TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 395: Thiên Ngạc Cốt Thương.

Chuyến đi đến Thánh Linh Đàm cuối cùng cũng kết thúc với không quá nhiều biến cố. Trong năm người, người có thu hoạch nhiều nhất chính là Lâm Động, lần này hấp thụ được không ít năng lượng Thánh Linh Đàm, chắc sau này khi xung kích Niết Bàn Cảnh, số năng lượng này sẽ giúp ích rất nhiều.

Ngược lại với Lâm Động đương nhiên là Lâm Lang Thiên tay không quay về. Hành động của hắn lần này đúng là mất cả chì lẫn chài. Vốn dĩ hắn định cướp đoạt năng lượng của Lâm Động, nhưng không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này, thậm chí ngay cả Nguyên thần trong người hắn cũng không thể giúp gì được.

Sự việc lần này đã đả kích hắn không ít.

Có điều hiển nhiên là Lâm Động chẳng quan tâm gì đến tâm trạng của Lâm Lang Thiên. Với Lâm Động, cướp đi năng lượng Thánh Linh Đàm của Lâm Lang Thiên chỉ là sự báo thù nhỏ mà thôi. Nếu không phải đây vẫn là Vương triều Đại Viêm thì cái hắn cướp đi e là không chỉ là chút năng lượng Thánh Linh Đàm đó.

Vì thế, khi chuyến đi Thánh Linh Đàm kết thúc, Lâm Động liền theo Lâm Phạm trở về đình viện. Tuy lần này đã để Lâm Lang Thiên biết đến sự tồn tại của tiểu điêu nhưng hắn cũng không lo Lâm Lang Thiên sẽ để lộ điều này. Với thực lực hiện nay và mức độ quan trọng của Lâm Động hắn trong Gia tộc Lâm Thị, dù Lâm Phạm có biết điều này cũng chẳng có ý đồ gì khác, mà ngược lại sẽ vui mừng vì Lâm Động có thủ đoạn đặc biệt, trong Bách Triều Đại Chiến sẽ có khả năng tự bảo vệ hơn.

Trên đường trở về, sắc mặt Lâm Lang Thiên lúc nào cũng tối sầm không nói một câu. Khí lạnh âm u bao phủ quanh người hắn cho người ta biết tâm trạng của hắn lúc này cực kỳ không tốt.

Biểu hiện đó của hắn khiến Lâm Phạm ban đầu hơi khựng lại rồi nhìn Lâm Động, dường như nghĩ ngợi điều gì. Mạc Tiêu Thiên có thể cảm nhận được năng lượng Thánh Linh Đàm trên người Lâm Động vô cùng đậm đặc, cùng là Niết Bàn Cảnh đương nhiên Lâm Phạm cũng cảm nhận được. Vì thế hắn cũng đoán được ở Thánh Linh Đàm có lẽ hai người không đợi trời chung này lại giao đấu. Mà nhìn tình hình này rất có khả năng Lâm Động lại chiếm thế thượng phong, nếu không thì Lâm Lang Thiên cũng không có bộ dạng này.

Lâm Phạm cũng chỉ lắc đầu bất lực, coi như không thấy gì. Nếu là trước đây, địa vị Lâm Lang Thiên cao hơn Lâm Động, có lẽ hắn sẽ nói gì đó, nhưng giờ bất luận thực lực hay mức độ quan trọng Lâm Động đều không hề thua kém Lâm Lang Thiên. Vì thế mà Lâm Phạm sẽ không vì người này mà chèn ép người kia. Ân oán giữ họ hắn không thể nhúng tay vào, rốt cuộc giải quyết thế nào chỉ có thể do họ tự quyết định.

o0o

Quay về chỗ ở, Lâm Động đi thẳng về đình viện của mình, tay áo vung lên, Tiểu Viêm ở hình thái con mèo con bay ra, rồi nhanh chóng phình trở nên vô cùng uy mãnh. Gầm lên một tiếng trầm đục khiến cả đình viện rung chuyển.

Lâm Động nhìn Tiểu Viêm với ánh mắt ngạc nhiên. Cơ thể vốn đã đỏ hồng của Tiểu Viêm giờ đã càng thêm đỏ rực, nhìn giống như một ngọn lửa đang bừng bừng cháy. Tứ chi nặng nề giẫm trên mặt đất, những chiếc móng nhọn sắc phát ra hàn quang lạnh lẽo.

Điều khiến Lâm Động kinh ngạc đó là chiếc đuôi mãng vĩ của Tiểu Viêm đã giấu dưới lớp lân giáp, mơ hồ có sức mạnh đặc biệt tỏa ra. Cảm giác đó giống như sự tiến hóa ngầm, chẳng ai biết được sau này nó sẽ biến thành cái gì.

Điều này khiến Lâm Động vô cùng kinh ngạc. Phải biết là cái đuôi mãng vĩ chỉ là một bộ phận trang trí của Tiểu Viêm mà thôi, tuy giống như một con cự mãng nhưng dù gì cũng chỉ có tác dụng như móng vuốt của Tiểu Viêm căn bản không có linh tĩnh, vì sao lại có thể xuất hiện cảm giác tiến hóa ngầm đó?

– Con hổ ngốc đó đang tiến hóa, cái đuôi mãng vĩ của nó sau này có lẽ sẽ trở thành một loại vũ khí công kích rất mạnh!

Lúc này tiểu điêu cũng hiện ra, nó nhìn Tiểu Viêm nằm phủ phục trên đất, toàn thân lan tỏa khí tức hung sát, nói.

Nghe vậy, Lâm Động cũng chép miệng cười nói:

– Bản thân Tiểu Viêm chỉ là Hỏa Mãng Hổ, không ngờ lại tiến hóa được đến mức này!

Quả vậy, những con Hỏa Mãng Hổ thông thường đạt đến Nguyên Đan Cảnh là hết cỡ rồi, không ngờ Tiểu Viêm lại khác biệt như thế.

– Có gì lạ đâu? Con hổ ngốc này vốn chỉ là Hỏa Mãng Hổ nhưng nó lại có thể chất biến dị, cộng với việc sau khi theo ngươi có được không ít thu hoạch, nên mới có thành tựu như bây giờ. Hơn nữa, sau này trưởng thành nó sẽ không tầm thường đâu.

Tiểu điêu không thấy quá bất ngờ, thản nhiên nói.

– Trong thế giới Yêu thú không hề thiếu Yêu thú bình thường vì biến dị mà trở thành cường giả siêu cấp hùng bá một phương. Năm xưa ta từng gặp một vị cường giả, bản thân hắn trước đây chỉ là một con Phong Ma Báo bình thường xếp trong hàng dã thú. Nhưng cuối cùng thể chất hắn biến dị, nhờ cơ duyên thôn phệ được một số Yêu thú cường đại, lấy được tinh hoa của chúng, cuối cùng triệt để thay da đổi thịt trở thành tuyệt thế bá chủ, uy chấn Yêu Vực!

Nghe thế Lâm Động không khỏi quệt mồ hôi lạnh. Thế giới rộng lớn này quả nhiên không có gì là không có, có lẽ đây mới là cá vượt vũ môn hóa rồng thật sự, có điều cũng không biết sau này Tiểu Viêm sẽ biến dị thế nào.

– Yêu thú biến dị tuy tiến hóa rất khó nhưng tiền đồ thì thiên biến vạn hóa, chẳng ai biết được cuối cùng sẽ thành thế nào. Tuy không hy vọng con hổ ngốc này đạt được đến mức như vị tuyệt thế bá chủ kia nhưng có lẽ cũng không quá tồi. Sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường, ngươi phải tìm cơ hội lấy một vài huyết mạch của các Yêu thú cường đại cho nó hấp thu.

Tiểu điêu cười nói.

Lâm Động vừa gật đầu vừa xoa đầu Tiểu Viêm. Mấy năm nay Tiểu Viêm cùng hắn vào sinh ra tử, hắn đã không còn coi Tiểu Viêm chỉ là vật cưng nữa mà là một người bạn không thể thiếu. Sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường nhất định hắn phải cố gắng để thực lực của Tiểu Viêm được nâng lên.

– Tiểu tử, ngươi còn mười ngày, mười ngày sau là phải vào Viễn Cổ Chiến Trường tham gia Bách Triều Đại Chiến. Con đường này không thể quay lại, trong Viễn Cổ Chiến Trường nơi đâu cũng là cá lớn nuốt cá bé, quy tắc sinh tồn của tự nhiên sẽ vô cùng khốc liệt. Thực lực hiện nay của ngươi có thể coi là hàng đầu trong thế hệ trẻ của Vương triều Đại Viêm, nhưng đặt trong Viễn Cổ Chiến Trường thì không thể coi là nổi bật.

Tiểu điêu ngồi trên đầu Tiểu Viêm, ánh mắt trầm trọng nhìn Lâm Động, từ tốn nói.

Lâm Động gật đầu, những lời như thế hắn đã nghe không ít, vì thế cũng đã sớm dự đoán được trước việc biến đổi thân phận đó rồi nên hắn cũng không ngạc nhiên. Mà những thiên tài khác của Vương triều sở dĩ mạnh hơn hắn, đa phần không phải vì thiên phú siêu việt mà nhờ vào tài nguyên.

Đông Huyền Vực rộng lớn vô tận, Vương triều trong đó nhiều như sao trên trời, và Vương triều Đại Viêm chẳng qua chỉ là một Vương triều không có gì nổi bật trong số đó. Trong Vương triều Đại Viêm này, những người vừa vượt qua Niết Bàn Kiếp như Mạc Tiêu Thiên đã có thể coi là chí cường giả, nhưng nếu ở các Vương triều thật sự lớn mạnh thì e là cũng chỉ được coi là hạng trung bình, muốn là hàng đầu căn bản là không thể.

Các đại Vương triều kia còn có tài nguyên nhiều hơn Vương triều Đại Viêm hàng trăm hàng nghìn lần. Thiên tài của họ đương nhiên có thành tựu cao hơn, khi giao đấu với thiên tài của tiểu Vương triều đương nhiên sẽ hoàn toàn áp đảo. Cái này không thể nói là công bằng hay không, thế gian vốn đã là vậy.

– Ở Viễn Cổ Chiến Trường, chỉ cần ngươi chưa vào Niết Bàn Cảnh thì nhất định phải thầm lặng ẩn nhẫn, khi nào là Niết Bàn Cảnh thực sự mới có tư cách chiếm dụng tài nguyên của vùng đất đó, nếu không ngươi sẽ là con kiến bị người ta giẫm bẹp. Đừng coi Bách Triều Đại Chiến là Cuộc chiến Hạt giống gì gì đó kia. Cuộc đấu tranh sinh tồn ở đó vô cùng khốc liệt, kẻ yếu sẽ không có bất cứ quyền phát ngôn nào chứ đừng nói đến nhân quyền. Trong mắt cường giả, kẻ yếu không phải người mà chỉ là sâu bọ! Đương nhiên, cũng không thể không nói rằng, sinh tồn được trong hoàn cảnh tàn khốc đó mới là cường giả chân chính!

Lâm Động hít sâu vào một hơi, trầm giọng nói:

– Trước đây ta đã từng là sâu bọ, vì thế sau này ta phải là cường giả. Bách Triều Đại Chiến, bất luận có tàn khốc thế nào ta cũng nhất định phải nổi bật, chỉ khi ta là cường giả, phụ thân bọn họ mới vĩnh thế vô ưu!

– Hắc hắc, khí phách không nhỏ, nhưng đây không phải chuyện nói là xong đâu. Vẫn còn mười ngày, ngươi vẫn nên nhanh chóng tăng chút lực chiến đấu, phòng khi vào Bách Triều Đại Chiến xui xẻo lại gặp phải cường giả.

Tiểu điêu cười quái dị.

– Mười ngày thì đâu tăng được bao nhiêu thực lực? Đúng rồi, không phải ngươi nói đã có được cái gì đó từ Thánh Linh Đàm sao?

Lâm Động lắc đầu bất lực, rồi như chợt nhớ ra điều gì, hỏi.

Tiểu điêu cười, vỗ nhẹ Tiểu Viêm một cái rồi há to mồm, một luồng sáng xám bắn ra biến thành một vật làm bằng xương dài khoảng một trượng.

– Đây là…

Lâm Động ngạc nhiên nhìn vật trong tay tiểu điêu. Đây dường như là một cây thương làm bằng xương, tạo hình cổ phác, nhìn vẻ ngoài không có gì là tinh mỹ, cán thương trơn nhẵn giống như được làm bằng ngọc chứ không phải xương. Nhìn chỉnh thể thì cây cốt thương này không có vẻ mạnh mẽ lắm, nhưng khi nhìn vào mũi thương màu xám bạc, Lâm Động phát hiện ở đó có một thứ hàn ý rất đặc biệt đang lưu chuyển. Nhìn thứ hàn ý đó, toàn thân Lâm Động bỗng căng lên, cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt.

Hắn dám chắc, nếu không kịp trở tay, dù với thực lực của hắn cũng dễ dàng bị thứ này đâm xuyên!

– Đây là… Linh bảo?

Lâm Động có phần không chắc chắn nói.

Tiểu điêu cười, thản nhiên nói:

– Nói đúng ra thì là Bản mệnh Linh bảo được luyện chế từ xương cốt của chính Viễn Cổ Thiên Ngạc.

Đọc truyện chữ Full