Vào khoảnh khắc đi vào màn ánh sáng ai, cũng có thể cảm thấy một luồng khí mãnh liệt ập tới, nhiều người nguyên khí bị cuộn trào, phải vội vàng dừng lại.
Khi dừng lại, mọi ánh mắt lập tức nhìn về vào trong, rồi tất cả đều sững sờ.
Trong và ngoài chỉ cách nhau một tấm màn ánh sáng nhưng lại như hai thế giới khác nhau. Không gian bên ngoài ánh nắng chiếu rọi ấm áp, còn bên trong, bầu trời màu đỏ thẫm tối sầm lạnh lẽo, khi ngẩng lên nhìn, trong mắt sẽ phản xạ ra hồng quang vô cùng quỷ dị.
Phía dưới bầu trời u ám đỏ là một khu rừng rậm rạp mênh mông vô tận, những thân cây cao hàng trăm trượng đứng sừng sững xan xát nhau, trong đó thỉnh thoảng còn vọng ra tiếng gầm đầy hung sát của vô số loài thú dữ.
Nơi đây chính là hung địa a!
Đoàn người từ thành Vạn Tượng tràn vào đã phá vỡ sự tĩnh lặng của nơi đây. Trên bầu trời đặc kịt là người, ánh mắt bọn họ vừa kinh ngạc vừa cuồng nhiệt nhìn vùng đất này, nơi đây sẽ là chiến trường cuối cùng của bọn họ!
Tất cả đều biết ở nơi khác của địa vực rộng lớn này chắc chắn cũng có rất nhiều cường giả ở khu vực khác tràn vào. Không lâu nữa tất cả sẽ gặp nhau tại khu trung tâm, sau đó giao đấu để hấp thụ Niết Bàn Ấn của đối phương, còn về việc ai thắng ai thua thì phải xem những gì bọn họ có được sau một năm tu luyện vừa qua.
Đương nhiên trước lúc đó bọn họ phải xem cuộc đối đầu kinh thiên động địa khiến huyết dịch phải sục sôi đã!
Trước vô số ánh mắt, một thân ảnh hội tụ sát ý đậm đặc bay tới rồi đáp xuống khu rừng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tấm màn ánh sáng ở phía sau.
– Lâm Động, cút ra đây cho ta!
Phong Thương gầm lên.
– Nôn nóng tặng ta Linh bảo Thiên cấp vậy sao?
Trong màn ánh sáng vang lên một tiếng cười, rồi mấy người Lâm Động cũng vọt ra từ tấm màn ánh sáng rồi xuất hiện trước mắt mọi người.
Thấy bọn Lâm Động xuất hiện, trên gương mặt Phong Thương dần hiện lên nụ cười điên cuồng. Hắn biết khi Lâm Động bước vào không gian này là sẽ không còn bất cứ đường lui nào nữa, và hắn có thể tùy ý giày vò khiến Lâm Động sống không bằng chết!
Bọn Lâm Động từ từ đáp xuống ngọn cây cách Phong Thương không xa, gương mặt hàm tiếu, không hề có chút sợ hãi.
Cách đó không xa, ba Vương triều Siêu cấp, Cổ Nguyệt, Sâm Chi, Hỏa Ly cũng đều hiện thân. Nhưng bọn họ cũng không có ý rời đi ngay mà đều nhìn về phía trước. Cuộc đối đầu này, ngay cả bọn họ cũng không thể bỏ qua.
– Tuy không biết ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám vào đây, nhưng dũng khí của ngươi cũng khiến ta bất ngờ. Khi Bách Triều Đại Chiến kết thúc ta sẽ cho ngươi đưa thi thể của ngươi về Vương triều của mình.
Phong Thương cười gằn.
Lâm Động cũng không để tâm, hắn quét mắt qua những một loạt cường giả của Vương triều Phong Vân, khẽ nói:
– Giao Phong Thương cho ta!
– Mãnh Liệt, để ta!
Tiểu Viêm vung thiết côn tạo nên tiếng vù xé gió, giọng oang oang nói.
– Để tên yếu nhất cho ta sao? Lẽ nào các ngươi nghĩ mình hơn ta sao?
Tiểu điêu nheo mắt nói.
– Chắc chắn ở đây có nhiều cường giả của Vương triều Siêu cấp đang chú ý, không thể không cẩn thận. Tốt nhất là ngươi ra tay ít thôi!
Lâm Động mỉm cười nói.
– Hơn nữa khi đối phó với La Thông ngươi còn phải trông chừng bọn Tô Nhu một chút. Vương triều Phong Vân có không ít cường giả, bọn chúng ta lại ít người.
Tiểu điêu nhếch mép:
– Yên tâm đi, nha đầu đó giờ không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu. Sức mạnh bộc phát trong thời gian ngắn dù là ngươi cũng sẽ thấy khó đối phó.
– Ta đâu thể sánh được với Lâm Động đại ca!
Tô Nhu ở bên cạnh đỏ mặt nói.
– Tô Nhu, lát nữa phải nhờ muội bảo vệ đại ca muội rồi. Lát nữa ta cũng không thể phân tâm được!
Lâm Động cười nói.
Tô Nhu nắm chặt tay gật đầu kiên định. Lần này nàng nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến bọn Lâm Động.
Lâm Động chầm chậm bước chân ra, nguyên lực hùng hồn cũng dâng trào theo từng bước chân.
– Tam Nguyên Niết Bàn? Đây là bản lĩnh của ngươi sao, khiêu chiến vượt cấp? Ngươi coi ta giống như bọn phế vật ngươi gặp trước đây sao?
Cảm nhận nguồn nguyên lực trong cơ thể Lâm Động, Phong Thương không kìm được ngửa mặt lên cười lớn đầy châm chọc.
– Ta đã là Tứ Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, nếu ngươi chỉ có vậy thì thật khiến ta thất vọng!
Phong Thương bước ra, nguyên lực dồi dào của Tứ Nguyên Niết Bàn đỉnh phong trào ra không giữ lại chút nào, cuồn cuộn hình thành nên áp lực lớn lao ập tới Lâm Động.
Trước khí thế của Phong Thương hiển nhiên Lâm Động đang ở thế hạ phong, dù thế nào thì chỉ so sánh nguyên lực thôi Phong Thương cũng đã mạnh hơn Lâm Động rồi.
– Nếu ngươi cũng nghĩ vậy thật thì ngươi cũng khiến ta thất vọng quá.
Thế nhưng đối mặt với áp lực đó, Lâm Động chỉ cười, nguyên lực, tinh thần lực và lực thôn phệ cùng dâng lên, cuối cùng chảy vào Càn Khôn Cổ Trận phía trên đan điền.
Uỳnh uỳnh!
Làn sóng âm thanh trầm đục chảy trong kinh mạch Lâm Động, cuối cùng khuếch tán ra tứ chi bách huyệt. Thân thể hắn tĩnh lặng trong giây lát rồi bất chợt rung lên, một luồng năng lượng màu xám đen quỷ dị bùng phát từ trong cơ thể hắn.
Luồng năng lượng ấy không quá lớn, càng không thể sánh được với thanh thế của Phong Thương. Nhưng vào khoảnh khắc mà nó xuất hiện, luồng nguyên lực đang ập tới Lâm Động lập tức tan biến, trong vòng mấy chục trượng quanh người Lâm Động, áp lực tạo ra từ nguyên lực của Phong Thương không còn một chút nào nữa.
– Năng lượng thật cổ quái!
Biến cố bất ngờ này khiến tất cả cùng ngỡ ngàng, bọn họ không hiểu nguyên lực vốn thuần khiết của Lâm Động sao lại tự nhiên biến thành một thứ năng lượng kỳ quái như vậy? Nhưng rõ ràng là năng lượng này mạnh hơn nguyên lực đơn thuần nhiều, nếu không thì không thể khiến nguyên lực dồi dào của Tứ Nguyên Niết Bàn thành ra như vậy.
– Lâm Động quả nhiên có bản lĩnh!
Bọn Mộc Lân nhìn cảnh đó, ánh mắt cũng hiện lên đầy vẻ kinh ngạc, rõ ràng cũng rất bất ngờ về chiêu này của Lâm Động.
– Như thế mới thú vị, nếu không thì quá nhàm chán!
Gương mặt Phong Thương hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay. Hai mắt hắn trở nên lạnh băng, giơ ra hai ngón tay vạch một đường trong không khí.
Phụt phụt!
Sau động tác của Phong Thương, cuồng phong bùng nổ, hai đạo nguyên lực hơn chục trượng bắn ra từ đầu ngón tay hắn, nhanh như chớp oanh kích về Lâm Động.
Vèo!
Lâm Động biến thành một đạo tàn ảnh bay tới, sức mạnh dung hợp màu xám đen bao quanh người hắn, tựa một ngôi sao băng nhằm thẳng hai đạo nguyên lực mà lao tới.
Rầm!
Tiếng nổ trầm đục vang lên, hai đạo nguyên lực nổ tung, ánh sáng xám đen chớp mắt đã xuất hiện phía trước Phong Thương, quyền ảnh như xuất ra như vũ bão cùng sức mạnh cuồng bạo bao trùm lấy Phong Thương.
– Hừ!
Đối mặt với công kích đó của Lâm Động, Phong Thương chỉ hừ một tiếng, thủ ấn biến hóa, nguyên lực hùng hồn biến thành một luồng gió xoáy chặn đứng quyền ảnh của Lâm Động.
Binh binh binh!
Mỗi lần quyền ảnh chạm vào luồng gió xoáy đều tạo ra âm thanh chói tai, cùng với nó là những làn sóng sức mạnh cuồng bạo lan tỏa ra bốn bề.
Chỉ trong vài chục giây mà hai bên đã đánh đến mấy chục hiệp với tư thái vô cùng hung hãn.
Tất cả đều lặng như tờ quan sát cảnh tượng đó, không ít người phải biến sắc mặt, vì chỉ riêng năng lượng thừa tỏa ra cũng đủ một cường giả Tam Nguyên Niết Bàn cảm thấy run cả người. Thực sự bọn họ không thể tin được Lâm Động chỉ dựa vào thực lực Tam Nguyên Niết Bàn mà có thể giao đấu chính diện được với Tứ Nguyên Niết Bàn đỉnh phong như Phong Thương như vậy.
Đến lúc này hai bên vẫn chưa thi triển bất cứ vũ kỹ lớn mạnh nào, mà vẫn đang so bì sức mạnh bản thân.
Dám đối diện trực tiếp với nộ hỏa của Vương triều Siêu cấp, quả nhiên hắn có bản lĩnh mà người thường không có!
Ầm!
Kình phong nguyên lực cuộn trào, Lâm Động và Phong Thương cùng bị chấn động lùi về sau mấy chục bước, cả hai đều thở gấp hơn, nhưng sự hung hãn trong ánh mắt cũng ngày một rõ rệt.
– Mãnh Liệt, cho người động thủ giết hết bọn chúng đi! Tên Lâm Động này cứ giao cho ta!
Phong Thương hung hăng hét lên.
– Ừm!
Nghe vậy Mãnh Liệt gật đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười hung hãn, nhìn bọn Tiểu Viêm với ánh mắt đầy sát khí.
Ầm!
Tiểu Viêm bước ra, thiết côn trong tay rạch ngang không khí, vẻ hung sát như con thú dữ mới tỉnh dậy sau giấc ngủ nhiều năm.
– Nhị ca, ta động thủ đây!
Huyết khí trào lên trong mắt Tiểu Viêm, vừa dứt lời, thân hình đồ sộ đem theo bóng đen to lớn lao tới chỗ Mãnh Liệt.
Cuộc đối đầu giữa hai bên chính thức bùng nổ!