồn nguyên lực hùng hồn chạy khắp cơ thể, nơi đầu ngón tay còn có nguyên lực lóe lên như ánh điện quang.
– Huyễn Ảnh!
Bỗng nhiên, một tiếng hét vang lên, mười mấy cái bóng của các cây cột trụ khổng lồ đồng thời chuyển động biến thành mười mấy đạo thân ảnh, nhanh như chớp lao về phía Lâm Động.
Tất cả đều là Hoàng Phủ Ảnh, mỗi thân ảnh đều có khí tức mạnh mẽ, nhưng Lâm Động biết trong số đó chỉ có một là thật, và đòn công kích chí mạng nhất chắc chắn cũng ở đó!
Tốc độ của những thân ảnh này vô cùng nhanh, gần như chỉ chớp mắt đã chỉ còn cách Lâm Động vài trượng, công kích mạnh mẽ bao trùm lấy Lâm Động.
– Hừ!
Cảm nhận được công thế mạnh mẽ, ánh mắt Lâm Động lạnh như băng, dùng thân pháp Thái Thanh Du Thiên Bộ, thân hình như biến thành một làn khói xanh.
Vút vút!
Một làn khói xanh lướt qua, tránh được sự tấn công của những thân ảnh kia. Làn khói xanh rung lên, những đợt chưởng phong bỗng bắn ra liên tiếp, mỗi lần bắn tới là một đạo thân ảnh nổ tung.
Ầm ầm ầm!
Chỉ trong chớp mắt, hơn mười mấy đạo huyễn ảnh đã chỉ còn lại một cái cuối cùng. Mà thân ảnh đó thấy thân pháp của Lâm Động như vậy, sắc mặt cũng hơi biến đổi, rồi thân hình rất nhanh lui về phía sau.
Thế nhưng hắn vừa định lui ra thì Lâm Động đã xuất hiện ngay trước mặt mình, một chưởng đánh trúng giữa ngực hắn.
Ầm!
Một đạo âm thanh trầm thấp vang lên, nhưng gương mặt Hoàng Phủ Ảnh lại hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, rồi thân ảnh của hắn bỗng nổ tung, biến thành một mảnh hư vô.
Không một đạo huyễn ảnh nào là thật cả!
Lâm Động chau mày lại, đột nhiên hắn cảm nhận được sát khí trong đại điện ngưng tụ lại, rất nhanh hắn đã lập tức ngẩng đầu lên.
– Lâm Động, ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi! Chỉ dùng sức không với ta, thì cũng chẳng bằng một con kiến!
Lúc này, phía trên đỉnh đầu Lâm Động, một đạo thân ảnh quỷ dị đột nhiên lướt qua, chính là Hoàng Phủ Ảnh. Chỉ thấy hắn nắm tay lại, một đạo bóng đen tỏa ra từ bàn tay hắn, cuối cùng biến thành một thanh kiếm màu tro vô cùng kỳ quái!
Thanh kiếm này mảnh như cây trâm, nhưng nó lại tỏa ra sự sắc bén và nhuệ khí khó có thể hình dung nên lời.
Thân ảnh Hoàng Phủ Ảnh lao nhanh như tia chớp, bóng đen của thanh kiếm nhắm thẳng vào trán của Lâm Động mà lao tới. Đòn thế này vô cùng hiểm ác, nếu bị đánh trúng thì khó lòng mà thoát chết!
Vút!
Thanh kiếm ngày một gần hơn, nhưng sắc mặt Lâm Động lại không hề tỏ ra kinh hoàng, ngược lại hắn đưa bàn tay ra đón lấy mũi kiếm sắc bén kia!
– Muốn chết hả?
Thấy hành động đó của Lâm Động, ánh mắt Hoàng Phủ Ảnh lạnh băng. Đòn công kích này của hắn vô cùng mạnh mẽ, cho dù Lâm Động có dốc sức phòng ngự cũng chưa chắc có hiệu quả. Vậy mà giờ hắn lại dám dùng bàn tay không đón mũi kiếm, đúng là muốn tìm đến cái chết!
Phập!
Mũi kiếm dường như chớp mắt đã cắm phập vào bàn tay Lâm Động, rồi nhanh chóng xuyên thấu qua đó.
– Hừ!
Thấy mũi kiếm đã đâm xuyên bàn tay của Lâm Động, Hoàng Phủ Ảnh cười lạnh. Nhưng nụ cười của hắn lập tức đông cứng lại. Vì hắn phát hiện sau khi đâm vào bàn tay Lâm Động, thanh kiếm của hắn không hề xuyên qua, hơn nữa cũng không có một giọt máu nào chảy ra cả.
Cảnh tượng đó khiến đồng tử trong mắt Hoàng Phủ Ảnh co lại, nhìn kỹ mới thấy bàn tay Lâm Động không biết từ khi nào đã xuất hiện một cái lỗ xoáy đen ngòm. Đòn công kích của Hoàng Phủ Ảnh đã đâm thẳng vào cái lỗ đó chứ không phải đâm vào người Lâm Động.
Hơn nữa trong cái lỗ đen đó còn không ngừng phát ra lực thôn phệ. Dưới tác dụng của lực thôn phệ, Hoàng Phủ Ảnh bỗng cảm thấy sức mạnh của mình đang mất dần đi. Sắc mặt hắn tái đi, lập tức lùi lại phía sau, trên gương mặt hiện lên một màn đen quái dị.
Thanh kiếm nổ tung trong lỗ đen chợt hóa thành một luồng năng lượng kỳ lạ màu xám đen. Lâm Động nắm tay lại, lúc này mới phân biệt được trong luồng năng lượng kỳ lạ đó có một chút quen thuộc, đó là tinh thần lực!
Lâm Động chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Ảnh tối sầm, khẽ cười nói:
– Thì ra, không phải ngươi dựa vào nguyên lực mà là tinh thần lực!